TIỆN NỮ HOÀNG HẬU


Tuyết Nguyệt cùng Tuyết Như buổi sáng hôm nay đã được nghênh đón vào cung. Hoàng ân mênh mông như sóng biển cuồn cuộn, vì để gia tăng cảm tình tỷ muội, hoàng thượng hạ chỉ cho hai tỷ muội họ cùng ở Thu Sảng cung, hơn nữa đặc biệt ban thánh ân đổi cung danh là Nguyệt Như cung.
Đại ân như thế, đích xác là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn!
Trong cung ít có phi tử có khả năng được Hoàng đế ban cho cung danh, hơn nữa cung danh vẫn là lấy tên của người ấy để đặt ,điều ấy biểu hiện ân sủng bất phàm.
Nay Dục Húc mới lên ngôi vua được nửa năm , nhưng thật ra trong khoảng thời gian ngắn liền tứ hai lần cung danh. Một lần là Giang Hoài Thanh chính là Thanh Liên cung, còn nữa chính là Nguyệt Như cung.Cung danh Thanh Liên cung được đặt là điều hiển nhiên, mọi người đều biết Hoàng thượng đối nàng sủng ái có thừa.
Chính là Nguyệt Như cung,
Hạ Nữ nghe xong chẳng qua là cười nhẹ, nàng tựa hồ có điểm nhìn ra, Hoàng đế thông minh này lại mang theo tâm tư như vậy.
Một núi quyết không thể hai hổ cùng trị vì?
Hắn có lẽ cũng thấy được Tuyết Như kia từ nhỏ đã được nuông chiều khiến cho tính cách nàng ta vừa kiêu ngạo vừa ngang ngược , nàng ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho dung mạo xinh đẹp như hoa của Tuyết Nguyệt, vì lẽ gì chỉ dựa vào dung mạo của Tuyết Nguyệt mà bắt nàng thua kém. Hơn nữa cung danh Nguyệt Như này, vẫn là lấy một cứ Nguyệt trước tên của nàng,điều này càng sẽ làm nàng tức giận bất bình.

Mặc dù không trông thấy, Hạ Nữ đã có thể tưởng tượng ra được Tuyết Như sẽ sinh khí ra một bộ dạng gì.
Chỉ tiếc Tuyết Như khuê nữ,nàng ta chỉ coi trọng sự bài trí trong cung mà không nghĩ tới rằng trong cung âm hiểm khôn lường, nàng ta không tan xương nát thịt thì cũng là vết thương chồng chất a!!
Còn chưa vào cung, hai người đã luôn luôn muốn chia rẽ, bây giờ cùng nhau vào trong cung, lại có thể nào cùng nhau đồng một lòng. Nghĩ đến, Hạ tướng có lẽ cũng không nghĩ tới Hoàng đế sẽ dùng tới chiêu này đi!!
Nếu như sáng không thấy tối không gặp, có lẽ các nàng sẽ dịu bớt đố kị ở trong lòng, chính là sáng cũng gặp tối cũng thấy, Tuyết Như tính tình lại kiêu ngạo, lại như thế nào có thể chịu được Tuyết Nguyệt kia cao hơn mình một bậc, liền ngày nào cũng hành lễ với nàng ta.
Nàng từ trước đến nay liền cao ngạo được như một khổng tước kiêu kì, cho tới bây giờ nàng đã là nữ nhân của Hoàng Đế, là thân phận cao quý không thể xâm phạm.Bởi vì nàng là Đại phu nhân sở sinh,ở Hạ phủ dĩ nhiên liền cao hơn các tiểu thư khác một bậc. Khi nàng ở tại Hạ phủ, trừ bỏ Hạ tướng, nhưng người khác đều coi nàng là tiểu chủ nhân, thái độ đối với nàng là muôn phần tôn kính
Chính là lúc này đây, lại có thể nào dễ dàng tha thứ cho Tuyết Nguyệt kia,nàng ta dựa vào cái gì dám hơn nàng một bậc (Người ta có sắc đẹp nha ^_^).
Hơn nữa, hoàng đế này, hắn đã nghĩ tới điểm này, lại như thế nào bỏ qua cho hai nàng kia , nói vậy hậu cung chỉ sợ là không có ngày yên ổn nha!!
Nhớ tới hắn,Hạ Nữ không khỏi không nhớ tới cái buổi tối ở Thanh Liên cung, nàng thế nào liền chạy trối chết, lúc này nghĩ đến cảm thấy thật buồn cười a.
Nàng đại khái là từ trước tới nay,điều khiến nàng không làm được chính là cái bộ dạng Hoàng hậu này !
Thế nhưng bởi vì trông thấy hoàng thượng cùng với hắn phi tử tán tỉnh, mà rơi mất bình tĩnh,vội vàng chạy trốn. Chính là, lúc ấy đương cảnh,còn nàng thì phải làm thế nào đây? Nàng còn là cái khuê nữ, tuy không biết rụt rè,nhưng cũng hiểu được e lệ.
Nàng lại là không được sủng ái nhất hậu cung này, không hề có địa vị hoàng hậu.
Hơn nữa, lúc ấy, nàng không có khả năng làm được gì, nàng đang muốn càng li khai càng tốt, nàng chỉ cầu không ai chú ý đến nàng,để nàng có thể yên ổn như người bình thường sống cả đời. Hơn nữa, bây giờ nàng đang mang thân phận hoàng hậu, tuy rằng nàng không nắm đại quyền cũng không vọng tưởng mình đảm đương nổi đại quyền, nhưng là ít nhất là như hiện tại, áo cơm vô ưu, cũng có thể làm chính mình làm chuyện ưa thích, đây chẳng phải là việc rất tốt ư?
Người, muốn thích ứng trong mọi tình cảnh,nên tiêu dao mà sống!
Ôn nhi đi vào phòng trong, chỉ thấy Hạ Nữ lại ở đàng kia đang ưu tư mà họa

Chân chính tiếp xúc với Hạ Nữ, nàng phát hiện, này hoàng hậu, cũng không giống hình tượng bên ngoài mọi người bàn tán, là một thiếu phụ quê mùa tục tằn, đê tiện mà không có nhân cách.
Nàng thoạt nhìn, hẳn là sao nói bây giờ nhỉ?
Không biết vì sao, nàng luôn cảm giác trên người Hạ Nữ có một loại bình tĩnh, làm cho người ta tâm cũng có thể nương theo yên tĩnh mà bình thường trở lại. Hoàng hậu không phải thực quá mỹ, nhượng lại nhìn thấy nàng ta luôn mang theo một loại cảm giác thư thái khác người.
Nàng trên người, có một loại trí tuệ, là Đăng Minh đại sư nói kia một loại đại trí tuệ, là người cực kì thông minh cũng học không đạt đến. Là một loại siêu việt tài hoa nhân sinh triết học.
Hoàng hậu luôn cấp nàng cảm giác, giống như là trong tĩnh đường lý đốt đàn hương giúp con người ta an thần thư thái quên hết đi mệt mỏi, sâu thẳm mà trải dài.
Cúi đầu vừa thấy, nàng họa chính là một gã nam tử, diện mạo như ngọc, đầu đội ngọc quan, khóe miệng là là một vòng nhất tiếu trào phúng cười hay không cười đều không rõ, thoạt nhìn,nam nhân này tuy tà mị nhưng lại đầy vẻ mê hoặc.
Nàng tựa hồ là mới bắt đầu học họa, nàng họa cái gì, hình dạng cũng không giống, chính là không biết vì sao, nàng khi vẽ xong đều có thể ọi người thấy nàng đang họa cái gì.
Cảm giác,bức họa bên trong chứa linh khí,nàng tựa hồ vượt qua họa bản thân, nghĩ đến cái gì liền dồn hết tâm tư mà họa, liền có thể dụng tâm để vẽ.
Nàng tin tưởng dựa vào thời gian, nàng hảo hảo học xong sẽ vượt xa người bình thường.
Mà giờ phút này họa ra nam tử kia, mặc kệ , Ôn Nhi tiến lại gần xem kĩ , nam tử căn bản mang theo khí phách vương giả lại có dáng vẻ tà mị như một thú thần, rõ ràng đây chính là bộ dạng của Dục Húc, là bộ dạng của đương kim thiêm tử.

Nàng chần chờ rồi quay sang nhìn Hoàng hậu hỏi một câu: “Nương nương!Đây là hoàng thượng sao ?”
Hạ Nữ chuyển đầu qua, nhưng thật không nhìn ra nửa phần nhăn nhó, chẳng qua là doanh nhiên cười: “Ôn Nhi thấy giống sao?”
“Tuy rằng nương nương họa ra không giống lắm, chính là nương nương người xem, người mang hết vẻ say mê và hấp đẫn của Hoàng thượng mà vẽ ra, đặc biệt trên này người họa đôi lông mày sắc bén, cặp mắt đầy yêu mị, khóe miệng nữa như cười nữa như không.nam tử này thật mang bộ dáng của Hoàng thượng .” Ôn nhi chỉ dám dùng tiểu âm để nói, nàng đương nhiên biết nghị luận hoàng thượng sẽ mang tội lớn ra sao. Bất quá, vẫn là không khỏi nói ra miệng.
Nói xong lại hỏi : “Nương nương, người đang nhớ hoàng thượng sao nếu không vì sao lại đi họa Người?”
Hạ Nữ ngẩng đầu nghĩ nghĩ, vì cái gì đâu? Nàng cũng không biết, chẳng qua là cầm lấy bút kia trong nháy mắt, đã nghĩ đến hắn, vì thế liền vẽ đi ra.
Có lẽ nàng bị bộ dạng tà mị của hắn dọa cho tới giờ vẫn chưa quên? Nàng tự giễu mà cười chính bản thân mình.
Quay đầu đối với Ôn nhi nói: “Ta cũng không biết, chẳng qua là cảm thấy nên vẽ liền vẽ thôi.” Có lẽ, hiện tại nàng trong lòng, chưa bao giờ nghĩ tới, thế nhưng có một ngày trong lòng nàng có một chỗ dành cho nam tử kia.
Nàng không nghĩ qua, cho nên cũng sẽ không biết cái gì tên là thẹn thùng. Nói ra, cũng chỉ là cảm thấy được thản nhiên. Giống như là, nhớ tới mùa đông liền có mai trong tuyết, vì thế vẽ ra cái dạng đơn giản kia liền như vậy cho là bình thường.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi