Một hướng là tinh thuần, Tam Muội Chân Hỏa hết sức tinh thuần, hỏa diễm tinh khiết tới cực hạn.
Hướng thứ hai là bạo phát, Liệt Diễm Phần Thành, nổ tung thiên hạ, có lực sát thương siêu mạnh.
Hướng thứ ba là nhiệt độ, nhiệt độ cực nóng, hủy diệt hết thảy.
Hướng thứ tư là cháy, không thể dập tắt, cháy bừng bừng cho tới khi đốt đối phương thành tro tàn.
Hướng thứ năm là ánh sáng, phát ra ánh sáng và nhiệt vô hạn. cung cấp năng lượng tràn trề.
Hướng thứ sáu là dẫn hơi nóng đột ngột sinh ra, khiến cho chất liệu gỗ bốc cháy thành lửa ngọn, không khí cháy bừng, hấp thu lực của vạn vật. Chỉ cần ngọn lửa không tất, sẽ hấp thu không ngừng.
Đây là những hướng đi của kiếm ý này, mỗi hướng sẽ có biến hóa khác nhau, cho nên Dư Tắc Thành không dám khinh suất chọn ngay kiếm ý thứ năm của mình.
Lúc bất được tỷ muội họ Lăng, Dư Tắc Thành không hề quan tâm tới, giao cho Lưu Thi Vận để nàng xử lý, hiện cũng không biết các nàng ở nơi nào trong thế giới Bàn cổ.
Dư Tắc Thành thu sáu món Tiên Thiên Linh bảo, chờ sau khi kiếm ý thứ năm này thông qua Tiên Tần Luyện Khí thuật đạt tới Vô Thượng Kiếm Ý, lúc ấy sẽ lấy hai món Tiên Thiên
Linh bảo hệ Thổ, Thủy để bồi dưỡng kiếm ý mới.
Đáng tiếc thời gian quá ngắn. không thể tế luyện những phi kiếm vừa lấy được, chỉ có thể dưỡng chúng trong thế giới Bàn cổ, sau này có thời gian rảnh sẽ tiến hành tế luyện.
Các loại phi cầm, mãnh thú, Hài tộc bị thu vào thế giới Bàn cổ bắt đầu quá trình tiến hóa, từng đám sơn tinh dã quái, Thiên Yêu linh thú xuất hiện.
Nguồn: http://truyenfull.vnĐám yêu quái này đều bị Lão Thất khống chế, chỉ huy ra lệnh cho chúng. Chủng tộc nào không đạt được yêu cầu của Lão Thắt sẽ bị thanh trừ triệt để.
Thời gian dần trôi, đã ba tháng trời trôi qua, rốt cục hôm đó, thình lình Băng Tâm Chân Quân mở bừng mắt, truyền âm nói:
- Các vị, đã đến giờ, chúng ta chuẩn bị xuyên qua chín mươi chín thiên vực, tới sở nghiên cứu Tiên Binh.
Dư Tắc Thành nghe vậy lập tức tâm thần trở về bản thể, chuẩn bị xuất phát.
Chờ đợi ba tháng trời tịch mịch, rốt cục cơ hội đã tới. Băng Tâm Chân Quân đã nắm chắc cơ hội đột phá chín mươi chín thiên vực trong một nháy mắt, bèn thông tri bọn Dư Tắc Thành chẩn bị xuất phát.
Tâm thần Dư Tắc Thành trở về, bốn người chuẩn bị xong xuôi, Băng Tâm Chân Quân lấy ra một cái la bàn. Trên la bàn kim quay loạn xạ, dường như nàng đang tính toán gì đó.
Nếu ở trong hư không tịch mịch này một thời gian dài, sẽ phát hiện rằng nơi này cũng không phải vĩnh viễn tĩnh mịch như vậy. Cứ cách một thời gian, nơi cuối Thời Không xa xôi
mơ hồ có tia chớp lóe lên. cất qua Thời Không hư vô này.
Tia chớp kia có ánh sáng như ngọn đuốc, thật ra cũng không chói mất. Chỉ cần quan sát cẩn thận có thể nhìn ra được sự tồn tại của nó. Đây chính là cơ hội mà Băng Tâm Chân Quân chờ đợi đã lâu.
Lần này chờ đợi, thời gian dần trôi qua, chớp mất đã một canh giờ, nhưng đối với bọn Dư Tắc Thành cũng chẳng là gì.
Kim trên la bàn nhanh chóng xoay tròn, nháy mắt xa xa dường như có một tia chớp xuyên qua, Băng Tâm Chân Quân vội vàng quát lớn:
- Ba vạn tinh quang, tám vạn linh phủ, Ngũ sắc Đế Quân, tả hồn hữu phách. Thanh Long Bạch Hổ, Chu Tước Huyền Võ, Thiên Ma duy ngã. việt không thấu giới, xuyên cho ta, vượt cho ta. Vạn Hóa Thiên Ma Phá Giới thuật!
Chú ngữ vừa niệm xong, một luồng lực lượng hùng mạnh truyền khắp toàn thân bốn người. Nháy mắt cả bốn người hóa thành ma khí vô tận, xuyên qua thế giới hư không này, phá giới mà ra, xuyên qua chín mươi chín thiên vực, đi tới một chỗ có ánh sáng xa xa.
Dư Tắc Thành thấy Vạn Hóa Thiên Ma Phá Giới thuật của Băng Tâm Chân Quân, lòng thầm nghĩ:
"Thì ra là như vậy, cái gọi là chín mươi chín thiên vực này thật ra chính là những vùng đất nằm ở vòng ngoài cung cấp tài nguyên cho Thiên Lại cổ thành. Chuyện này cũng giống như vườn rau (Thái Viên Tử) bên ngoài cung cấp cho một gia đình vậy.
Những điểm sáng kia chính là ánh sáng của những ngọn đèn trong nhà. cái gọi là Vạn
Hóa Thiên Ma Phá Giới thuật của Băng Tâm Chân Quân chính là pháp thuật để xuyên qua vườn rau, xông vào trong nhà người ta, tới chỗ để của cài tài sàn..
Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang suy nghĩ. bốn người bay về phía vùng sáng ở xa xa, nhưng vùng sáng kia càng ngày càng ảm đạm. Băng Tâm Chân Quân lên tiếng nói với giọng lo lắng:
- Không xong, tọa độ kia đang suy yếu dần dần. không biết phải làm sao. Nếu chúng ta mất đi tọa độ, vậy sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi bên trong Hành Lang Thời Không này...
Đây gọi là nhảy qua tường của vườn rau nhưng lại không qua được, bị kẹt lại, lên không được mà xuống cũng không xong.
Thấu Không Đại Thần Niệm thuật là sở trường của Dư Tắc Thành, lập tức hắn thi triển. Thuật này vừa động, giữa tình cảnh này, vô số thần niệm xuất ra như cá gặp nước, hóa thành lực lượng vô cùng, nháy mắt tọa độ đang ảm đạm kia càng ngày càng trở nên lớn hơn. tốc độ của mọi người cũng càng ngày càng nhanh.
Băng Tâm Chân Quân thở phào một cái, may là có Dư Tắc Thành ở đây. Từ đầu tới giờ, nàng vẫn ủng hộ Dư Tắc Thành, vẫn lấy lễ đối xử với hắn. thỏa mãn hết những nguyện vọng của hắn. xem ra là chính xác, lời tiên đoán của Cúc Khuyết Chân Quân quả thật là linh nghiệm.
Nháy mắt bốn người đã sắp sửa tới vị trí tọa độ kia, nhưng lúc này xuất hiện một vấn đề, gia tốc thì dễ, giảm tốc lại rất khó. Dư Tắc Thành chỉ biết dùng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật gia tăng tốc độ, nhưng giảm tốc thế nào, hắn lại không biết.
Mời thần thì dễ, thinh thần thì khó, nháy mắt bốn người xuyên qua tọa độ bay ra xa, lập
tức đã xuyên qua nơi mà mình muốn tới.
Cả bốn người đều há hốc miệng, sau khi qua rồi không thể quay đầu lại, chỉ đành trơ mất nhìn tọa độ kia biến mất.
Dư Tắc Thành vội vàng hủy bó Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, Băng Tâm Chân Quân cũng bắt đầu giảm tốc. Phía trước xuất hiện một tọa độ Thời Không lớn hơn nữa, nàng bèn bay về phía đó.
Tọa độ Thời Không này lớn vô cùng, nháy mắt mọi người đã tới, Thời Không chuyển hóa, roi xuống một không gian.
Đây là một đại điện khổng lồ, có mái vòm cao vạn trượng. Nhìn về phía trước quả thật rộng lớn mênh mông, kiến trúc này dường như rộng hơn vạn mẫu, ngói vàng cột ngọc, hết sức huy hoàng tráng lệ.
Bốn người nháy mắt xuất hiện ở trung tâm quảng trường của cung điện này, không khỏi bị nét xa hoa mỹ lệ của cung điện này làm cho chấn động.
Ngẩng đầu nhìn lại, trên cung điện cuồn cuộn vân khí tím thành hình rồng, uốn lượn trên cao, giống như thần long, trong vẻ cao quý lại pha lẫn thần bí khôn lường.
Một khối nước xanh biếc khổng lồ lơ lửng trên cao, giống như lưu vân, vân khí màu tím hình rồng bơi lượn trong đó. Bên ngoài cung điện có một màn bạch quang dịu dàng bao phủ, ngăn cách khối nước khổng lồ kia ở bên ngoài.
Khắp nơi trong đại điện toàn là pha lê màu trắng sữa, huy hoàng rực rỡ, tường cao bốn phía. Quét mất nhìn qua, hết thảy là do pha lê tạo thành, pha lê này trong suốt sáng loáng,
nhẵn nhụi trơn tru. Xem ra đây là pha lê đặc sàn của thế giới thiên vực này.
Cả kiến trúc cung điện theo phong cách cổ kính tao nhã. bạch quang phủ khắp bốn bề, toát ra phong thái uy nghi của tiên gia.
Xung quanh bốn phía cung điện này có một ngàn lẻ một thông đạo.
Nháy mắt Dư Tắc Thành liền hiểu rõ cấu tạo của Thiên Lại cổ thành này, không khỏi tỏ ra vô cùng khâm phục.
"Đây mới là Tiên Tần...
Những thông đạo này toàn là thông đạo Thời Không, sau khi tiến vào chính là Hành Lang Thời Không, cuối mỗi thông đạo như vậy là từng Thời Không độc lập. về phần rốt cục nơi đó là Thời Không gì, bên trong có những gì, một bước lên thiên đường hay xuống địa ngục, vậy chỉ có kẻ nào tiến vào mới biết mà thôi."
Dư Tắc Thành thầm nghĩ trong lòng:
"Nếu chín mươi chín thiên vực kia là vườn rau vòng ngoài, vậy đại điện này chính là cửa lớn tiến vào Thiên Lại cổ thành, một ngàn lẻ một Hành Lang Thời Không là những hành lang dẫn tới các gian phòng, nói không chừng cái gọi là sở nghiên cứu Tiên Binh cũng nằm trong những thông đạo này.
Những môn phái hùng mạnh nhất của thế giới Thương Khung sử dụng pháp thuật không gian xây dựng động phủ cho mình, biến địa phương nhỏ nhất thành không gian rộng lớn, chính là động phủ tiên gia, vô cùng lợi hại.
Mà tiên thuật được sử dụng ở Di tích Tiên Tân này còn vượt rất xa những môn phái ấy, bọn họ dùng tiên thuật Thời Không xây dựng nên nhà cửa phòng ốc của mình, mỗi một gian phòng đều là một không gian Thời Không độc lập, Tiên Tần quả thật là Tiên Tần..
Dư Tắc Thành tỏ ra cảm thán không thôi, Nhất Kiếm Chân Quân bên cạnh lại cảnh giác quan sát xung quanh, bởi vì trong đại điện này cũng không chỉ có bốn người bọn họ, mà còn có những người khác.
Nơi đây có khoảng hai mươi mấy người, toàn là Phản Hư Chân Nhất, bọn họ đã xuyên qua chín mươi chín thiên vực từ trước, vượt qua các vườn rau, tiến vào phòng chứa của cài của người ta.
Lấy ba thiên vực mà Đại La Kim Tiên tông chiếm cứ vạn năm làm tỷ dụ, đó cũng là chuyện bình thường. Trong lúc bên ngoài mọi người còn đang sục sạo tìm kiếm vô số thiên vực để thăm dò, có người đã tiến được rất xa vào trong Thiên Lại cổ thành này, lấy được vô số bảo vật trong truyền thuyết.
Cuộc sống chính là như vậy, có người vất vả kiếm được tám nguyệt phiếu một ngày đã vui mừng vô kể. Có người mỗi ngày được vài trăm phiếu lại tỏ ra ảo não không vui.
Dư Tắc Thành liếc mắt nhìn qua, ở đây có tất cả hai mươi ba người, những người này nhìn như vô tình chia thành bày, tám nhóm đứng rải rác, nhưng vẫn không rời xa trung tâm quảng trường này. Xét cho cùng con người cũng là sinh vật quần cư, ở một nơi rộng lớn như nơi này, theo bản năng cũng không muốn cô độc một mình.
Bọn họ hoặc là nhìn ngắm một bức phù điêu trên điện, hoặc đang nhắm mắt dưỡng thần, dường như cùng nhau đợi chờ một sự kiện gì đó.
Có hai người dường như đang thảo luận chuyện gì, hoa chân múa tay, nói thật sôi nổi.
Vốn bọn họ không để ý tới bốn người Dư Tắc Thành vừa xuất hiện, bất quá có một nữ nhân trong đó liếc nhìn sang, sau đó mới nói:
- Phải chăng là Băng Tâm sư điệt, đã lâu không gập.
Nữ nhân này gương mặt đoan chính thanh nhã, sóng mất long lanh ướt át, toát ra khí chất nữ tử dịu dàng, chưa nói đã cười khiến cho người ta có cảm tình. Giọng nàng dịu dàng ngọt ngào, khiến người nghe cảm thấy mát dạ.
Băng Tâm Chân Quân nhìn thấy nữ tử này lập tức thi lễ:
- Bái kiến sư thúc, Băng Tâm xin có lễ.
Đồng thời nàng truyền âm nói:
- Mọi người cẩn thận, người này là Môn chủ của Ma La môn Lý Huyễn Nhi, sở trường
Huyễn Nguyên Thận. Cửu Linh Tà Quang, có thể hóa vạn vật, nuốt nguyên thần pháp lực
của người khác. Nàng ta bị điên, tu luyện tẩu hỏa nhập ma. chuyện gì cũng có thể làm được.
- Ma La môn vốn là một trong những thượng môn, lúc nàng ta lên làm Môn chủ sáu trăm năm trước, hành sự thất thường, tàn sát đệ tử môn đồ, khiến cho đệ tử trong môn kẻ chết
người bó trốn, hiện tại đã roi xuống hàng ngũ tám trăm bàng môn.
- Người này điên thật sự, chuyện gì cũng có thể làm được, mọi người ngàn vạn lần phải cẩn thận.
Lý Huyễn Nhi kia bước tới hôi:
- Băng Tâm sư điệt, Giải Nghịch sư thúc của ngươi đâu, à đúng rồi, hiện tại lão tên là Ma Lễ Thanh.
Mất Băng Tâm Chân Quân vụt đỏ lên:
- Sư thúc tử chiến cùng Thiên Hoành Thần Quân, rốt cục cả hai cùng chết.
Những lời này vừa vang lên, dường như tất cả mọi người ở đây đều chấn động, trong đó có một Chân Nhất Thần Quân lên tiếng nói:
- Ngươi nói cái gì, Thiên Hoành Thần Quân chết rồi ư? Không thế nào, lão có được lực Thần Uy Thiên Ngoại Phi Tiên, làm sao có thể chết đi cho được?
Người này thân khoác đạo bào màu xanh tím, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén chói sáng, nhưng không hề tỏ ra cao ngạo. Thân hình y cao lớn, eo lung giắt xéo một thanh trường đao, khoanh tay mà đứng, dáng vẻ uy nghiêm. Đạo bào màu xanh tím trên người y dường như dao động phập phồng theo một tiết tấu kỳ dị nào đó.
Băng Tâm Chân Quân nghe nói như vậy, trong lòng bất mãn bèn đáp:
- Đại La Kim Tiên tông có Thiên Ngoại Phi Tiên, Vạn Hóa Ma Tông ta cũng có Kim
Cương Giải. Thiên Hoành Thần Quân. Lục u Tiên, Thanh Cương Tiên đều đã chết.
Vừa nghe như vậy, lập tức những tiếng bàn tán xôn xao càng nhiều hơn trước. Thiên Đạo Ngũ Tiên của Đại La Kim Tiên tông đã vang danh thiên hạ mấy ngàn năm. không ngờ một lúc chết đi ba người. Tử Kim Tiên đã phi thăng, hiện tại chỉ còn mình Bạch Linh Tiên chống đỡ sơn hà. Chỉ trong thoáng chốc, vô số suy nghĩ quay cuồng trong đầu những người có mật tại đây, tin tức này quả thật khiến cho người ta chấn động không nhò.
Hỏa Thần truyền âm nói:
- Người này là Tĩnh Tâm Thần Quân Kim Húc Tử, Quán chủ Tĩnh Tâm quán. Tĩnh Tâm quán vốn là một trong những phân chỉ của Tiên Thiên Nhất Khí tông, sau Tiên Thiên Nhất Khí tông suy sụp, phân chỉ này tự lập thành phái, nhưng pháp thuật thất truyền, trở thành một trong ba ngàn tả đạo.
- Tính tình người này vô cùng nóng này, hết sức hào sàng, rất thích uống rượu, sát phạt quyết đoán, vốn là người ngoài, không thuộc Tĩnh Tâm quán. Sư phụ y hy vọng y sẽ trầm ổn hơn. cho nên ban đạo hiệu Tĩnh Tâm cho y. Y vốn xuất thân lục lâm đại đạo, bị sư phụ bất vào môn phái, chưa hề nghĩ tới chuyện tu tiên. Sau sư phụ y độ kiếp không thành, hóa thành tro bụi, y nhờ vậy mới cảm ngộ, vân du bốn phương, nghe nói tìm được công pháp thất truyền của Tiên Thiên Nhất Khí tông, hai trăm năm sau đột phá cảnh giới Phản Hư Chân Nhất.
- Lúc y còn là Nguyên Anh kỳ, ta đã giao thủ cùng y, không đánh thì không biết, bản mệnh pháp bảo Đoạn Nhạc Đao của y hết sức nặng nề, dùng năm ngọn núi tế luyện mà thành.
Truyền âm xong, Hỏa Thần nói với Tĩnh Tâm Thần Quân:
- Tiểu Húc tử, còn nhớ tỷ tỷ không, có hào tửu đó không?
Thấy Hỏa Thần. Tĩnh Tâm Thần Quân cười nói:
- Thì ra là Hỏa Thần tiểu muội, mừng muội đã thoát khỏi nguy cơ Hóa Đạo. ở đây ta có một bình Nguyên Sâm Quy Nguyên tửu, là do Thiên Cơ Đại ca vừa mới đoạt được trong di tích này, mùi vị thơm ngon, uống vào thật thích.
Dứt lời, y ném qua một hồ lô rượu rất lớn màu đỏ như son, trong như hồng ngọc, toát ra vẻ đạo pháp tự nhiên.
Hỏa Thần cười vang, đón lấy hồ lô nốc một ngụm thật dài, sau đó đưa qua cho Nhất Kiếm Chân Quân.
Nhất Kiếm Chân Quân lắc lắc đầu:
- Trước kia ta uống rượu làm hóng việc, từ đó tới nay không bao giờ uống một ngụm nào nữa.
Hỏa Thần lại chuyển hồ lô sang cho Dư Tắc Thành. Hắn đón lấy nốc thử, rượu này vừa vào bụng, lập tức có cảm giác vừa cay vừa nóng, lại hết sức ngọt ngào, vừa có vị cuồng bạo của Bính Hỏa, vừa có vị nặng nề của Mậu Thổ, lại có vị mềm mại của Quý Thủy, có vị bất khuất của Át Mộc, có vị quyết tuyệt của Tân Kim.
Lực Ngũ Hành lưu chuyển, hợp nhất thành dòng, hóa sinh thiên địa, đúng là Quy Nguyên tửu.
Dư Tắc Thành không nhịn được hét lớn:
- Quà là hào tửu!
Dư Tắc Thành vừa định nốc một ngụm nữa, chợt nghe Tĩnh Tâm Thần Quân quát to:
- Chậm đã, rượu của ta không phải ai cũng uống được, tiểu từ Nguyên Anh kia, ngươi xứng uống rượu của ta sao, ngươi là ai?
Dư Tắc Thành chỉ cười, không để ý tới y, lại nốc một ngụm.
Hỏa Thần bên cạnh lên tiếng nói:
- Tiểu Húc tử. ngươi không nên coi thường hấn, hắn chính là Diệt Độ Chân Quân của Hiên Viên kiếm phái.
Vừa nghe như vậy, tất cả mọi người đều liếc nhìn về phía Dư Tắc Thành.
Trong đó có người chợt lên tiếng hừ lạnh:
- Chỉ là hạng lòe bịp thiên hạ...
Đây là lời bình phẩm về trường đại chiến ba trăm trận ở giác đấu trường của Dư Tắc Thành.
Hỏa Thần nghe vậy, lông mày dựng ngược. lạnh giọng nói:
- Lòe bịp thiên hạ ư, Minh Diệt Thần Quân của Trường Bạch kiếm phái cũng nói câu này,
còn nói sẽ giết chết hắn trong ba chiêu, kết quả sau ba chiêu bị hắn giết chết.
- Thanh Cương Tiên của Đại La Kim Tiên tông dẫn động Tiên Khí hạ giới, kết quả cả người lẫn Tiên bảo Tử Kim Chuy bị hắn đánh cho hình thần câu diệt, hóa thành tro bụi, ai dám lòe bịp thiên hạ giống như hắn?
Vừa nghe như vậy, mọi người đều giật mình kinh hãi, một số Phản Hư Chân Nhất nhìn về phía vài người, chỉ thấy những người này khẽ gật gật đầu.
Đây là nguyên nhân Băng Tâm Chân Quân nói thật. Những Chân Nhất Thần Quân ở đây không phải là loại người đơn giản, có rất nhiều người biết nhiều loại pháp thuật có thể phân biệt được lời đối phương là chân hay già.
Tự Bạch Vấn Tâm thuật của Dư Tắc Thành chưa xứng để so sánh với những pháp thuật loại này. Thần Bí Tiên Thiên Bát Quái, Cửu Cung Thôi Diễn, Đại Dự Ngôn Thuật, thậm chí còn có pháp thuật nhân quả hết sức thần bí. Nếu muốn nói dối bọn họ mà không có tiên thuật che giấu đặc biệt, vậy đừng nên thử.
Những người được mọi người nhìn vào khi nãy là những Chân Nhất Thần Quân am hiểu loại pháp thuật này. Những người này khẽ cau mày, bắt đầu tính toán suy diễn, sau đó mới gật gật đầu. chứng thực chuyện này.
Minh Diệt Thần Quân của Trường Bạch kiếm phái thì không nói, tuy rằng y kiếm pháp như thần nhưng tính tinh cuồng ngạo, trong số những Phản Hư Chân Nhất ở đây có nhiều người không thích y cho lắm.
Nhưng Thanh Cương Tiên có được Tiên bảo, Tiên Khí hạ giới, lại bị đánh cho hóa thành tro bụi, đây là chuyện mà mọi người khó có thế nào tin được.
Không biết là ai khẽ nói:
- Lực Thần Uy... có thể đánh tan Tiên Khí Tiên bảo, ắt hẳn là lực Thần Uy.
Đến lúc này, ánh mắt mọi người nhìn Dư Tắc Thành đã hoàn toàn thay đổi.
Những ánh mắt này có kinh ngạc, có hâm mộ, có không tin, có cảm thán. Dưới những ánh mắt đổ dồn về phía mình của những cường giả hàng đầu Tu Tiên Giới, Dư Tắc Thành vẫn bất động như núi.
Thần sắc hắn không lộ vẻ gì khác lạ, chỉ tiếp tục nốc thêm một ngụm tiên tửu của Tĩnh Tâm Thần Quân, sau đó ném trả lại cho y, rồi lấy một bình tiên tửu trong thế giới Bàn cổ của mình ra, cũng ném cho y:
- Đây là Cực Lạc Thiên do ta chế, nếm thử một chút xem sao.
Cực Lạc Thiên hiện tại đã không còn là loại Cực Lạc Thiên trước kia Dư Tắc Thành ủ trong thế giới Bàn cổ nữa. Hiện tại hắn đã trở thành Nguyên Anh Chân Quân, sau khi thế giới Bàn cổ tiến hóa đã hóa ra ao rượu, hiện tại lại tiến hóa thành mười cung điện chuyên môn nấu rượu.
Trong những cung điện này có vô số thợ thủ công, hơn trăm ao rượu, hàng trăm hầm ủ rượu, có thể sản xuất cho Dư Tắc Thành vô số tiên tửu.
Đây là loại tiên tửu cực phẩm do những cung điện này chế ra, Dư Tắc Thành vẫn gọi nó là Cực Lạc Thiên, để kỷ niệm dĩ vãng.
Tĩnh Tâm Thần Quân nhận lấy Cực Lạc Thiên, nói:
- Đúng rồi, dường như năm xưa Cực Lạc Thiên là do ngươi chế, ta đã thử qua.
Dứt lời, y nốc một hơi. Mùi vị của rượu này hoàn toàn khác với Nguyên Sâm Quy Nguyên tửu, vừa uống vào lập tức xuất hiện một luồng liệt hỏa xông thẳng tới nguyên thần, sau đó hóa thành linh khí tỏa ra xung quanh Nguyên Anh. làm cho người ta lâng lâng phiêu hốt. muốn ngừng mà không được, lại muốn uống thêm một ngụm nữa. quả thật là tiên tửu.
Tĩnh Tâm Thần Quân kêu lên:
- Ngon, rượu ngon thật, ngươi có thể chế ra rượu ngon như vậy, hẳn là rất khá. có thể kết làm bằng hữu.
Dư Tắc Thành cũng cười, người này quang minh lỗi lạc, có thể kết giao.