TIÊN NGẠO

Một người ngự khí. phất tay áo một cái, một đạo tử quang theo tay áo bay ra, Đông Hoàng Tử Cương khí. tử quang như nước thủy triều, bao phủ kiếm quang của Dư Tắc Thành.

Một người ngự kiếm, hóa thành trăm ngàn đạo kiếm quang, Thái Át Phân Quang kiếm, kiếm quang như nước, va chạm đối chiến với kiếm quang của Dư Tắc Thành.

Một người phóng ra một viên châu đõ hình thành biển lửa vạn trượng, như mật trời đõ. Bát Hoang Xích Viêm quyết, hóa thành vô số lưu hỏa bay khắp bốn phương tám hướng, lưu hỏa tới đâu. đất đá bốc cháy đùng đùng tới đó.

Một người hóa thân thành chiến thể kinh khủng, hắc giáp như rồng. Hắc Long chiến thể, đao thương bất nhập.

Một người sử xuất bảy mươi hai Yêu Phiên, vô số yêu khí bốc lên, vạn yêu quay cuồng trong đó, chống lại kiếm khí.

Một người điều khiển mười hai Ma Hỏa Kim Tràng, phóng ra vô số Ma Hỏa thiêu đốt Dư Tắc Thành. Đồng thời điều khiển Huyền Âm Mầu Kính, bắn ra Huyền Âm hàn quang đóng băng tất cả. Ma Hỏa lại thêm Huyền Băng, Băng Hỏa Cửu Trùng Thiên.

Tất cả sáu người đều giờ ra thủ đoạn của mình. Dư Tắc Thành khẽ mim cười:

- Các vị đạo hữu, không cần lưu thủ, ta cần phải phát lực đây.

Dứt lời, Dư Tắc Thành bay vọt lên không, vờn quanh bọn họ phát ra từng đạo kiếm quang mênh mông, uyên chuyến linh hoạt như nước chày mây trôi, ung dung mà tự nhiên phóng

khoáng. Mỗi chiêu mỗi thức dứt khoát nhanh nhẹn, động tác tiêu sái. Chỉ trong thoáng chốc ánh sáng ảm đạm. chỉ còn đạo đạo kiếm quang của Dư Tắc Thành đan thành một chiếc lưới chết chóc, chụp về phía sáu người nhanh như điện chớp. Lưới kiếm này chẳng khác nào nước thủy triều giận dữ dâng trào, trùng trùng điệp điệp, hết tầng này sang tầng khác, thổi quét nửa bầu trời đêm.

Một kiếm này vừa phát ra, lực lượng Kiếm Đạo xuất hiện, ép về phía sáu người. Lập tức tử quang tan tác, vạn kiếm tan biến, long thể bị thương, hỏa bãng ảm đạm. yêu phiên vỡ nát, sáu người bị Dư Tắc Thành ép cho thối lui liên tục về phía sau. Bọn họ không khôi đưa mất nhìn nhau, bất đầu dốc hết toàn lực đối kháng Dư Tắc Thành.

Nhưng kiếm quang kia càng ngày càng sáng, càng ngày càng mạnh, cho dù sáu người dốc hết toàn lực cũng không chống cự được này lực Kiếm Đạo này.

Dưới kiếm quang này, sáu Nguyên Anh Chân Quân liều mạng chống cự. Tuy rằng dốc hết toàn lực chống đỡ nhưng Kiếm Đạo Thần cấp của Dư Tắc Thành hùng mạnh tới bậc nào, kiếm quang đầy trời dần dần xuyên thùng phòng ngự của bọn họ, dần dần ép tới trước người.

Thình lình Nguyên Anh Chân Quân hóa Hắc Long chiến thể phóng vút lên cao, bạo phát thần quang, nháy mất đột phá lưới kiếm này xông ra ngoài. Nhưng trên người y vết máu loang lổ khắp nơi, đưa mắt nhìn Dư Tắc Thành nói:

- Quà nhiên là Diệt Độ Chân Quân, diệt độ ngay trước mất, ta không bằng ngươi, đi thôi.

Nháy mất y hóa thành một đạo lưu quang, theo lỗ hổng tên Nguyên Anh Chân Quân trước mà ra, dáng vẻ ung dung tiêu sái, nói đi là đi ngay.

Dư Tắc Thành thấy y rời khôi, kiếm quang chợt lóe, thu hồi hết thày kiếm quang, ôm

quyền nói:

- Đa tạ. còn muốn đánh nữa sao, chỉ là vô ích...

Dư Tắc Thành ung dung nhìn mọi người, năm người còn lại ngơ ngác nhìn nhau, tên Nguyên Anh Chân Quân sử Đông Hoàng Tử Cương khí lên tiếng nói:

- Bại chính là bại, ta cũng đi thôi.

Dứt lời hóa thành một luồng tử quang rời khôi.

Tên Nguyên Anh Chân Quân sử yêu phiên cũng không nói nửa lời, hóa thành một luồng khói đen biến mất.

Ba người còn lại trong trường, Nguyên Anh Chân Quân sử Ma Hỏa Kim Tràng lặng lẽ điểm ra một cái, Lục Tặc Vô Hình châm âm thầm lặng lẽ bay ra, hóa thành vật vô hình bay về phía Dư Tắc Thành.

Lục Tặc Vô Hình châm lợi dụng khí Âm Sát của hồn phách người sống mà luyện thành, luyện một cây cần có ngàn sinh hồn như vậy mới tế luyện thành công. Pháp bảo tàn nhẫn âm độc như vậy đương nhiên là lợi hại vô cùng, đánh lén đà thương người hiếm khi nào sai trật. Kè trúng châm toàn thân biến thành màu đen. thần thức bị khí Âm Sát làm ô uế, đọa lạc luân hồi.

Tên Nguyên Anh Chân Quân sử Thái Át Phân Quang kiếm thình lình xuất kiếm, phát ra vạn đạo kiếm quang yếm hộ cho Lục Tặc Vô Hình châm kia.

Nhưng hết thày hành động của bọn chúng đều nằm trong cảm ứng Thấu Không Đại Thần

Niệm thuật của Dư Tắc Thành, hắn chỉ mim cười, chờ cho Lục Tặc Vô Hình châm bay tới trước mật bèn kêu to một tiếng, làm như vừa trúng châm.

Tên Nguyên Anh Chân Quân sử Ma Hỏa Kim Tràng và tên Nguyên Anh Chân Quân sử Thái Át Phân Quang kiếm lập tức phát động công kích vô cùng mạnh mẽ, đánh về phía Dư Tắc Thành.

Thái Ắt Phân Quang kiếm phát ra, chín thanh kiếm lập tức một biến hai, hai biến bốn, bốn biến tám. tám tám sáu mươi bốn, hóa thành hàng ngàn hàng vạn đạo kiếm quang đánh tới Dư Tắc Thành.

Tên Nguyên Anh Chân Quân sử Ma Hỏa Kim Tràng, Huyền Âm Mầu Kính, còn phóng xuất thêm ba quà Già Diệp Kim Quang Lôi, một ngàn hai trăm viên Độc Hỏa Lưu Hồn Sa.

Dư Tắc Thành dứt tiếng kêu, phi kiếm dựng trước người, trên đó có ba cây Lục Tặc Vô Hình châm, chậm rãi nói:

- Đây là các ngươi hạ sát thủ trước, chớ có trách ta.

Vẻ mật hắn tô ra vô cùng bất đắc dĩ. trong lúc còn đang nói, nháy mất kiếm quang chợt lóe, Lục Tặc Vô Hình châm vỡ nát. Kiếm quang lại bạo phát, toát ra màu bạch kim. nhưng nếu cẩn thận quan sát, trong màu bạch kim này còn có màu trắng bạc. Lần đầu tiên Dư Tắc Thành phóng xuất hai loại Kiếm Đạo của mình hợp nhất, tấn công đối phương.

Kiếm Cưu Kiếm Đạo mênh mông cuồn cuộn, hủy diệt hết thày, lực đạo vô hạn. Băng Tuyết Kiếm Đạo đóng băng thiên hạ. vạn vật đông cứng.

Hai loại Kiếm Đạo kết hợp, Băng Tuyết Kiếm Đạo vừa xuất, lập tức tên Nguyên Anh

Chân Quân sử Thái Át Phân Quang kiếm phát giác ra tất cả kiếm quang của mình đều bị chế ngự. Dưới hàn ý rét lạnh, dường như hết thày đông cứng lại, thậm chí tư tường linh hồn cũng bị đông cứng.

Trong khoảnh khắc chững lại này, Kiếm Cưu Kiếm Đạo theo sơ hở mà vào, tự động tìm cơ hội, nháy mất xuyên qua hàng ngàn hàng vạn đạo Thái Át Phân Quang kiếm, chém trúng người tên Nguyên Anh Chân Quân kia. Tuy rằng trên người y bạo phát vô số hào quang pháp bảo hộ thể, nhưng dưới pháp bảo này, hết thày đều vô ích. Chỉ nghe một tiếng rắc vang lên, thân thể tên Nguyên Anh Chân Quân nổ tung thành sương máu.

Kiếm quang lại chuyển, chém về phía các loại pháp bão của đối phương. Già Diệp Kim Quang Lôi, Độc Hỏa Lưu Hồn Sa vỡ nát, Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp, sau đó tiếp tục chém về phía tên Nguyên Anh Chân Quân còn lại.

Tên Nguyên Anh Chân Quân kia kêu to một tiếng, lấy ra một đạo thần phù, thần phù vừa xuất hiện. Dư Tắc Thành lập tức nghe thấy vô số tiếng kinh hô thất thanh:

- Không xong, là Thái Thanh Hỗn Nguyên Bảo Lục!

Trong đó còn có thanh âm của Thủy Ngọc Tiên Tử. Phù lục có thể khiến cho Phàn Hư Chân Nhất phải kinh hô thất thanh như vậy, hẳn là siêu cấp phù lục. Dư Tắc Thành thoáng động trong lòng, Băng Tuyết Kiếm Đạo đã tới đích.

Tên Nguyên Anh Chân Quân kia còn chưa kịp kích hoạt phù lục, chợt phát giác toàn thân lạnh toát, muốn tiếp tục kích hoạt phù lục này, nhưng phát hiện ra không thể được. Y bèn vận chuyến nguyên lực định phá tan chướng ngại, nhưng Kiếm Cưu Kiếm Đạo đã tới trước người.

Kiếm cưu nhập thể, thân thể y lập tức bạo phát bày đạo hào quang pháp bảo hộ thể, nhưng lại tất từng đạo một dưới kiếm cưu. Kiếm cưu đánh trúng người y, lập tức đánh cho tan xác.

Sương máu tung bay, hẳn là Nguyên Anh vỡ nát, hình thần câu diệt, nhưng một đạo hào quang chợt lóe, trong khoảnh khắc này, Nguyên Anh của y được một món pháp bảo cứu. hóa thành một đạo lưu quang biến mất bên ngoài, đồng thời còn có mấy đạo hào quang bùng lên, muốn theo y chạy trốn. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Đâu có chuyện dễ dàng như vậy, kiếm quang Dư Tắc Thành nhanh chóng xuất ra, lập tức có năm đạo hào quang bị hắn càn lại, đồng thời còn có chín thanh Thái Át Phân Quang kiếm cũng bị thu hồi một lượt.

Trong năm đạo hào quang này có Thái Thanh Hỗn Nguyên Bảo Lục, Ma Hỏa Kim Tràng, Huyền Âm Mầu Kính, một hồ lô bằng tử ngọc và một Tinh Quang Lưu Ly tràn.

Dư Tắc Thành thu lấy chín thanh Thái Ắt Phân Quang kiếm, lập tức chín kiếm hợp nhất, hóa thành một thanh kiếm ánh sáng dài ba thước. Kiếm này ất là phi kiếm cửu giai, chuyên môn phối hợp với Thái Át Phân Quang kiếm thuật, có thể một hóa hai, hai hóa bốn... cuối cùng hóa thành hàng ngàn hàng vạn đạo kiếm quang.

Thái Thanh Hỗn Nguyên Bảo Lục không biết là thứ gì, nhưng hẳn là pháp bảo cửu giai, hơn nữa chỉ có thể sử dụng một lần. Dư Tắc Thành nhìn pháp bảo này, dần dần phân tích. Hỗn Nguyên hủy diệt hết thày thứ nguyên, là một loại thần quang Thái Thanh, pháp bảo này hẳn là hết sức hùng mạnh.

Ma Hỏa Kim Tràng, Huyền Âm Mầu Kính đều là pháp bảo bát giai, trong hồ lô tử ngọc chứa thần sa đù màu. Tinh Quang Lưu Ly tràn là pháp bảo cửu giai, tên Nguyên Anh Chân

Quân còn chưa kịp sử dụng đã bị hai loại Kiêm Đạo hợp nhât của mình giêt chêt ngay tại chỗ.

Dư Tắc Thành thu hết những bảo vật này vào thế giới Bàn cổ, những thứ khác chưa kể, Thái Át Phân Quang kiếm chắc chắn là phi kiếm cửu giai, Thái Thanh Hỗn Nguyên Bảo Lục, Tinh Quang Lưu Ly tràn hẳn cũng là pháp bảo cửu giai. Mình bó ra một chiếc Thôn Nhật Mê Hồn Bôi, thu lại được sáu món pháp bảo này coi như cũng không lỗ.

Lúc này tại trường chỉ còn lại tên Nguyên Anh Chân Quân điều khiển Bát Hoang Xích Viêm quyết, tiến cũng dỡ mà lui cũng không xong, đang do dự ngập ngừng, không biết nên làm thế nào cho phải.

Dư Tắc Thành bèn ôm quyền nói:

- Đa tạ vị đạo hữu này nhường cho, xin các hạ hãy làm chứng, vừa rồi hai tên kia cố ý muốn giết ta, ta vì tự vệ nên ra sức phàn kích, không ngờ quá tay mới giết chết bọn họ, không phải ta tâm độc thủ lạt, thật sự là vì bất đắc dĩ...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi