TIỆN NỮ HOÀNG HẬU


Kim long hoàng triều
Hướng phượng long cung
Đương kim hoàng thượng vừa đăng cơ đang cùng Thái hậu- hai người đang đứng trong nội đường, lạnh lùng đối mắt.
Không khí như ngưng đọng, căng thẳng như mũi tên trên dây!
Xung quanh, đám cung nữ cùng thái giám đứng khép nép vào một bên, đến thở cũng không dám thở mạnh. Trên mặt đã lấm tấm giọt mồ hôi thế nhưng không ai dám đưa tay lên lau, sợ rằng chỉ một chút hành động sơ suất thôi, thì cái đấu cũng chẳng giữ nổi.
_“Không thể tin được là đăng cơ chưa tới nửa năm, ngươi đã học được cái thói ngỗ nghịch chống đối lời nói của ai gia rồI!”. Thái hậu Khỉ Lệ tuy là đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng chăm lo bảo dưởng nhan sắc, tô son trát phấn đậm đà, rực rỡ, tuy bây giờ đã có vài phần suy dung, song cũng có thể thấy rõ, thời trẻ chắc chắn là một mĩ nhân kinh diễm.

Nàng lúc này, đưa ánh mắt lợi hại nhìn hòang thương, là chuyên chế, cũng là cường chế. Nàng vốn là sợ hoàng đế sau khi đăng cơ sẽ không nghe lời nàng. Như vậy cuộc sống sau này của nàng sẽ không tốt đẹp gì. Mà Dục Húc hiện tại, quả nhiên ngang bướng, bộc lộ bản chất muốn chiếm giữ tất cả quyền lực.
Cũng là năm đó, thiên hoàng từng nói qua. Hắn nhìn ra Dục Húc có khí phách hiếm có, tâm tư lại kín đáo, làm việc quyết đoán lại sáng suốt. Chính vì vậy khi hắn 10 tuổi liến lập thành thái tử. Mà vài năm sau này, Dục Húc quả nhiên khẳng định được năng lực của bản thân.
Chỉ tiếc, hắn không phải là con ruột của nàng. Hắn vốn là con ruột của Lệ phi, năm đó Lệ phi bởi vì lần đầu tiên mang thai mà sanh non, không cách nào cứu chữa được vì thế thiên hoàng liền mời hoàng hậu nhận Dục Húc làm con nuôi.
Chuyện năm đó, là một bí mật, bí mật này không được ghi chép lại, bởi vì không nên biết quá rõ bí mật của người đã khuất.
Mà Dục Húc giờ đây, đội mắt phượng hẹp dài đang nhìn Thái Hậu, nửa phần cũng không nhượng bộ
_”Mẫu hậu, không phải nhi thần muốn chống đối người. Đây không chỉ là chuyện quốc gia đại sự mà còn là chuyện chung thân cả đời của nhi thần. Nhi thần chẳng qua chỉ muốn tìm một người nữ nhi thích hợp làm bạn đời mà thôi”. Hắn tất nhiên là nhìn ra được, Thái hậu đang bày mưu tính kế. Nàng muốn cùng thế lực Hạ Tương liên minh, khống chế hắn. Mà hắn, sao có thể để bọn họ được toại nguyện.
Hạ tướng quân là thừa tướng,phụ hoàng lúc lâm chung lại phong ông ta làm đại thần giúp nước, quyền cao chức trọng, thế lực trong triều đình nhiều vô số. Nếu chẳng may, ông ta cùng thái hậu liên minh thì tiền triều, hậu cung đều bị bọn họ nắm trong lòng bàn tay, như vậy chính hắn ở ngôi vị hoàng đế, cũng bị khống chế quyền lực rất nhiều.

_”Ngươi là hoàng đế, trách nhiệm là phải gánh vác giang sơn xã tắc, lập nữ nhi của Hạ tướng quân làm hậu, thì mới có thể củng cố triều chính. Còn nếu ngươi vẫn thích Thủy Nghi Thanh, thì cứ đón nàng vào cung phong làm phi, cũng có thể bên nhau ân ái sớm chiều. Còn nữa, nữ nhi của Hạ tướng ai gia cũng là gặp qua, chẳng những bộ dạng mỹ lệ đoan trang, nhàn tuệ trầm ổn, là sự lựa chọn tốt nhất cho ngôi vị hoàng hậu. Có lẽ, hoàng thượng thấy qua, cũng sẽ thích nàng”. Thái hậu từ tốn nói. Ý tứ trong lời nói rõ ràng, bất luận như thế nào cũng muốn lập nữ nhi của Hạ tướng làm hậu.
Dục Húc không khỏi nhíu mày, đứng giữa điện nhìn Thái hậu, đôi môi mỏng mím chặt, trên khuôn mặt tuấn tú có thể thấy được vẻ tức giận.
- “Nhưng nhi thần lại có ý muốn phong Thanh nhi làm hoàng hậu” .Không nói đến chuyện triều chính phân tranh, hắn quả thực thích Nghi Thanh, nàng có vẻ mặt ngọt ngào, mĩ lệ, ôn nhu như nước, lại là một nữ tử khéo hiểu lòng người. Nhớ tới nàng, khuôn mặt Dục Húc không khỏi dịu đi vài phần.
_“Nếu ngươi thích mỹ nữ. kinh thành này có tam đại mĩ nữ, đều là nữ nhi của Hạ tướng, liền lập Tuyết Vân kia làm hoàng hậu có được không?” .Thái hậu thỏa hiệp nói.
Chuyện này náo loạn tới bây giớ đã gần một tháng, chỉ sợ sẽ còn kéo dài mãi. Nước không thể một ngày thiếu hậu, nhưng lập hậu lại là một chuyện, dù sao nhất định phải quyết định thật nhanh. Rối sau đó, vị trí hoàng hậu tất yếu sẽ thuộc về nữ nhi nhà họ Hạ. Nàng cũng có thể thỏa hiệp, nếu Dục Húc thích mĩ nữ, như vậy liền lập Hạ Tuyết Vân làm hậu. Đã thế, hoàng đế hẳn phải không tính toán gì nữa chứ.
Ngẩng đấu lên, thấy sắc mặt Dục Húc đã tối sầm lại: “Hạ Tuyết Vân có tuyệt sắc hay không thì liên quan gì đến nhi thần? Nhi thần chính là muốn phong Nghi Thanh làm hoàng hậu!”. Ánh mắt kiên định, không có nửa phần dao động.

Thái hậu tức giận cắn chặt răng lại: “Ngươi quả thực không nghe lời mẫu hậu nữa rồi!” Một tiếng này quát lên, kinh ngườI không thôi, bản thân nàng từ trước tới nay, dù có việc gì xảy ra đều vẫn duy trì một mặt đoan trang, khuôn mặt cũng tyệt không lộ ra bất cứ biểu cảm nào.
Có thể thấy được hôm nay, nàng thực sự tức giận rồi. Mà Dục Húc đang nhìn nàng, khóe miệng mang theo chút cứng rắn. Trong mắt ẩn chứa vài phần khiêu khích cùng lãnh khốc, khiến cho khuôn mặt tuấn tú hoàn mĩ của hắn cuốn theo vẻ tà mị khó cưỡng.
Hai tay khoanh trước ngực, ngữ điệu vừa uyển chuyển, vừa mang vài phần kháng nghị: “Vì sao mẫu hậu không để cho nhi thần tự mình làm chủ?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt ở đây bất giác hít sâu một hơi. Tuy trong tháng này, Thái hậu và hoàng thượng xảy ra tranh chấp nhưng ngày thường, Thái hậu nói vài câu, hoàng thượng cũng không để ý tới, lấy truyện chiếu chính quan trọng không hề phản pháo. Nhưng lúc này đây, lại có sự khác biệt rất lớn. Hoàng thượng đang chống đối hoàng Thái hậu, hơn nữa từng bước bức bách, không hề thoái nhượng. Bầu không khí này khiến cho những người làm phận nô tài không khỏi run sợ trong lòng!
_“Ngươi…ngươi…Ai gia nuôi ngươi 20 năm, chính là đế ngươi bây giờ chống đối ai gia như thế sao? Cũng đúng thôi, do ai gia không tốt phước nên mới nuôi dạy ra đứa con bất hiếu như thế này. Ai gia già rồi, ngươi là hoàng đế, ngươi nói gì chẳng được thế ấy! Ai dám phản đối đâu. Ai gia cũng không thể quản ngươi được!….” Nói xong tay vịn lấy thành ghế, trong lồng ngực thở nặng không thôi , Lý công công vội chạy lại đỡ nàng.
Dục Húc nhìn bộ dáng của nàng, trong lòng cũng mềm đi vài phần. Tuy nói Thái hậu không phải mẹ ruột của hắn,hơn nưa lại có hứng thú với quyền thế, địa vị rất rõ ràng. Nhưng chung quy tình cảm dưỡng dục 20 năm, há có thể phủi tay vứt bỏ.Vì thế hướng nàng quý xuống : “Mẫu hậu!”
Ai ngờ Thái hậu xua tay :”Ai gia không đảm đương nổi hai tiếng “Mẫu hậu” của ngươi!”
Dục Húc rơi vào đường cùng chỉ có thể gật đầu, nhưng cũng không muốn nàng được thỏa chí, đôi môi mỏng đang mím hơi hơi nhếch lên, tăng thêm vài phần tà mị nói : “Lập hậu là một chuyện,nhi thần nghe theo mẫu hậu an bài. Chẳng qua…”

Thái hậu vừa nghe xong, khuôn mặt đỏ bừng vì giận dữ thoáng chốc bình tĩnh lại: “Bất quá cái gì?” .Mặc kệ là cái gì, nàng cũng sẽ đáp ứng. Dù sao, chỉ có thể lập nữ nhi của Hạ thứ tướng làm hậu thì hết thảy mọi việc đều tốt đẹp.
Dục Húc đem bộ dạng của nàng thu vào trong mắt, chưa vội mở miệng, hắn từ trước đến nay xuất ngôn chắc như đinh đóng cột, sẽ không đổi ý. Chỉ là khẽ cười nói: “ Hạ tướng quân có rất nhiều nhi nữ, lập ai , tự nhi thần chính mình chọn lựa, mẫu hậu thích nữ nhi của Hạ tướng quân, vậy thì ai cũng không đáng ngại đúng không?”. Hắn biết Hạ tướng phong lưu có tiếng, trong nhà thị thiếp nhiếu vô số, nghe nói nữ nhi cũng hơn 20 người. Nhiều người như vậy tất có xích mích, tất ai cũng muốn được theo hắn, tất sẽ ghen tị với nữ nhân mà hắn chọn a!
_“Cái này…” . Thái hậu trầm tư rồi gật đầu: “Hảo, như vậy liền để hoàng thượng tự chọn lựa”.
Nàng nghĩ, dù sao, bất kể như thế nào cũng vẫn là nữ nhi của Hạ tướng.
Mà Hạ tướng bấy giờ, cũng chỉ cho rằng hắn có 5 nữ nhi vừa đến độ tuổi cập kê, lại tuyệt sắc : Tuyết mai, Tuyết Vân, Tuyết Nguyệt, Tuyết Như, Tuyết Hảo, mà năm người, ngày thường đều răm rắp nghe theo lời nàng. Huống hồ chi hoàng thượng tự mình chọn lựa, tất cũng sẽ để ý đến tam nữ Tuyết Nguyệt, Tuyết Vân, Tuyết Như, dù sao 3 nữ nhi này đều tài hoa, đếu xuất chúng cả!
Chính là người tính không bằng trời tính, vạn sự khó ngờ, đôi khi, một bước sai, các bước sau liền sai cả.
Người dẫm nát hạt cát dưới chân là do mình không chú ý, cũng không thể trách người khác không chú ý.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi