để biết rõ những điều này bạn nhé! - Tags: ,"> để biết rõ những điều này bạn nhé! - Tags: ," />

TIÊN NGHỊCH

Nét mặt Vương Lâm chợt trở nên chăm chú khi nghe những lời Trình Hiền nói. Lý trưởng lão.đệ tử Lạc Hà môn của Hỏa Phần quốc. Lúc này trong đầu hắn chợt hiện lên bóng dáng của một người con gái. Đồng thời, cái tên của người con gái đó cứ vang vọng trong đầu hắn.
 
- Không thể như thế. - Vương Lâm thầm nghĩ trong lòng. Thế gian làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Một cô gái yếu đuối khi xưa không ngờ bây giờ chợt biến thành trưởng lão của Vân Thiên tông hay sao?
 
Vương Lâm chẳng biết nói thế nào cho phải. Trong đầu hắn thầm nghĩ mình đã nghĩ ngợi quá nhiều mất rồi.
 
- Nhan sắc của Lý trưởng lão có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành. Khi ngài ở Hỏa Phần quốc cũng là một trong số những mĩ nhân hàng đầu. Sau khi Hỏa Phần quốc bị Tuyên Vũ quốc phản công, Lạc Hà môn cũng bị thiệt hại nặng nề. Một số đệ tử của bọn họ phải chạy trối chết. Nếu không có chuyện đó thì Lý trưởng lão cũng chẳng tới Vân Thiên tong chúng ta. - Trình Hiền cảm khái mà nói.
 
Vương Lâm gật đầu, không nói gì tiếp tục đi về phía trước. Trình Hiền trừng mắt nhìn rồi vội vàng chạy theo, mỉm cười nói:
 
- Sư huynh! Bao giờ chúng ta đi Tây uyển hả?
 
Vương Lâm nhìn sắc trời một chút rồi nói:
 
- Để sau khi tại hạ bái kiến sư tổ xong. Lúc đó, ta sẽ cùng với ngươi đi tới Tây uyển một chuyến. Nhưng phải nói trước là ta và tiểu nha đầu đó không quen biết. Thậm chí, ngay cả tên của nàng, ta cũng không biết. Vì thế mà có vào được Tây Uyển hay không ta cũng không biết luôn.
 
Trình Hiền ngẩn người, hai mắt đảo đảo một chút rồi cười nói:
 
- Cũng không sao. Tiểu nha đầu đó… Ta có biết tên của nàng. Đến lúc đó ngươi cứ nói đến tìm nàng là được. Huynh đệ! Ta tin tưởng ánh mắt của mình.
 
Vương Lâm không nói gì, tiếp tục đi tới Nam uyển. Trên đường đi, Trình Hiền nói liên tục. Có thể thấy được hắn là một người thích nói chuyện về những vấn đề có liên quan đến Vân Thiên tông cùng một ít lời đồn. Được một lúc, có bao nhiêu tin tức đều từ trong miệng hắn tuôn ra hết.
 
Giọng nói của người này nghe cũng rất thú vị. Vì thế mà Vương Lâm nghe cũng không cảm thấy phiền. Cứ như vậy, đoạn đường hai người đang đi thoáng cái đã tới được Nam uyển.
 
- Nhắc đến Lý trưởng lão thì thời gian người đến bổn tông cũng không lâu. Có lẽ cũng chỉ khoảng chừng một trăm năm là cùng. Tuy nhiên, Luyện đan thuật của nàng thì có thể nói là tuyệt hảo. Ta nghe một số vị tiền bối kể lại rằng: năm đó Lý trưởng lão cũng với hai vị Ngũ phẩm luyện đan sư của Vân Thiên Tông so đấu, cuối cùng không hề kém dù chỉ là một chút. Ngài đã luyện ra được một trong tam bảo ngũ phẩm đan dược của Vân Thiên tông chúng ta. Đó chính là Tu Ma đan. - Khi nhắc đến loại đan dược đó, nét mặt hắn liền có phần hâm mộ.
 
- Tu ma đan? - Vương Lâm ngẩn người. Loại đan dược này có cái tên quá cổ quái. Chẳng lẽ sau khi ăn vào lại có thể tu ma?
 
Trình Hiền thấy vẻ mặt của Vương Lâm liền đắc ý cười, nói:
 
- Ha ha! Đan dược đó đúng là có cái tên rất quái dị. Lúc đầu, sau khi luyện thành chưởng môn liền thỉnh Lý trưởng lão cho biết tên của nó. Sau khi suy nghĩ một chút, Lý trưởng lão liền nói ra cái tên này. Mặc dù, đan dược đó tuy có tên là Tu Ma nhưng trên thực tế là tác dụng của nó lại không hề phù hợp với kẻ tu ma.
 
- Nó có công hiệu gì? - Trong lòng Vương Lâm có phần ngạc nhiên. Loại đan dược đó được Lý trưởng lão một đệ tử Lạc Hà môn ở Hỏa Phần quốc nói ra.cái này hình như có một chút quan hệ gì đó với… - Công hiệu của nó có lẽ là rất lớn. Nhưng ta cũng không biết nó có tác dụng gì. - Trình Hiền nhún vai, tự giễu bản thân rồi nói tiếp:
 
- Với bối phận của ta làm sao có thể biết được công hiệu của nó cơ chứ? Nó chính là một trong ba thứ bảo vật của Vân Thiên tông chúng ta.
 
Vương Lâm cũng chẳng để ý. Sau khi gật đầu một cái, hai người liền đi tới Nam uyển. Lúc này, trước mắt hắn hiện ra một cây cầu kiều. Dưới cây cầu có một dòng nước chảy lững lờ chạy qua. Từ dưới dòng nước đang tỏa ra từng làn linh khí, khiến cho người ta có cảm giác thoải mái. Nếu nhìn xuống dưới làn nước có thế thấy vài con cá bảy màu đang nhãn nhã vẫy đuôi bơi lội.
 
- Thực ra còn có một số lời đồn có liên quan đến Tu Ma đan. Huynh đệ có muốn nghe hay không? - Khi tới trước cây cầu, Trình Hiền liền dừng lại, cười nói.
 
- Tại hạ xin lắng nghe. - Ánh mắt Vương Lâm cũng thuận theo cây cầu nhìn vào phía bên trong. Hắn chỉ thấy được phía trong đó có một làn sương trắng lượn lờ, che phủ tầm mắt. Cách đó không xa, cũng chỉ có thể nhìn thấy thấp các kiến trúc với những đường nét chạm khắc vô cùng ưu nhã, mang đến cho người ta một cái cảm giác thoát tục.
 
- Nghe đồn, khi Lý trưởng lão còn trẻ đã từng có một thời gian sống ở Tu Ma hải. Vì vậy mà Tu Ma đan chính là một đoạn chuyện xưa của nàng. Tất nhiên, đó cũng chỉ là tin đồn mà thôi. Trên thực tế thì lời đồn liên quan đến Lý trưởng lão có rất nhiều. Chờ khi nào có thời gian, ta với ngươi sẽ nói chuyện với nhau. - Trình Hiền nhanh chóng nói.
 
Sau khi nghe xong, nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, ôm quyền đối với Trình Hiền rồi cất bước hướng về phía cây cầu mà đi.
 
- Vương Lâm huynh đệ! Ngươi phải nhớ kỹ đấy. Ta ở đây đợi ngươi. Nhớ đừng có quên chúng ta còn có việc quan trọng cần phải làm. - Trình Hiền vội vàng kêu lên.
 
Vương Lâm ngoảnh mặt làm ngơ đi qua cây cầu.
 
Sau khi tiến vào Nam uyển, sương mù càng lúc càng đậm, cơ bản là không thể thấy rõ được vật ngoài ba trượng. Nếu bổn tôn của Vương Lâm ở đây tất nhiên là chẳng thèm để ý. Hắn chỉ cần dụng thần thức đảo qua là có thể xác định chính xác được đường đi.
 
Nhưng bây giờ, phân thân của Vương Lâm mới chỉ đạt tới tầng thứ tám của Ngưng Khí kỳ. Vì thế mà hắn chỉ có thể chầm chậm đi về phía trước.
 
Càng đi sâu vào trong, sương mù lại càng thêm dày đặc. Dần dần, tầm mắt của hắn từ ba trượng đã giảm xuống còn có một trượng.
 
Đúng vào lúc đó, một thanh âm từ trong sương mù vọng ra.
 
- Cấm lệnh của Nam Uyển! Đệ tử ngoại uyển nếu không có lệnh bài không đuwocj bước vào.
 
Vương Lâm dừng lại. Nét mặt hắn vẫn thản nhiên, cao giọng nói:
 
- Đệ tử Vương Lâm tới đây bái kiến Lý sư tổ.
 
Thanh âm vừa rồi liền im lặng một lúc. Sau đó, sương mù trước người Vương Lâm như có một bàn tay vô hình vén sang hai bên, để lộ ra một con đường nhỏ. Con đường uốn lượn, kéo dài vào sâu trong Nam uyển.
 
- Theo đường này mà đi là tới được chỗ ở của Lý trưởng lão. Đi đi. - Thanh âm đó lại tiếp tục vang lên. Lúc này, Vương Lâm có cảm giác trong thanh âm có một chút hậm hực nào đó.
 
Vương Lâm cũng chẳng nói thêm một lời, cứ theo đường nhỏ mà đi. Lúc này, bên tai hắn thi thoảng lại nghe thấy có tiếng nhạc từ xa truyền đến. Theo tiếng nhạc, mất một chút thời gian, Vương Lâm đã đi tới cuối con đường.
 
Một tòa lầu được xây dựng bằng đá trắng hiện ra trước mặt hắn. Qua cánh cửa của căn lầu có thể nhìn thấy bên trong có một bóng người.
 
Người đó đang ngồi ngay ngắn, trước mặt nàng có một cây cổ tranh. Do cửa sổ có một cái rèm trắng nên không thể nhìn rõ khuôn mặt.
 
Ngay khi Vương Lâm đến gần, khúc nhạc từ bên trong vọng ra thấm vào trong thể xác vào tâm hồn của người nghe khiến cho người ta ngơ ngẩn. Vương Lâm không nói gì cứ lẳng lặng đứng đó mà nghe. Một lúc sau, khúc nhạc dần biến mất. Một thanh âm dịu dàng êm tai từ trong lầu vọng ra:
 
- Ngươi là Vương Lâm?
 
Tiếng nói đó rơi vào trong tai khiến cho Vương Lâm nhất thời chấn động, ánh mắt xuất hiện một sự không tin vào bản thân. Nhưng thoáng cái, hai mắt hắn liền trở lại bình thường. Trầm mặc một chút, Vương Lâm chậm rãi mở miệng nói:
 
- Vâng.
 
Lời nói của hắn vừa mới dứt, chỉ nghe thấy một âm thanh vang lên. Trong căn lầu, cây cổ tranh trên tay người đó chợt bị kéo đứt một dây. Ngay sau đó, cửa sổ căn lầu chợt mở, để lộ ra dung nhan thiên kiều bá mị khiến cho kẻ khác phải ngây ngất.
 
Khuôn mặt lạnh đạm của nàng làm say đắm lòng người. Đôi tay mềm mại, trắng nõn. Nếu miêu tả thì chỉ có thể so sánh dung nhan của nàng tươi như hoa, âm thanh trong trẻo như tiếng chim hót. Làn da trắng như tuyết.
 
Trong nháy mắt, ánh mắt của nàng cũng trở nên bình tĩnh, đưa mắt nhìn Vương Lâm thật kỹ. Một lúc sau, nét mặt nàng lại trở nên phiền muộn, nhẹ nhàng hạ rèm cửa xuống, che đi dung nhan khiến cho kẻ khác không thể kiềm chế được lòng mình.
 
Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh. Trong nháy mắt khi đối phương mở miệng nói chuyện, hắn liền nhận ra người ta không nghĩ ra được thân phận của mình. Sự tình trải qua nhiều năm như thế, bây giờ nàng đã trở thành trưởng lão cả Vân Thiên tông.
 
Tuy tu vi phân thân của Vương Lâm không đủ, nhưng nhãn lực vẫn sắc bén như cũ. Hắn có thể thấy được tu vi của nàng đã đạt tới Kết Đan sơ kỳ. Nếu ở môn phái khác mà sư phụ và đệ tử có tu vi tương đương thì đúng là một chuyện khó tin. Nhưng ở nội viện của Vân Thiên tông thì đó lại là một chuyện bình thường.
 
Tiêu chí sắp xếp trong nội viện cũng không phải là tu vi mà là luyện đan.
 
Vì thế mà trong nội tông của Vân Thiên tông thường xuyên có chuyện tu vi của sư phụ không bằng đệ tử. Chỉ có điều tiêu chuẩn của Vân Thiên tông hoàn toàn khác với bên ngoài mà thôi.
 
Đương nhiên để luyện chế được đan dược thì tu vi cũng phải đạt tới một trình độ nhất định mới có thể luyện chế. Vì vậy mà tuy nói tu vi không quan trọng nhưng đôi khi vì chuyện luyện đan mà cũng tăng lên.
 
Mà trên thế gian này lại có mấy người được như Lý Mộ Uyển chỉ dựa vào tu vi Kết Đan sơ kỳ đã có thể luyện chế ra được đan dược mà chỉ có luyện đan sư cấp bậc Nguyên Anh kỳ mới có thể cơ chứ?
 
Vương Lâm thầm than trong lòng. Không ngờ thế sự thay đổi quá nhanh. Hai trăm năm thời gian tuy nói rằng không dài lắm nhưng nếu nói ngắn thì cũng chẳng hề ngắn chút nào.
 
Dung nhan của nàng so với năm đó còn hơn mấy lần. Chuyện hơn hai trăm năm trước giống như chỉ mới vừa xảy ra ngày hôm qua. Tuy vậy mà nó lại như cách rất xa khiến cho người ta không thể dễ dàng vượt qua được cái khoảng cách đó.
 
Vương Lâm cũng không có ý định bước lên nhận người quen. Tướng mạo của hắn cũng không còn là Mã Lương của năm đó. Vì thế Lý Mộ Uyển cũng không có khả năng nhận ra.
 
- Có chuyện gì? - Lý Mộ Uyển ngồi trong lầu. Tuy vậy thanh âm của nàng lại có một chút phiền muộn.
 
Vương Lâm hít một hơi thật sâu, trong lòng cười khổ. Hắn thầm than một tiếng, nói:
 
- Đệ tử.đệ tử...- Đối mặt với cố nhân khi xưa, hai chữ đệ tử quả thực Vương Lâm không thể nói được một cách rõ ràng.
 
Lý Mộ Uyển đang ngồi trong lâu, sau khi nghe thấy thanh âm của Vương Lâm, thân hình nhất thời lại run lên. Nàng vung tay hữu lên, khuôn mặt lập tức được che lại bởi một tấm khăn tím. Sau đó, mở cửa đi ra. Sau khi đi ra đến ngoài, nàng kinh ngạc nhìn Vương Lâm.
 
- Đan lô của đệ tử bị vỡ. - Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, chậm rãi nói.
 
Lý Mộ Uyển nhìn Vương Lâm một cách cẩn thận. Sau đó thu hồi ánh mắt, tuy nhiên trong đôi mắt lại có phần phức tạp, mở miệng nói:
 
- Ngươi là người Sở quốc?
 
Vương Lâm trầm mặc một chút rồi gật đầu. Lý Mộ Uyển than nhẹ một tiếng, thần thái trở lại bình thường, nói:
 
- Đan lô bị vỡ hiển nhiên là do linh lực trong cơ thể ngươi tăng lên quá nhanh khiến cho ngọn lửa không ổn định. Hiện tượng đó rất bình thường. Chỉ cần kiên trì một thời gian là có thể giải quyết. - Nói xong, nàng hơi suy nghĩ một chút rồi mở túi trữ vật lấy ra một cái đan lô.
 
- Nếu ngươi là đệ tử Chu Lâm thì ta tặng ngươi cái đan lô này. Ngươi dùng nó để luyện đan có thể giữ được trong vòng trăm lần sẽ không bị vỡ. Nhưng nếu sau trăm lần mà người vẫn không thể khống hỏa một cách tự nhiên thì rõ ràng là ngươi không có duyên với luyện đan. Đến lúc đó ngươi hãy thôi đừng cố với việc luyện đan nữa. Cứ ra ngoại tông mà tu luyện.
 
Lý Mộ Uyển nói xong, phất tay một cái. Đan lô lập tức bay tới trước mặt Vương Lâm.
 
Sau khi Vương Lâm nhận lấy liền cho vào trong túi trữ vật. Thần sắc của hắn vẫn hết sức thản nhiên, nhưng trong lòng lại đang rối rắm vô cùng. Cứ mỗi phút đứng ở đây, trong lòng hắn giống như có một ngọn lửa thiêu đốt vô cùng khó chịu. Vì thế mà hắn ôm quyền, xoay người bỏ đi.
 
- Mã Lương. - Lý Mộ Uyển đột nhiên nhỏ giọng kêu lên.
 
Vương Lâm giật mình, quay đầu lại nhìn một chút, cuối cùng nghi hoặc nhìn về phía Lý Mộ Uyển. Lý Mộ Uyển thầm than, nói:
 
- Đi đi. Nếu có gì không hiểu thì cứ tới đây hỏi ta. - Nói xong, nàng xoay người đi vào trong lầu. Ngay sau đó, tiếng cổ tranh lại từ trong phòng vọng ra.
 
Vào lúc này, âm thanh tiếng đàn lại tăng thêm một chút phiền muộn.
 
Ánh mắt có một chút phức tạp. Hắn ngẩng đầu nhìn thật sâu về phía bóng người bên cửa sổ. Sau đó, than nhẹ một tiếng rồi xoay người bỏ đi.
 
Trong lầu, Lý Mộ Uyển buông ngón tay, trầm mặc một lúc. Bất chợt, nàng đứng dậy, mở cửa sổ. Ánh mắt nàng dõi thất thần nhìn về một nơi nào đó rất xa. Một lúc lâu sau, đôi mi thanh tú của nàng hơi nhíu lại, lẩm bẩm nói:
 
- Không đúng! Trên đời này làm gì lại có thanh âm giống nhau đến vậy? Cho dù là có thì cũng không thể ngay cả ánh mắt cũng giống nhau. Nhất là vừa rồi, ánh mắt của Vương Lâm quá mức bình tĩnh. Nếu là người bình thường chắc chắn không thể làm được như vậy.
 
Ánh mắt nàng lóe lên, tay phải đưa lên điểm một cái vào mi tâm. Nhất thời từ mi tâm của nàng bay ra một giọt máu tươi. Màu sắc của giọt máu đỏ sẫm nhưng lại tỏa ra một chút hơi lạnh khiến cho kẻ khác phải rùng mình.
 
Thứ này đúng là khi Vương Lâm rời đi đã tặng cho nàng. Đó chính là một giọt hồn huyết bên trong có một tia Cực cảnh thần thức. Trên thực tế, nếu không có một tia thần thức đó, Lý Mộ Uyển cũng không thể chạy được khi Hỏa Phần minh bị Tuyên Vũ quốc tấn công.
 
- Nhưng nếu thực sự là hắn. Thì tại sao vừa rồi hồn huyết lại không có một chút phản ứng? - Lý Mộ Uyển mỉm môi, một lúc sau lại thở dài.
 
Đúng lúc này, bất chợt từ bên ngoài lầu có một thanh âm vang lên:
 
- Sư muội có thể đi ra ngoài một chút hay không?
 
Lý Mộ Uyển nhíu mày, đẩy cửa phòng. Chỉ thấy một trung niên tu sĩ có dáng vẻ tiên phong đạo cốt đang đứng đó mỉm cười. Tướng mạo người đó anh tuấn lại thêm một chút tao nhã nên rất dễ khiến người ta có ý thân cận.
 
Sau khi nhìn thấy Lý Mộ Uyển, trong mắt hắn liền xuất hiện một sự ái mộ. Hắn mở miệng nói một cách ôn hòa:
 
- Sư muội! Tháng trước ngươi có nói còn thiếu một miếng long nham. Ta đã tìm khắp Sở quốc cuối cùng tại một nơi toàn đá vụn đã tìm được một chút long nham này. - Vừa nói, hắn vừa xuất từ trong túi trữ vật ra một cái hộp ngọc. Bên trong hộp có một gốc cây màu đỏ, to bằng cánh tay.
 
Ánh mắt Lý Mộ Uyển bình thản, cũng không để ý tới cái hộp ngọc, nói:
 
- Đa tạ ý tốt của Tôn sư huynh! Nhưng ta đã tìm được vật thay thế. Hơn nữa, ba ngày trước đã luyện đan thành công. Vật này, sư huynh cứ giữ lấy mà sử dụng.
 
Trung niên nam tử đẩy cái hộp sang một bên, giọng nói vẫn hết sức ôn hòa, nói:
 
- Sư muội! Ta và ngươi dù sao cũng cùng thuộc về đích hệ của Vân Thiên tông. Nếu muốn đạt tới trình độ cao của luyện đan thuật thì phải lựa chọn một vị đệ tử đích hệ kết thành bạn lữ song tu. Hai chúng ta quen biết đã lâu. Tâm ý của ta chắc muội cũng có thể hiểu rõ.
 
Hàn quang trong mắt Lý Mộ Uyển lóe lên nhìn chằm chằm về phía trung niên nam tử, nói từng chữ một:
 
- Việc này đừng nhắc vội.
 
Trung niên nam tử lẳng lặng nhìn Lý Mộ Uyển, một lúc sau nhẹ nhàng nói:
 
- Sư muội! Năm đó ngươi từ Hỏa Phần quốc tới đây. Nếu không có ta cứu thì lúc này ngươi đã biến mất từ lâu rồi. Những năm gần đây ta đối với ngươi như thế nào chắc ngươi cũng biết? Ta muốn biết tại sao ngươi vẫn còn kiên quyết như vậy?
 
Lý Mộ Uyển trầm mặc một chút, trong đầu không tự chủ được liền hiện ra một bóng người. Một lúc sau, nàng chậm rãi nói:
 
- Không có nguyên nhân.
 
Trung niên nhân thở dài, thanh âm vẫn ôn hòa, nói:
 
- Sư muội! Lão tổ tự mình hạ lệnh, thì kết cục đã định. Ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút. - Nói xong, hắn liếc nhìn Lý Mộ Uyển một cái, lắc đầu cười khổ rồi xoay người bỏ đi.
 
Lý Mộ Uyển vẫn yên lặng đứng đó, suy nghĩ một lúc rồi xoay người trở lại trong lầu. Bóng lưng của nàng trải dài trên mặt đất, lộ rõ một sự buồn bã.
 
Trong lòng Vương Lâm vô cùng phức tạp rời khỏi Nam Uyển. Khi vừa mới đi qua cây cầu đã thấy Trình Hiền đứng đợi ở chân cầu. Trong nháy mắt khi nhìn thấy Vương Lâm, người này lập tức tiến lên, ấp úng nói:
 
- Sư huynh! Thế nào? Mọi chuyện thuận lợi chứ?
 
Vương Lâm nhìn hắn một cái rồi nói:
 
- Đi thôi.
 
Trình Hiền chỉ chờ có vậy, lập tức mặt mày hớn hở, nói:
 
- Sư huynh! Bây giờ trời sắp tối. Hay là chúng ta đi nhanh thêm một chút. Ngươi chờ ở đây, ta gọi hai con vật đến cho chúng ta cưỡi. - Nói xong, hắn đưa tay lên miệng huýt sáo một cái. Bất chợt có một thanh âm từ xa vọng lại.
 
Ngay sau đó, có vài tiếng thú rống vọng tới. Vương Lâm ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy có hai bóng đen từ xa đang lao tới nơi này.
 
Chẳng mất nhiều thời gian, bóng đen đã vọt tới cách Trình Hiền chừng mười trượng. Không ngờ đó lại là hai con linh viên. Trong hai con vượn thì còn lớn cao chừng một trượng rưỡi, con nhỏ cũng cao gần trượng. Song chưởng của chúng nắm lại, ánh mắt đỏ rực nhe răng, nhếch miệng với Trình Hiền có vẻ tức giận.
 
Trình Hiền vội ho một tiếng, nói lớn:
 
- Không phải chỉ mượn các ngươi một vật thôi sao? Nói gì thì nói chúng ta cũng có mấy chục năm giao tình. Các ngươi đưa hai chúng ta đi một đoạn, ta sẽ đưa vật kia cho có được không?
 
Hai con linh vượn rống lên ấy tiếng. Sau khi nhìn nhau một chút, một con liền giơ tay chộp lấy Trình Hiền.
 
Trình Hiền cũng không né tránh để mặc cho nó chộp lấy. Chỉ thấy, sau khi con linh vượn chộp được Trình Hiền liền ném hắn lên lưng nó. Sau đó, nó như một tia chớp chạy đi.
 
Lúc này, con linh vượn nhỏ hơn nhìn Vương Lâm có phần tức giận. Sau khi rống lên vài tiếng, nó cũng liền định chộp lấy Vương Lâm. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tránh sang bên cạnh. Ngay sau đó, hắn dậm chân một cái, nhảy lên lưng nó. Con vượn cũng chẳng để ý, lập tức tăng tốc đuổi theo.
 
Tốc độ của linh vượn cực nhanh, chẳng khác gì đang đằng vân giá vũ. Trình Hiền hiển nhiên là thường xuyên làm thế này. Nên sau khi nói vài tiếng gì đó, hắn liền lấy từ trong túi trữ vật ra một túi rượu. Sau khi đưa lên uống một hớp lớn, hắn cười to, nói:
 
- Cưỡi vượn đi Tây uyển. Chuyện này khắp cả Vân Thiên tông cũng chỉ có một mình Trình Hiền ta là làm được. Ha ha.
 
Vương Lâm cười khổ. Mặc dù Trình Hiền có phần náo loạn nhưng cũng không khiến cho người ta phải chán ghét. Tuy nói Vương Lâm bị quấy rầy nhưng cũng không để ý lắm. Lúc này, sau khi thấy Trình Hiền như vậy, tâm trạng rối rắm của hắn sau khi gặp lại cố nhân có phần bình ổn hơn một chút.
 
Trình Hiền cầm túi rượu trong tay ném về phía sau. Vương Lâm giơ tay bắt lấy. Sau khi liếc mắt nhìn Trình Hiền một cái, trong đầu lại hiện lên hình ảnh buồn bã của Lý Mộ Uyển. Hắn không nhịn được được túi rượu lên miệng, uống một ngụm lớn.
 
Đợi khi tới gần, nữ tử này nhảy lên, từ trên không hạ xuống, kinh ngạc nhìn Vương Lâm nói:
 
- Ngươi đến tìm ta?
 
Lúc này nữ tử họ Trình cau mày nói:
 
- Nguyệt sư muội biết người này sao?
 
La Nguyệt vội vàng xoay người nói:
 
- Muội biết. Sư tỷ, hắn đồng thời tiến nhập môn phái với muội.
 
Nữ tử họ Trình lại liếc nhìn Vương Lâm một lần nữa, sau đó nhìn Trình Hiền cảnh cáo, lúc này mới cùng tỷ muội rời đi. Trên mặt đất hiện giờ chỉ còn ba người mà thôi.
 
- Ngươi sao lại biết tên ta?
 
La Nguyệt mở to đôi mắt, không nhìn Trình Hiền mà chỉ tập trung vào Vương Lâm, hỏi.
 
Vương Lâm trầm ngâm một lúc, bình thản nói:
 
- Nếu ngươi thấy tiện thì mang người này vào trong Đông uyển nhìn vị Đồng sư tỷ một chút thì tốt. Nếu không gặp được thì thôi vậy.
 
Nói xong hắn liền quay người bỏ đi, để lại hai người Trình Hiền và La Nguyệt kinh ngạc nhìn theo.
 
- Cái gì vậy chứ, gọi ta là vì việc này sao?
 
La Nguyệt dậm chân một cái, cao giọng nói. Đáng tiếc Vương Lâm không quay đầu lại, thân ảnh đi xa dần.
 
Trình Hiền thầm than, nghĩ Vương Lâm huynh đệ quả thực là một cao nhân. Mỹ nữ như thế này mà không thèm nhìn, cảnh giới bậc này, sợ là cả cuộc đời mình cũng không đạt tới được.
 
- Nguyệt Nguyệt sư muội.sư tỷ, hiện giờ lão nhân gia có rảnh không? Ta và Vương Lâm huynh đệ là bạn rất thân. Hắn vào phái sau này còn cần nhờ ta chiếu cố đó. Hắn vừa nhờ lão nhân gia ngài như vậy, liệu ngài có thể thu xếp giúp ta hay không?
 
Trình Hiền hít sâu một hơi, vẻ mặt cười cười nói với La Nguyệt.
 
- Ngươi mới là lão nhân gia, hừ.
 
La Nguyệt lườm Trình Hiền một cái, bất mãn nói. Nói xong, nàng hung hăng nhìn về phía Vương Lâm vừa biến mất, trong miệng lầm bầm vài câu rồi khẽ rung chuông ở cổ tay. Một con tiên hạc liền bay tới, đậu xuống bên cạnh nàng. Nữ tử này nhảy lên, đứng trên tiên hạc bay đi.
 
Vẻ mặt Trình Hiền đau khổ, thở vắn than dài. Nhưng đúng vào lúc này, giữa không trung truyền tới tiếng nói êm tai như chuông bạc của La Nguyệt:
 
- Ngươi đi theo mau. Chỉ một lần này thôi, không có lần sau đâu.
 
Trình Hiền mừng rỡ vô cùng, vội vàng đứng dậy đi theo sau tiên hạc, hướng về phía Đông uyển.
 
Lại nói tới Vương Lâm. Sau khi rời Đông uyển, đi suốt chặng đường về Bắc uyển, tiến vào viện cũng không có gì xảy ra. Cấm chế hắn thiết lập trước khi đi cũng không có dấu hiệu gì bị phát động.
 
Sau khi trở về viện, Vương Lâm liền xuất ra đan lô Lý Mộ Uyển cho hắn, đặt trong phòng, sau đó tiếp tục luyện đan, tu luyện.
 
Hắn biết thời gian của mình gấp gáp, phải nhanh chóng nâng cao tu vi. Hắn không muốn Lý Mộ Uyển nhận ra hắn. Dù sao thì chuyện đã cách đây quá lâu rồi, tình cảm ngày xưa còn lại bao nhiêu, Vương Lâm cũng không nắm chắc được.
 
Trước khi đặt tới Nguyên Anh, Vương Lâm không định bại lộ thân phận. Nếu không một khi có biến cố, thân phận rất khó khăn mới có được tại Vân Thiên Tông rất có thể bị hủy trong giây lát.
 
Vì thế Vương Lâm mới không nhận người quen. Hơn nữa hắn xem ra hai năm nay, cảnh còn người mất, thật sự không cần phải dựng lại chuyện xưa. Mọi việc cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất.
 
Về phần Lý Mộ Uyển biết về tên trước đây của nhục thân của hắn là Mã Lương, điểm này cũng có thể giải thích dễ dàng. Dù sao sau hai năm, chỉ cần chú tâm thì tìm hiểu tên tuổi một người cũng không phải khó khăn gì.
 
Đương nhiên nếu như Lý Mộ Uyển biết được tên hắn là Vương Lâm mới gọi là cổ quái.
 
Đối với Lý Mộ Uyển, đáy lòng Vương Lâm có một cảm giác phức tạp. Trên thực tế từ khi hắn bước vào con đường tu tiên tới giờ, nữ tu tuy đã gặp nhiều nhưng Lý Mộ Uyển là người duy nhất đã ở với hắn mấy năm.
 
Trên thực tế, đối với nữ tử này, Vương Lâm cũng đã từng động tâm. Nhưng loại cảm giác này chỉ vừa mới xuất hiện liền bị hắn mạnh mẽ gạt bỏ.
 
Ngay lúc này, khi gặp lại cố nhân, Vương Lâm trong lòng cực kỳ phức tạp. Ở trong phòng trầm mặc hồi lâu, Vương Lâm than nhẹ một tiếng, thu hồi mọi tạp niệm, tĩnh tâm tu luyện.
 
Thời gian chậm rãi trôi qua, thoáng chốc đã qua mấy tháng.
 
Chu Lâm đã bế quan mấy tháng không dứt. Trong mấy tháng này, Vương Lâm chuyên tâm luyện đan, do vậy đã có chút tiến bộ. Chỉ có điều thiên phú của hắn đối với luyện đan thật sự không nhiều. Hắn phải sử dụng lò luyện đan do Lý Mộ Uyển tặng tới hơn chín mươi ba lần mới thành công nắm giữ cách khống chế lửa.
 
Vì vậy, hắn bắt đầu dựa vào một số phương thuốc lưu lại trong ngọc giản bắt đầu luyện chế đan dược. Những phương thuốc trong ngọc giản của Chu Lâm ghi chép hơn phân nửa đều là bán phẩm linh đan.
 
Linh thảo trong viện, Vương Lâm đều thử qua. Tuy nhiên tỷ lệ thất bại khi luyện đan rất cao, cơ hồ mười lần hắn mới thành công có một. Thậm chí đôi khi cả một lần cũng không thành công.
 
Nếu cứ như vậy thì cho dù dược liệu trong viện mặc dù nhiều nhưng cũng không đủ cho hắn sử dụng.
 
Cuối cùng bởi vì dược thảo đã dùng hết, Vương Lâm trầm ngâm, cuối cùng đành lấy linh dịch thay thế. Nhưng điều khiến hắn không ngờ chính là lại có thể luyện đan thành công.
 
Hơn nữa không chỉ thành công một lần. Chỉ cần có thêm linh dịch khi luyện đan, tỷ lệ thành công đều cao một cách khó tin. Hầu như mười lần thì có chín lần thành công. Vương Lâm sau khi thử nghiệm xác định linh dịch này có tác dụng đề cao xác xuất thành công của việc luyện đan.
 
Kể từ đó, có linh dịch cộng với hạt châu nghịch thiên, tu vi của hắn không ngừng gia tăng, đã đạt tới tầng mười lăm ngưng khí kỳ, chỉ còn cách Trúc Cơ một đường.
 
Vương Lâm còn nhớ rõ năm đó bổn tôn Trúc Cơ dù có bao nhiêu lần cũng đều thất bại. Cuối cùng Tư Đồ Nam nói, chỉ có ba phương pháp, một là đạt được Trúc Cơ Đan. Hai là sử dụng thần thông ma đạo đoạt cơ. Ba là có một tu sĩ Nguyên Anh kỳ tự mình thi pháp trợ giúp.
 
Trúc Cơ Đan quá mức hiếm thấy, Nguyên Anh kỳ tu sĩ cũng không có khả năng giúp hắn. Vì vậy cuối cùng Vương Lâm lựa chọn sử dụng thần thông ma đạo đoạt cơ.
 
Mục tiêu đoạt cơ không biết do đủ thứ ma xui quỷ khiến gì mà cuối cùng lại chọn phải cháu của Đằng Hóa Nguyên – Đằng Lệ!
 
Bây giờ phân thân của hắn một lần nữa lại tới giai đoạn này. Chẳng qua lần này hắn không cần sử dụng Trúc Cơ đan, cũng chẳng cần Nguyên Anh kỳ tu sĩ giúp đỡ. Bởi vì hắn đã nắm giữ thuật luyện đan.
 
Chẳng qua phương thuốc Trúc Cơ đan cũng chẳng dễ có được. Vốn dĩ đan dược này là do sư phụ luyện chế tặng cho đệ tử, nhưng lúc này Chu Lâm đang bế quan. Nàng vô luận thế nào cũng không thể ngờ được Vương Lâm chỉ cần không quá nửa năm đã từ cảnh giới ngưng khí kỳ tầng thứ mười ba đạt tới cảnh giới ngưng khí kỳ đại viên mãn.
 
Một ngày nọ, Vương Lâm ngồi trong viện trầm mặc, tay phải khẽ phẩy, xuất ra ngọc giản truyền âm ngày đó Trình Hiền cho hắn. Mấy tháng nay Trình Hiền đã tới mấy lần. Mỗi lần đều nói chuyện với Vương Lâm một phen.
 
Dựa theo lời nói của Trình Hiền, lần đó La Nguyệt âm thầm dẫn hắn vào, rốt cục hắn lại gặp được Đồng sư tỷ, hơn nữa còn ở chung vui vẻ với nàng.
 
Thần niệm của Vương Lâm trầm xuống, lưu lại tin tức trong ngọc giản, sau đó ném đi. Ngọc giản nọ liền bay vụt đi. Vương Lâm cũng không sốt ruột, lẳng lặng ngồi khoanh chân trong viện, đợi Trình Hiền.
 
Không lâu sau, từ xa truyền tới vài tiếng thú rống, ngay sau đó một con linh viên từ xa bay nhanh tới, trực tiếp nhảy vào trong sân. Trình Hiền ngồi trên lưng linh viên, thấy Vương Lâm liền lập tức cười nói:
 
- Huynh đệ, tìm ta có chuyện gì?
 
Vương Lâm ngẩng đầu, chậm rãi nói:
 
- Ngươi có phương thuốc Trúc Cơ đan không?
 
Trình Hiền ngẩn ra, nói:
 
- Trúc Cơ đan là linh đan nhất phẩm, ta không luyện chế được. Vậy nên phương thuốc ta cũng không có.
 
Vương Lâm nhíu mày, thầm than một tiếng, nghĩ chỉ còn đành đi tìm Lý Mộ Uyển vậy.
 
- Chẳng qua nếu huynh đệ ngươi đã mở miệng, ta như thế nào lại không hỗ trợ được. Ta mặc dù không có, nhưng sư phụ ta tất nhiên sẽ có. Ngươi chờ ta ba ngày, trong vòng ba ngày ta nhất định sẽ trộm được!
 
Trình Hiền đắc ý cười, lại cùng Vương Lâm tán dóc một hồi. Lúc sau hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói:
 
- Hôm nay Đồng sư tỷ ước hẹn ta gặp mặt. Huynh đệ, chúng ta không nói chuyện nữa. Ta đi đây! Chuyện phương thuốc Trúc Cơ đan ngươi cứ yên tâm giao cho ta đi!
 
Vừa nói hắn vừa hưng phấn ngồi lên linh viên đang không cam tâm tình nguyện, vội vã rời đi.
 
Không cần tới ba ngày như Trình Hiền nói, tới giữa trưa ngày thứ hai, Trình Hiền không tới nhưng một con linh viên hơi lớn lại tới. Nó ở ngoài viện rống lớn vài tiếng xong liền ném một khối ngọc giản vào rồi xoay người rời đi.
 
Đợi Vương Lâm đi ra thì chỉ còn thấy bóng con linh viên nọ. Bỗng nhiên hai mắt Vương Lâm sững lại. Hắn nhìn chằm chằm vào thân ảnh con linh viên, phát hiện có điều không ổn. Chân con linh viên rõ ràng bị thương, đi lại không tự nhiên, tựa hồ như không dám dùng sức.
 
Vương Lâm cúi đầu cầm ngọc giản, trầm ngâm một lúc rồi xoay người trở lại đình viện.
 
Mười ngày sau đó, Vương Lâm hầu như dùng toàn bộ tâm trí đều tập trung vào luyện đan. Trúc Cơ đan là đan dược nhất phẩm, muốn luyện thành, tỷ lệ thất bại cực lớn.
 
Nhưng nhờ thêm vào linh dịch nên xác xuất thành công đã tăng lên không ít. Chẳng qua so với việc luyện chế Đại bồi nguyên đan thì không thể bằng. Bồi nguyên đan sau khi cho thêm linh dịch thì mười lần có tới chín lần thành công. Mà Trúc Cơ đan thì mười lần chỉ có năm sáu lần thành công.
 
Vương Lâm trầm ngâm một chút. Hắn phân tích, linh dịch này đối với việc gia tăng xác xuất thành công trong luyện đan, hiển nhiên là phẩm chất đan dược càng cao thì tác dụng càng nhỏ.
 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi