TIỆN NỮ HOÀNG HẬU


Editor : Minh Nguyệt Tâm Vy
Hạ nữ trừng mắt nhìn Cửu vương đang phát hỏa này, cả giận nói: “Ngươi xem đi! Chuyện này làm sao bây giờ, đúng là chỉ biết gây chuyện! ! Nếu để cho người khác biết ngươi xuất hiện ở trong phòng ngủ của ta, hơn nữa cô nam quả nữ, khi đó ta có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch! Chỉ sợ ta và ngươi sẽ bị cái tên hoàng đế huynh trưởng kia của ngươi chặt đầu!”
Hắn hơi có vẻ ngượng ngùng đỏ mặt, vừa mới một bụng lửa giận, còn tưởng là thật sự là mình đúng lý, nhưng là đến nơi này một lát, hắn mới nhớ tới làm như vậy chính là thập phần không hợp lễ nghi, đạo đức nha.
Nhìn bộ dạng ủy khuất của hắn, giống hệt như tiểu hài tử vậy, Hạ Nữ có giận đến mấy cũng hết giận.
“Nương nương, nương nương, ngài không có sao chứ? Người cho Ôn nhi vào trong có được không?”
Nghe thanh âm của Ôn nhi, nàng quả nhiên là nóng lòng như lửa đốt rồi, nhìn xung quanh, đáy mắt vừa động, liền kéo Tiểu Cửu đến bên giường, nàng chạy nhanh lên giường giả vờ ngủ:
“Mau lên đây a.”
Nhỏ giọng nói một lần, nhưng thấy Tiểu Cửu vẫn đang đỏ mặt khó xử đứng ở đằng kia, xấu hổ giống hệt như thiếu nữ mười bảy mười tám vậy : “Ta, , , ta không, , , không cần.”

Bộ dạng hắn như thể nàng là sài lang hổ báo sẽ ăn thịt hắn không bằng vậy.
Không thể tưởng được, trong hoàng thất, lại cũng có một nam tử đơn thuần như thế. Không khỏi khiến nàng vừa bực mình vừa buồn cười: “Ngươi nếu không đi lên, không phải là muốn hại ta mới cam tâm chứ?” Lúc này hắn mới rụt rè chèo vào trong giường.
. . . . . .
Ôn nhi đẩy cửa ra, chỉ thấy Hạ Nữ nằm im lặng, giữ nguyên cả áo ngủ một chỗ, tựa hồ thật sự là thập phần mệt mệt mỏi rồi, ngay cả hô hấp cũng nặng nề hơn rất nhiều.
Nàng đau lòng nhìn nàng ấy. Nàng cũng là người thấp kém, mấy năm nay ở trong thâm cung mong tìm biến, có thể leo tới vị trí đại thị nữ, cũng không dễ dàng.
Trong thâm cung, các chủ tử ở giữa tranh đấu, bất luận khi nào, nếu là hơi lơ là cảnh giác, thì đó chính là mạng cũng mất.
Vị hoàng hậu này, có thể nói xuất thân hèn mọn, vẻ ngoài lại bình thường, có chăng chỉ là một tấm lòng thiện lương.
Nhưng là, trong thâm cung này không ai có thể đoán trước được điều gì? ? Trong thâm cung, không có thế lực hùng hậu để dựa vào, không có mỹ mạo tuyệt sắc, là tuyệt đốt sẽ không có được ngày tháng tốt lành.
Hơn nữa, thân ở vị trí hoàng hậu này, phải hết sức nhạy bén, không phải là người bình thường thì có thể an vị được .
Nhẹ nhàng đi tới, vì nàng buông xuống tấm rèm màu phấn hồng. Rồi sau đó nhẹ nhàng ra ngoài đóng cửa lại.
. . . . . .
Trong nháy mắt khi cửa phòng đóng lại, Hạ Nữ quả nhiên là cảm thấy được thanh thản hơn không ít.
Vừa rồi Ôn nhi đột nhiên đứng ở bên giường của nàng, thực sự là dọa nàng nhảy dựng, chỉ sợ nàng ấy nhìn ra manh mối gì, lúc đó xảy ra chuyện lớn mất. May mắn nàng chỉ là buông rèm rồi quay đi.
Bất quá, nàng ấy vừa mới đứng ở bên giường của nàng dường như rất lâu, là đang nhìn cái gì đấy? Hay là đang đang suy nghĩ cái gì?
Dục Hỏa cũng vén chăn lên, thoáng cái thoát ra, như phải bỏng nhảy dựng lên vậy. Vẻ mặt ửng hồng, đầu cũng cúi thấp, không dám nhìn về phía nàng.
Nhưng là nàng cảm thấy, lúc này, tựa hồ hẳn là nàng phải xấu hổ mới đúng, sao giờ ngược lại hắn lại xấu hổ thành cái dạng này đây ? Thật đúng là ‘‘ hoàng thượng không lo mà thái giám đã lo” ! !

“Chỉ là tình huống cấp bách thôi, ngươi cũng không nên nghĩ nhiều về chuyện này nha?” Hạ Nữ nói.
“Ta sẽ không nghĩ nhiều như vậy đâu, ta làm sao có thể nghĩ nhiều như vậy chứ! Ngươi cho rằng ngươi là Tây Thi tái thế chắc!” Hắn ngẩng đầu, có chút ảo não nói.
Lúc này hắn mới phát hiện, Hạ Nữ đối với hắn, chỉ là một mặt cười cười, nhưng thật ra bình thản như gió, yên lặng như có như không, thoạt nhìn, giống như là chính mình có tật giật mình vậy.
Vì thế nhìn nhìn dò xét nàng, hai người lại cùng nhìn nhau cười. Một hồi xấu hổ vừa rồi, theo nụ cười này cũng tan biến hết.
“Ngươi nhớ kỹ cho ta, không cho phép vụng trộm đột nhập Phượng Tê cung nữa.” Nàng cảnh cáo. Nàng cũng không muốn lại gặp phải phiền toái gì. Vốn đã là thời buổi rối loạn, nếu lại tăng thêm chút chuyện phi phi, vậy đã loạn lại càng loạn hơn mất. Như vậy giấc mộng sống an ổn của nàng phải làm sao?
Những Vương gia, Hoàng đế, Phi tử này, cũng không phải người nàng có thể dễ dàng gặp được. Thời điểm có chuyện, còn không phải là người không thân, không phận, không thế lực như nàng sẽ bị đem ra đại đao trước sao . Tốt hơn hết vẫn là không nên gây chuyện, cứ lạnh nhạt xử sự thì tốt hơn.
“Đương nhiên, dù gì ta cũng đường đường là Tử Vân Cửu vương, nếu hôm nay không phải vì muốn xác nhận thân phận của ngươi, thì ta còn lâu mới như thế. Cũng không cần ban ngày ban mặt đi làm chuyến lén lén lút lút này! Muốn tới thì chính là quang minh chính đại mà tới.” Hắn vỗ ngực, vẻ mặt cao ngạo nói. Gương mặt tuấn lãng hơn mười phần, toát ra khí thế hoàng gia quý tộc cao cao tại thượng.
Vẻ mặt Hạ Nữ có chút bất đắc dĩ, quả nhiên, là người của hoàng tộc, ít ra cũng phải có được chút khí thế này chứ! ! Bất quá, hắn nói cái gì, muốn quang minh chính đại tới. Có phải hắn nghe không ra ngữ khí đuổi khách của nàng chứ?
Chẳng lẽ là vẻ mặt của nàng quá mức hòa ái dễ gần rồi, làm cho hắn nhìn không ra, nàng không thích hắn đến đây? ? Như vậy nàng chỉ còn cách nói rõ ràng với hắn.
“Cửu Vương gia, ý của ta là ngươi về sau bất kể là lén lút cũng được, quang minh chính đại cũng được, đều không cần đến đây đâu. Một vị Vương gia, không có việc gì lại chạy đến cung của Phi tử, còn không phải tạo cơ hội ấy người rảnh rỗi nói ra nói vào hay sao ?.” Như vậy hẳn là đủ minh bạch rồi chứ? Hạ Nữ nhìn về phía hắn.
Nhưng là có ít người trời sinh đã quen tự cho là đúng, không nghĩ tới sẽ có người cự tuyệt hắn tới chơi.

“Ai dám rảnh rỗi nói ra nói vào sau lưng ta, dám buông lời thị phi bậy bạ, ta một kiếm chém chết người đó! !” Hắn nói hơi lộ ra vài phần khí tức hung ác. Làm cho người ta không dám nghi ngờ lời nói của hắn.
Chẳng qua, nếu thật là có người rảnh rỗi nói ra nói vào sau lưng ta, ngươi đủ khả năng ngăn được hết sao?
Trên đời, thứ không thể…ngăn cản nhất, thì đó chính là lời đồn nhảm .
“Phương pháp hữu hiệu nhất để ngăn nhừng lời đồn nhảm đó là phải không để cho người ta có chuyện để nói, chứ không phải ai nói liền giết người đó, trên đời này nhiều người như vậy, ngươi giết được bao nhiêu?” Vẻ mặt Hạ Nữ vẻ đầy đắc dĩ, xem ra nàng quả nhiên là không nói nổi rồi, sao nói mấy lần vậy mà người ta vẫn nghe không ra nguyên nhân chứ?
“Cái đó….vậy phải làm như thế nào cho phải?” Khuôn mặt hắn hiện lên nét u sầu.
“Không gặp là tốt nhất.” Hạ nữ trực tiếp nói.
“Chuyện này rất khó a, bổn vương khó khăn lắm mới thích cùng một người nói chuyện! Hay là như vậy đi, về sau ta sẽ ở nơi lần trước gặp ngươi chờ ngươi, ngươi nếu không tới…, ta liền tới tìm ngươi.” Nói xong cũng không để ý đến Hạ Nữ nữa, nhảy ra ngoài cửa sổ.
Khiến cho Hạ Nữ tức giận đến trừng mắt! ! Những người hoàng tộc này, hẳn là thật sự bá đạo quen rồi ! ! Hắn căn bản chính là đang uy hiếp nàng mà! !


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi