TIỆN NỮ HOÀNG HẬU


Mùng hai tháng tám, mọi người trong Hạ gia đều rất hưng phấn, mới sáng sớm tinh mơ đã vội rời khỏi giường. Hạ phủ trở nên ồn ào, náo nhiệt hơn hẳn thường ngày, tui nô tỳ lại được dịp vui sướng vì được mặc quần áo mới, tranh thủ đi tới đi lui giữa các quan lớn, khách quý.
Hôm nay, người trong cung sẽ tới rước dâu, Hạ phủ bốn phía treo giấy báo hỷ cùng đèn lồng đỏ.
Ba vị tiểu thư xinh đẹp đang ngồi phía sau nhà, chờ đợi một mệnh thánh chỉ tới làm thay đổi vận mệnh của các nàng.
Hạ Nữ cũng vui vẻ trong ngày đặc biệt này, nàng có thể ăn đồ ăn ngon, mặc quần áo mới. Hơn nữa, Hạ phủ có lệnh, ân chuẩn cho đám gia nô, sau khi lễ đăng hậu kết thúc, sẽ được nghỉ ngơi hai ngày không trừ lương bổng.
Hết thảy những điều này thật tốt đẹp. Trong lòng Hạ Nữ cho tới lúc này thật thỏa mãn, bình yên với sự tồn tại của mình. Nàng quả thực là người vui vẻ nhất a!
Chỉ thấy Tiểu Ngọc lại gần mình, nhỏ giọng thì thầm với nàng. Chính là không cần Tiểu Ngọc mở miệng, Hạ Nữ đã biết nàng muốn nói gì.
Nửa tháng nay, người của Hạ gia, thậm chí là mọi người trong kinh thành, sau khi cơm no rượu say thì thích thảo luận nhất một vấn đề: vị tiểu thư nào của Hạ gia sẽ thành phượng hoàng, đem lại vinh hoa phú quý cho gia tộc?
“Hạ Nữ, ngươi nói xem, ai sẽ được tuyển làm hoàng hậu đây?”. Rõ ràng là một thanh âm nho nhỏ như tiếng muỗi vo ve, đến Hạ Nữ thực nghe còn không rõ. Vậy mà bên cạnh đã thấy vài tiểu nha đầu đi tới.

“Có phải hay không là Tuyết Như tiểu thư? Hay Tuyết Nguyệt tiểu thư? Thế còn Tuyết Vân tiểu thư thì sao?”
Mọi người đối với truyện này thật hứng thú, cao giọng tranh luận như thế thực khiến người ta bội phục!
Có lẽ, là thân phận hạ nhân, ngày ngày phải mệt nhọc làm việc, thú vui duy nhất để đẩy lùi mọi mệt mỏi là bàn tán chuyện tầm phào.
Hạ Nữ không tiếp lời, đối với nàng mà nói, ba cái chuyện bàn tán sau lưng người khác tuyệt nhiên không hề hứng thú! Nàng chỉ hy vọng được bình an mà sống, không vướng mắc bất cứ sai lầm nào là tốt rồi.
Ai làm hoàng hậu, đối với nàng, không có ý nghĩa gì cả.
Hơn nữa, xem sắc trời, có lẽ thánh chĩ cũng sắp đến rồi!
Mới nghĩ tới đó, chợt nghe thấy tiếng Lâm hộ vệ được phái đi quan sát tình hình quay trở về hét lớn: “Đến đây, đến đây mau lên!! Đoàn đón dâu của triều đính đã tới đường lớn, sẽ đến ngay thôi!! Mọi người nhanh nhanh chuẩn bị đi!”
Lý Bàn Tử vừa nghe, to giọng ra lệnh: “Các ngươi, 10 người mau đi mời lão gia, phu nhân cùng các tiểu thư ra nghênh chỉ. Còn 10 người các ngươi thì đi mới các vị khách quý. Những người còn lại ỡ chỗ này chuẩn bị cho thật tốt, chỉnh trang tư thế, tác phong để nghênh đón thánh chỉ!”.

Lệnh vừa nói ra, mọi người y vậy mà làm.
Hạ Nữ không bị an bài làm bất cứ cái gì, liền tìm một góc khuất để đứng. Nàng trước giờ vẫn thế, trừ phi gặp tình huống bất đắc dĩ, nếu không nàng quyết không ra mặt. Bất quá, việc tiếp thánh chỉ là việc lớn, cả phủ đều ra tiếp chưa kể các khách quan, nhằm bày tỏ lòng tôn kính.
Những âm thanh náo nhiệt càng lúc cáng gần. Trong phủ cũng nghe thấy tiếng bước chân tấp nập đang tiến dần đến Hạ gia. Mọi người đều lộ vẻ khẩn trương, vội chỉnh sửa y phục, đầu tóc.
Lần này, nữ nhi Hạ gia được chọn gả vào cung, khắp chốn mừng vui đại sự. Trên đường thảm đỏ trải dài từ Hạ phủ đến tận hoàng cung. Các tiết mục chúc mừng diễn ra sôi nồi hai bên đường.
Trong phủ đã sớm chuẩn bị đâu vào đấy, người người chỉnh tề chờ đội quân của triều đình đến đón dâu. Bầu không khí uy vũ, trang nghiêm, xem lẫn nỗi vui mừng khó giấu.
Hạ thừa tướng dẫn đầu mọi người, quỳ xuống, hô to vạn tuế.
Triệu công công tay cầm thánh chỉ, vẻ mặt cười khanh khách, đi lại hiên ngang, mở cuộn thánh chỉ, thanh âm ẻo lả vang lên.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Hạ thừa tướng, hai đời lập công, vì dân chúng, vì giang sơn xã tắc mà hết mình. Nữ nhi họ Hạ danh Nữ, vừa tài đức lại đoan trang, có khí chất của bậc quốc mẫu, nay phong làm hoàng hậu, lập tức tiến cung! Khâm thử…”.

“Tạ ơn”.
Chỉ mấy câu thánh chỉ ngắn ngủi được thốt ra, lại làm mọi người ở đây hoảng sợ. Mà hoảng sợ hơn ai hết chính là Hạ Nữ. (Qing Qing: may mà tỷ thần kinh vững)
Nàng sững sờ ở giữa sảnh, chỉ cảm thấy trước mặt có một trận cuồng phong bay đến, cuốn tất cả cát đất đập đầy vào mặt. Mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ hơn hết thảy.
Triệu Đức nhìn đám người đang sửng sốt quỳ trên mặt đất, bất đắc dĩ cười cười. Hoàng thượng dùng chiêu này, thật đúng dọa người…Lại đi cưới một nữ nhân ti tiện, thấp kém của Hạ gia.
Cái này xem chừng, sợ là sẽ chọc cho Thái hậu cùng Hạ tướng giận đến mức phổi cũng phải hộc ra!
Hắn nhớ tới lời hoàng thượng nhắn nhủ, bèn bước tới xem Hạ thừa tướng trước, cười nói: “Chúc mừng Hạ tướng! Chúc mừng Hạ tướng! Từ hôm nay trở đi, người chính là quốc trượng rồi.”.
Hạ An Đạt lúc này cười còn khó coi hơn khóc. Hắn là người từng trải lão luyện, cuối cùng lại tính sai một bước, không thể ngờ hoàng thượng lại tàn nhẫn đến thế, thậm chí hắn có đứa con rơi mà cũng biết.
Cái nữ nhi kia, hắn chưa từng thừa nhận là con gái, nó cũng chỉ do một phận tiện tì sinh ra, không tài vô mạo!
Song đối diện với truyện này, hắn không thể nào phát hỏa, chỉ còn cách chấp nhận thánh chỉ, nếu thực sự không được như ý, sẽ tráo đổi người. Hạ Nữ kia, trăm ngàn lần không thể để nàng tiến cung. Không những đối với hắn chẳng có giá trị, hơn nữa vốn trước giờ hắn với nàng chưa từng có hảo cảm. Những năm gần đây, mọi người trong phủ khi dễ, áp bức nàng, hắn đều biết nhưng không hề đem đặt vào trong mắt.

Vì thế hướng Triệu công công nói: “ Công công đã nói thế, sau này tiểu nữ vào trong cung, còn phải nhờ công công tương trợ, chỉ bảo.”.
Triệu Đức một mặt cười xấu xa. Hắn khi mới mười bốn tuổi đã vào cung, tới nay cũng đã hai mươi năm rồi. Cái dạng sắc mặt nào mà chưa từng thấy qua. Hạ tướng nghĩ gì, hắn há lại không biết. Chính là không ngờ Hạ tướng một đời inh, sáng suốt, lại bị hoàng thượng quay như quân cờ.
Vì thế hắn hạ giọng nói bên tai thừa tướng: “ Hạ tướng, ta suýt nữa thì quên, hoàng thượng có lời muốn truyền riêng tới ngài”.
Hạ An Đạt ngẩng đầu, đối với vẻ mặt cười cợt của công công, giờ khắc này hiểu rõ vị Triệu công công này vốn không muốn hỗ trợ hắn.
“Hoàng thượng nói, người đã từng gặp qua Hạ Nữ cô nương. Nếu có việc gì sơ suất xày ra, đó là tội khi quân đáng chém đầu!”. Triệu Đức đứng thẳng dậy, vẫn là bộ dạng tươi cười, hướng bọn quan viên chào hỏi.
Nghe Triệu Đức truyền xong mấy câu đó, Hạ An Đạt hai mắt híp lên lộ ra đầy hận ý. Vị hoàng đế này, xem ra càng lúc càng không đơn giản. Thế nhưng đây mới chỉ là bước đầu thôi!
Triệu công công lúc này mới quay đầu hô: “ Lý ma ma, còn không mau giúp tân hoàng hậu tắm rửa, thay quần áo, chớ để giờ tốt trôi qua!”.
Đoạn lại quay đầu nhìn Hạ thừa tướng: “Nghĩ đến Hạ tướng một đời bao chiến công. Từ giờ phút này, nữ nhi Hạ Nữ đã trở thành hoàng hậu rồi. Thân phận cao quý, không phải ai cũng có thể tới gần. Bởi vì thời gian tương đối cấp bách, hoàng thượng đã cố ý lệnh cho cung nữ nhị phẫm trong cung là Lý ma ma đến giúp tân hoàng hậu trang điểm dung nhan, sửa soạn y phục. Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn!”.
“Tạ chủng long ân. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”. Hạ An Đạt tràn đầy bất mãn, hận ý nóiTriệu Đức một tràng dài nói ra, đem hết thảy sự việc đã được bố trí xong xuôi phơi bày trước mắt. Hạ An Đạt có muốn giở trò, chỉ sợ bây giờ hoàn toàn bất lực, đành phải trơ mắt nhìn tiện nữ kia tiến cung làm hoàng hậu. Tạm thời những thứ khác phải gác lại, sau này tính tiếp!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi