TIÊN NGẠO

Dư Tắc Thành lặng lẽ khép nghi án chấn động thiên hạ này lại. Những nghi vấn trước đây đã được giải quyết, nhưng lại sinh ra nhiều nghi vấn hơn nữa. Rốt cục vất và tra xét cũng không tìm được manh mối nào khác.

Nếu không tìm thấy, vậy không tìm nữa, cũng không có gì là quan trọng... Dư Tắc Thành quyết định gác bỏ việc này.

Không thể ngờ rằng tiền kiếp của mình lại là Đại Thần Uy Sĩ Đại Hồng, Ngũ Hành Thiên Diễn quyết mình lấy được ở Tam Thiên giới không ngờ là của Đại Hồng lưu lại từ tiền kiếp, quả thật là luân hồi định trước.

Dư Tắc Thành thầm nghĩ trong lòng:

"Đại Hồng trị dân. là kẻ đứng đầu vạn quan vào thời Nhân tộc hưng thịnh. Lực Đại Thần Uy của y là lực khống chế Ngũ Hành, tổ sư của thợ thủ công. Lời đồn y có thể tạo ra bất cứ bảo vật gì, nghe nói pháp bảo hùng mạnh nhất của y là Thiên Địa Ngũ Hành ấn, có lực Ngũ Hành có thể hiệu lệnh thiên địa.

Nếu tiền kiếp có được lực khống chế Ngũ Hành, vậy Ngũ Hành Linh Căn của mình có nguồn gốc từ đó, tám phần chính là như vậy. Đời này mình có được lực Thiên Đạo Tự Nhiên, ở một mức độ nào đó không phải là tập hợp lực Thần Uy của Ngũ Hành sao?

Bất quá không cần biết Đại Hồng khi trước thế nào, cũng không có quan hệ mày may với mình. Kiếp này mình là Dư Tắc Thành. Đại Hồng đối với mình chỉ là tiền kiếp, một trường đại mộng mà thôi."

Cho nên Dư Tắc Thành lặng lẽ khép nghi án này lại, nếu không tìm thấy đáp án, vậy dứt khoát không tìm nữa. Cái gọi là kiếp trước kiếp này, hắn không chút quan tâm, hoàn toàn gạt bỏ việc này sang bên.

Hiện tại nhiệm vụ của mình là đưa Hiên Viên kiếm phái trở thành thiên hạ đệ nhất thượng môn. hiện tại đã hoàn thành hơn phân nửa. Qua vài năm sau, Hiên Viên kiếm phong khai mờ động phủ, lúc ấy có thể hoàn thành giấc mộng của mình.

Bất quá hiện tại vẫn còn một chướng ngại quan trọng, đó chính là Bất Ngôn tông. Thái độ của Bất Ngôn tông đối với Hiên Viên kiếm phái mơ hồ khó biết, không biết rốt cục bọn họ có chịu ủng hộ Hiên Viên kiếm phái trở thành thiên hạ đệ nhất thượng môn không.

Tông này có thể nói là nắm giữ chiều hướng của các môn phái trên Tu Tiên Giới, ở một mức độ nào đó, có thể nói rằng khống chế được dư luận trên Tu Tiên Giới. Nếu bọn họ phản đối Hiên Viên kiếm phái trở thành thiên hạ đệ nhất thượng môn, vậy đây sẽ là chuyện hết sức nhọc nhằn.

Hiên Viên kiếm phái trở thành thiên hạ đệ nhất thượng môn mà không ai đứng sau lưng thổi phồng, không ai ghi lại lưu truyền, vậy cân lượng của thiên hạ đệ nhất thượng môn này cũng không có mấy.

Dư Tắc Thành lặng lẽ tính toán, chuyện Bất Ngôn tông ắt phải có được kết quả. Nhưng hiện tại mình phải làm một chuyện khác, đó là thời gian thấm thoát trôi qua, Lạc Tĩnh Sơ ngủ say đã một trăm lẻ sáu năm. chỉ còn mười sáu tháng nữa là tới ngày thức tinh nàng.

Mình hẳn nên tới Hoa Đô xem thử. Tĩnh Sơ hẳn sắp tinh rồi. Sáu mươi năm qua mình không có đi thăm nàng.

Lần trước đại chiến pháo đài Thiên Lại, Hiên Viên Hoàng đế giáng lâm, tạo thân thể cho Tô Uyển Ngôn, đồng thời hóa ra đủ trăm loại hoa giao hết cho Tô Uyển Ngôn, thỏa mãn nguyện vọng của nàng. Bảo nàng phát tán số hoa này đi khắp bốn phương, đê cho chúng có thể sinh sôi nảy nở trên thế giới Thương Khung.

Sau khi Tô Uyển Ngôn trở lại Hoa Đô, phát tán hoa đi bốn phía. Coi như điều kiện bắt buộc khiến cho Lạc Tĩnh Sơ thức tinh là tìm đủ trăm loại hoa Trầm Ngân vòng trăm năm đã hoàn thành một cách dễ dàng, Dư Tắc Thành không cần khổ tâm tìm kiếm nữa.

Lúc đệ tử Hiên Viên kiếm phái kéo động phủ của Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái, Dư Tắc Thành đã cố ý tới Hoa Đô thăm Lạc Tĩnh Sơ mấy lần. nơi đó trăm hoa đua nỡ khắp nơi. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Đáng tiếc Lạc Tĩnh Sơ đã hóa hoa mà đi, mồi lần Dư Tắc Thành tới Hoa Đô, chỉ có thể gặp được Tô Uyển Ngôn.

Hiện tại Tô Uyển Ngôn là một người chân chính, hơn nữa còn có được lực Thần Uy, là do phân thân Hiên Viên Hoàng đế lưu lại, mạnh mẽ vô cùng.

Trăm năm qua Hoa Đô mưa thuận gió hòa, ngũ cốc được mùa, phạm vi ngàn dặm hết sức yên vui. Đây là nhờ nàng che chớ. pháp lực của nàng đã dũng mãnh tới trình độ nghiêng trời lệch đất.

Mỗi lần Dư Tắc Thành nhìn thấy Tô Uyển Ngôn, hắn lại có cảm giác vô cùng áy náy. Thâm tình của Tô Uyển Ngôn đối với mình. Dư Tắc Thành biết rõ trong lòng, nhưng nàng là con của Lạc Tĩnh Sơ, Dư Tắc Thành không thể tiếp nhận tình này.

Mỗi lần Dư Tắc Thành nhìn thấy Tô Uyển Ngôn dưới trăm hoa, nở nụ cười dịu dàng xinh đẹp, Dư Tắc Thành lại nhớ tới Lạc Tĩnh Sơ, nhớ tới câu nói ta sẽ mãi ở bên cạnh chàng...

Hai nàng giống nhau như đúc, nhìn thấy Tô Uyển Ngôn, Dư Tắc Thành lại cảm thấy đau lòng. Thật ra Lạc Tĩnh Sơ luôn ở bên cạnh mình, bầu bạn với mình, mình cũng không cần phải đến Hoa Đô. Gặp Tô Uyển Ngôn lại càng thêm hiểu lầm không cần thiết, khiến cho nàng thêm đau khổ, cho nên dần dần Dư Tắc Thành không đến Hoa Đô nữa.

Hôm nay không biết vì sao, sau khi biết được tiền kiếp mình là ai, Dư Tắc Thành đột nhiên muốn tìm người trút bầu tâm sự trong lòng. Nhưng tìm đi tìm lại, đối tượng mà mình có thể thổ lộ không có mấy ai, trong cảnh tịch mịch này, hắn muốn tới Hoa Đô một chuyến, để thăm thú vùng đất phồn hoa như gấm kia.

Nghĩ tới đây, Dư Tắc Thành rời khỏi Vô Hình Ám Ma tông, trở về bản thể, sau đó giậm chân một cái, nháy mắt ra ngoài ngàn dặm. tiến tới Hoa Đô.

Hiện tại pháp thuật na di của Dư Tắc Thành đã vượt qua Súc Địa Thành Thốn. Mỗi lần bước ra một bước, ngàn dặm nháy mắt đã đến, trong phạm vi thần niệm mặc tình hắn ngao du.

So với phân thân trung niên của lão điên năm xưa. tốc độ còn nhanh hơn ba phần. Cứ như vậy, mỗi bước ngàn dặm. Dư Tắc Thành đi tới Hoa Đô.

Lần này vừa tới bên ngoài hoa, Dư Tắc Thành lập tức ẩn giấu khí tức của mình. Hắn không muốn làm kinh động tới Tô Uyển Ngôn và Hoa Vô Hà. chỉ muốn một mình lang thang khắp nơi ngắm hoa, bấy nhiêu là đủ.

Dưới Thiên Đạo Tự Nhiên, Dư Tắc Thành vừa ẩn giấu khí tức, lập tức dung nhập vào trong tự nhiên, trên đời này không còn lực lượng gì có thể tìm ra hắn.

Hắn chậm bước ở Hoa Đô, nhìn hoa nở rộ khắp xung quanh, ngửi hương hoa ngào ngạt, một cảm giác khó tả bằng lời dâng lên trong lòng. Lúc này hắn vô cùng bình tĩnh, tâm như nước đứng, chậm rãi đi dạo giữa hoa trăm hoa đua nở.

Cả Hoa Đô thơm ngát một mùi hương kỳ dị, đây là mùi hương do hương thơm của nhiều loài hoa trộn lẫn mà thành. Hương thơm bay lãng đãng khắp ngàn dặm Hoa Đô, thấm sâu vào tận đáy lòng người. Dù cho phong ba bão táp tới mức nào cũng không thé làm cho nó tiêu tan.

Mùi hương nồng đậm say đắm lòng người, cũng giống như hương rượu đậm đà khiến cho người ta vô cùng thích thú, lại giống như một chung trà thơm ngát, uống vào khiến cho người ta cảm thấy hậu thơm nồng.

Nếu cẩn thận thường thức, đó là sự yên lặng không minh, đó là ấm áp triền miên, hương vị trùng điệp biến hóa, hương khí quanh quân.

Càng dụng tâm thưởng thức, lại càng khó phân biệt được mùi hương chân chính. Tới cuối cùng mùi hương dần dần phai nhạt như trong cơn mộng, khiến cho người ta khó lòng phân biệt được thực hư.

Linh lực trong mùi hương này có thể khiến cho phàm nhân ngửi thấy lâu ngày, thân thể trở nên khỏe mạnh, không bị tà ma xâm nhập. Đây cũng là nguyên nhân mà mọi người ở Hoa Đô ai cũng yêu hoa.

Dư Tắc Thành bước đi lững thừng, vô tình ra khỏi Hoa Đô. Bên ngoài Hoa Đô, dấu chân người ngày càng thưa thớt, trong một cánh rừng, biển hoa dày đặc. Đây là nơi trồng hoa của dân chúng Hoa Đô.

Nơi này muôn hồng ngàn tía, trăm hoa nỡ rộ khiến cho người ta phải váng đầu hoa mất. Đủ các sắc hoa đỏ, vàng, hồng, trắng, xanh. tím... tạo thành biển hoa rực rỡ. Trăm hoa đủ các màu sắc khác nhau, hoặc xinh đẹp, hoặc lộng lẫy, hoặc đoan trang, hoặc thanh lịch, làm cho người ta tâm thần mê mẩn. Đây mới chân chính là đất nước của vạn mùi hương.

Dư Tắc Thành nhìn biển hoa này không khỏi ngẩn người ra, hắn chợt lẩm bẩm:

- Tĩnh Sơ, phải chăng nàng đang ở trong này, nàng có còn ở bên cạnh ta không? Nhìn thấy hoa, ta lại nhớ tới nàng.

- Người mà ta yêu thương chính là nàng cùng Già Lam, Thi Vận.

- Thi Vận đi rồi, đã rời khỏi ta, không biết tới năm tháng nào mới có thể gặp lại...

- Già Lam đã phi thăng, coi như hoàn toàn tiêu tan, trọn đời không thấy nữa...

- Chỉ có mình nàng còn ở bên cạnh ta, không biết đến lúc nào ta mới có thể gặp lại nàng...

Dư Tắc Thành tiến vào giữa biển hoa, đi lang thang vô mục đích, cứ lững thững từng bước một.

Mỗi bước của Dư Tắc Thành đều ngầm chứa lực Thiên Đạo, hắn đã hoàn toàn dung nhập vào biển hoa này. Hắn chính là một đóa hoa giữa biển hoa, đồng thời cũng là một hạt bụi giữa thiên địa.

Trong khoảnh khắc này, Dư Tắc Thành hoàn toàn đạt tới Thiên Nhân nhất thể, Thiên Đạo Tự Nhiên lại tiến thêm một bước.

Hắn vẫn lững thững dạo chơi, thỉnh thoảng dừng lại.

Lúc này Dư Tắc Thành đi qua một gốc mẫu đơn. Trong khoảnh khắc này, Dư Tắc Thành bước ra một bước, chân chưa kịp hạ xuống, chợt dừng phắt lại giữa không trung.

Bước này cũng không đơn giản, mà là một bước sinh ra trong khoảnh khắc Dư Tắc Thành ngộ đạo, trong lòng này sinh cảm ngộ.

Bước này nhìn qua chỉ là một bước bình thường đơn giản, nhưng hiện tại cũng là một lựa chọn đối với Dư Tắc Thành, một lựa chọn vô cùng quan trọng trên con đường tu tiên của mình.

Nếu đật bước này xuống, đại biểu cho đạo pháp tự nhiên, mình và thiên địa hoàn toàn dung hợp, thuận theo Thiên Đạo, thuận theo ý trời mà đi. Mình sẽ có được lực Thiên Đạo hùng mạnh nhất, mình chính là thiên địa.

Nhưng nếu mình thu bước này lại. có nghĩa là nghịch thiên mà đi, nghịch chuyển Thiên Đạo. Từ nay về sau, mình đã phá vỡ Thiên Đạo trong thiên địa này, mình sẽ là thần.

Khoảnh khắc này, Dư Tắc Thành bị bắt buộc chọn một trong hai, là thuận hay là nghịch chỉ nằm trong một niệm của hắn.

Chuyện này có nghĩa Dư Tắc Thành đột phá cảnh giới Nhập Hư, đạt tới cảnh giới Độ Kiếp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi