TIÊN NGẠO

Dứt lời Hiên Viên Hoàng đế chộp một trảo vào Niết Bàn kinh, bất lấy lực Thiên Đạo vào tay, sau đó nhào nặn thành một cục, nhét vào trong thân thể Tô Uyển Ngôn:

- Đây là lực Thần Uy do ba ngàn Đại Đạo hóa thành, ngươi có thể lãnh ngộ được bao nhiêu hay bấy nhiêu, đó phải xem cơ duyên của ngươi.

- Không phải ngươi vẫn muốn là người sao, ta sẽ cho ngươi một cơ hội làm người...

- Cái gì. ngươi muốn như vậy thật sao, không hối hận chứ?

Sau đó ngài lại chộp một cái, hơn trăm hạt giống xuất hiện trong tay:

- Đây chính là hạt giống hoa, mang chúng đi gieo trồng, trăm năm sau có thể làm cho

mẫu thân ngươi sống lại. Đó là lựa chọn của mẫu thân ngươi, không ai có thể cứu sống trước kỳ hạn trăm năm.

- Được rồi, sau này hãy tự đi trên đôi chân mình, hãy tự lo cho mình.

Dứt lời, tay ngài khẽ run lên, nháy mắt Tô Uyển Ngôn hóa thành một đạo lưu quang biến mất không thấy.

Hiên Viên Hoàng đế nhìn sang Dư Tắc Thành:

- Theo thỉnh cầu của nó, ta đã đưa nó về Hoa Đô ở thế giới Thương Khung. Giữa hai mẹ con nó nên lựa chọn thế nào, đó là chuyện của ngươi.

- Thật ra ta vô cùng khó chịu vì tính lạm tình của ngươi, bất quá làm sao cũng phải cho tên tiểu tử hậu bối ngươi chút ích lợi, bằng không người đời sẽ mắng ta là keo kiệt.

- Còn tên khốn kia, ngươi hãy đánh bại y cho ta. Thấy ngươi đánh với y vất và như vậy, quả thật là mất mặt Hiên Viên kiếm phái, để ta truyền cho ngươi một ít bản lãnh chân chính.

- Ngươi có được không gian thứ nguyên kỳ dị kia, còn có Thiên Lý Bi của Yêu tộc, Niết Bàn kinh của ta, Cực Lạc Miên Miên Vô Tuyệt Kỳ, có được toàn vẹn như vậy, cũng coi như duyên phận.

- Được rồi, để ta truyền lực Thần Uy tối cao của ta cho ngươi, Hiên Viên Thần Kiếm.

Dứt lời, từ trên người Hiên Viên Hoàng đế bay ra một đạo linh quang rót vào đầu Dư Tắc Thành, chính là thuật luyện chế Hiên Viên Thần Kiếm.

Dư Tắc Thành lập tức kinh ngạc sững sờ. thuật luyện chế Hiên Viên Thần Kiếm kia bắt đầu nẩy mầm mọc rễ trong đầu hắn. dần dần lãnh ngộ.

Hiên Viên Hoàng đế nhìn hắn một cái, lại hấp thu pháp lực của Thiên Lại Cự Nhân. Một lúc lâu sau, ngài run tay lên, hóa thành một trăm lẻ tám đạo hào quang bay ra phương xa.

Hiên Viên Hoàng đế nói tiếp:

- Được rồi, đã bố trí xong, ta phải đi rồi. Không biết nguyên thân của ta sau khi phi thăng Tiên Giới, đã tới nơi nào.

- Ngươi cũng vậy, hãy tự lo cho mình. Hậu bối tiểu tử Dư Tắc Thành, hy vọng về sau chúng ta sẽ có phen gặp lại.

Nháy mắt Hiên Viên Hoàng đế hóa thành một đạo lưu quang, biến mất không thấy.

Hết thảy chẳng khác nào cơn mộng, tới nhanh, đi cũng nhanh.

Một lúc lâu sau Dư Tắc Thành mới hoàn toàn tinh táo. Hắn và vào mặt mình một cái thật mạnh, đau quá... Xem ra vừa rồi không phải là mơ, tối thiểu thuật luyện chế Hiên Viên Thần Kiếm trong đầu mình không phải là ảo giác.

Thần uy mà Hiên Viên Thần Kiếm có được vừa truyền vào đầu mình là thật sao, đó còn là kiếm hay sao? Chuyện này... chuyện này... không thể nào...

Dư Tắc Thành cảm ứng được thần uy của Hiên Viên Thần Kiếm, ngây dại một lúc lâu, rốt cục nghiến răng một cái, thay vì ở đó nghi ngờ, chẳng bằng bắt tay vào tu luyện.

Dư Tắc Thành lặng lẽ niệm chú, dựa theo pháp luyện kiếm mà Hiên Viên Hoàng đế truyền thụ, luyện chế Hiên Viên Thần Kiếm.

Muốn luyện chế Hiên Viên Thần Kiếm cần phải có ba ngàn Đại Đạo. Hiện tại Dư Tắc Thành hợp thể khống chế Thiên Lại Cự Nhân, hoàn toàn có thể khống chế ba ngàn Đại Đạo.

Hắn có thể dùng thế giới Bàn cổ của mình làm kiếm thể, tụ tập ba ngàn Đại Đạo luyện chế Hiên Viên Thần Kiếm. Đây là phương pháp đơn giàn cấp tốc, mau chóng nhất để luyện chế nên Hiên Viên Thần Kiếm.

Chỉ cần mình giải trừ trạng thái hợp thể với Thiên Lại Cự Nhân, vậy Hiên Viên Thần Kiếm kia sẽ tiêu tan.

Dư Tắc Thành không ngừng cố sắng, không ngừng thi pháp, nhưng luôn luôn thiếu một chút mới có thể luyện thành.

Cho dù hiện tại thân thể hắn là Thiên Lại Cự Nhân, cũng bằng vô dụng, vẫn thiếu một chút.

Như vậy không được, không thể được...

Dư Tắc Thành gầm to một tiếng, khởi động Linh Cưu Dần Sinh quyết, hắn cũng làm như Tứ sư huynh, nhờ vào sự giúp đỡ của lực lượng tương lai.

Nháy mắt một đạo hào quang tụ tập trên đinh đầu hắn. lực tương lai này là của pháo đài Thiên Lại, dũng mãnh vô cùng.

Dư Tắc Thành tiếp tục luyện kiếm, lập tức kiếm thành.

Nháy mắt một thanh Hiên Viên Thần Kiếm xuất hiện trong tay Dư Tắc Thành, nhưng hình dáng của nó chỉ là một thanh Thanh Đồng kiếm bình thường tới cực điểm. Thân kiếm trông hết sức đơn sơ, như hư như ảo, vì đây là hư kiếm do pháp lực ngưng tụ mà thành, cần phải tế luyện rất lâu mới có thể hóa hư thành thật, trở thành Hiên Viên Thần Kiếm chân chính. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Hiên Viên Thần Kiếm trong tay, mặc tình ngao du thiên hạ.

Thật ra Hiên Viên Thần Kiếm này nhìn bề ngoài chẳng khác nào một thanh sất tầm thường.

Dư Tắc Thành khẽ động ý niệm trong đầu, xuất ra một kiếm, nháy mắt Thời Không dịch chuyển, không cần truy tung, không cần na di, không cần biết Tứ sư huynh trốn ở nơi nào, nháy mắt hắn đã bay tới trước mặt Chung Cực Thần Uy thể của Tứ sư huynh.

Sau đó lại xuất ra một kiếm, kiếm này nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, thế nhưng

chiến thể Chung Cực Thần Uy Sĩ của Tứ sư huynh tan tác, hóa thành sương máu.

Chung Cực Thần Uy thể từng chiến đấu mấy tháng ròng rã với Dư Tắc Thành, do một trăm hai mươi sáu ngàn vạn chiến sĩ Dị tộc ngưng tụ mà thành, hùng mạnh tới bậc nào, lại bị một kiếm nhẹ nhàng chém cho tan tác, khiến Dư Tắc Thành hoàn toàn ngây dại.

Mà tan nát cũng không đơn giàn, sương máu bắn tung ra vốn có năng lực tái sinh, nhưng lúc này nháy mắt bốc hơi giữa không trung, vô số bí pháp phục sinh của Chung Cực Thần Uy Sĩ hoàn toàn trở thành vô dụng, lực Chung Cực Thần Uy cũng hoàn toàn tiêu tan.

Duy chỉ có một giọt máu còn tồn tại, hóa thành một đạo lưu quang chuẩn bị chạy trốn.

Dư Tắc Thành lại xuất ra một kiếm, kiếm thứ ba, giọt máu kia trúng một kiếm này lập tức biến hóa, trở thành Tứ sư huynh Tinh Thần, thân thể khỏi phục bình thường, đứng ngây ra đó nhìn Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành cười nói:

- Hiên Viên Thần Kiếm quả nhiên thần uy vô địch. Sư huynh, huynh cầu gì được nấy, đệ đã xua tan tất cả dị niệm của Ma Già Bà tộc ảnh hưởng tới huynh, hiện tại huynh chính là Chung Cực Thần Uy Sĩ chân chính.

- Bất quá nếu huynh muốn nắm vững lực lượng này, vậy cần phải chậm rãi tu luyện. Có lẽ ngàn năm. cũng có lẽ vạn năm sau mới có thể thành công, chuyện này phải xem duyên phận của huynh.

Tinh Thần lặng lẽ cảm nhận thân thể của mình, rốt cục nhắm mất lại thi lễ với Dư Tắc Thành:

- Đa tạ sư đệ, sư huynh mê muội, lúc có được lực Thần Uy đã hoàn toàn mê muội, làm rất nhiều chuyện sai lầm. Một kiếm hôm nay của đệ đã giúp cho ta hoàn toàn tinh lại, lập thân thể mới, đa tạ!

- Ta phải đi rồi, ta phải tiềm tu lực Chung Cực Thần Uy này. Có lẽ ngàn vạn năm sau, cũng có thể kiếp này chúng ta không còn gặp lại... Tái kiến, sư đệ, hãy thay ta chăm sóc cho sư phụ cùng Hiên Viên kiếm phái.

Và như vậy, trận chiến sinh tử kéo dài mấy tháng trời tới đây là kết thúc. Dưới thần uy của Hiên Viên Thần Kiếm Dư Tắc Thành. Tứ sư huynh Tinh Thần rốt cục trở thành Chung Cực Thần Uy Sĩ chân chính, đạt được lực Chung Cực Thần Uy, nhưng cần phải chậm rãi tu luyện hàng ngàn hàng vạn năm sau mới có thể vận dụng tự nhiên.

Dư Tắc Thành vung kiếm, nháy mắt trở về pháo đài Thiên Lại. Vừa phi hành vừa chiến đấu trong ba tháng qua, đã đi xa không biết bao nhiêu năm ánh sáng, hiện tại nhờ một kiếm này nháy mắt trở về. Đây là Hiên Viên Thần Kiếm, chỉ cần suy nghĩ trong lòng là có thể thực hiện ngay tức khắc.

Nháy mắt Dư Tắc Thành trở về noi trận chiến bắt đầu cách đây ba tháng, pháo đài Thiên Lại vẫn còn đó, cuộc chiến này xem như hoàn toàn kết thúc.

Tinh vực Thiên Lại trải qua vô số trận chiến đã sớm trở thành Thanh Minh hư không, vô số thiên thạch, hành tinh hoàn toàn tiêu tan trong cuộc chiến.

Trở về nơi này, Dư Tắc Thành nhìn thoáng qua thiên địa xung quanh, năm xưa Tiên Tần đế quốc chọn nơi này thành lập pháo đài Thiên Lại ắt có nguyên nhân, cho nên mình có thể quay lại nơi này.

Từ xa cảm ứng, Dư Tắc Thành lập tức phát hiện ngoài trăm vạn dặm có khí tức của vô số tu sĩ. Trong đó hơn hai trăm đạo khí tức vô cùng quen thuộc, chính là những chiến hữu đã kề vai sát cánh với hắn trong thời gian qua.

Dư Tắc Thành nhìn Hiên Viên Thần Kiếm trong tay mình một lần nữa. Hiên Viên Thần Kiếm này quả thật hết sức thần kỳ, quả nhiên là vô thượng Thần khí. chỉ cần vung lên, chuyện gì cũng có thể làm được. Chẳng trách năm xưa Hiên Viên Hoàng đế có thể đánh đuổi Đại Liên Minh Dị tộc ra khỏi thế giới Thương Khung.

Đáng tiếc, đáng tiếc rằng hiện tại mình đang hợp thể với Thiên Lại Cự Nhân, nhờ vào lực lượng của Thiên Lại Cự Nhân mà khống chế Hiên Viên Thần Kiếm. Nhưng hợp thể rồi cũng phải có lúc tách ra, hiện tại đã tới lúc ấy.

Ý niệm thoáng động, nháy mắt Dư Tắc Thành hóa thành một luồng kim quang to chừng trăm dặm. Giữa kim quang này, Hiên Viên Thần Kiếm lập tức phân giải, hóa trở lại thành ba ngàn Đại Đạo, trở về với thiên địa.

Thế giới Bàn cổ cũng trở về bản thể Dư Tắc Thành, vô thượng Thần khí này hoàn toàn biến mất.

Nhìn Hiên Viên Thần Kiếm tiêu tan. trong lòng Dư Tắc Thành cảm thấy vô cùng đau đớn. dường như sinh mạng của mình vừa mất đi một nửa. Thần khí hùng mạnh như vậy, có được rồi lại mất đi, cảm giác này sẽ làm cho bất kỳ ai cũng phải cảm thấy đau khổ.

Nhưng cuộc sống vẫn còn tiếp diễn, thứ không phải của mình mất đi cũng là chuyện thường tình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi