TIÊN NỮ VÔ DỤNG THÍCH Ở NHÀ

Edit: Carrot – Beta: Cún

Trong truyện tranh Nhật Bản hay tiểu thuyết, hễ có cảnh gắp thú bông thì nam chính luôn gắp được rất nhiều rồi tặng cho nữ chính.

Đặc biệt trong những câu chuyện tình yêu thuần khiết, nữ chính thường ôm cả đống thú bông về, hào hứng khen ngợi nam chính, cả hai vui vẻ trò chuyện, cười đùa. Khung cảnh ấy vừa ấm áp, vừa đẹp đẽ, lãng mạn vô cùng.

Kiều Miên sâu sắc nhận ra chân lý “thực tiễn là thước đo của tri thức.” Ai có thể ngờ rằng, anh Lục tinh thông mọi trò chơi, lại phải chịu thua trước một chiếc máy gắp thú nhỏ bé chứ?

“Đằng kia còn nhiều trò lắm, chúng ta chơi cái khác đi?” Kiều Miên nhỏ giọng đề nghị, cố gắng không để làm tổn thương lòng tự trọng của Lục đại ca.

Tất nhiên, quan trọng hơn là, cô thật sự không muốn tự mình thử cái máy gắp thú chết tiệt này dù chỉ một chút.

Lục Lập Xuyên mím chặt môi. Anh chăm chú nhìn con Pikachu đang lơ lửng ở mép, có thể rơi ra hoặc không, rồi im lặng lấy hai đồng xu cuối cùng từ tay Kiều Miên.

Kiều Miên căng thẳng xoa xoa đôi bàn tay nhỏ. Trong lòng cô bất an vô cùng. Nếu chẳng may, rất có thể Lục Lập Xuyên không gắp được, thì cô phải khen anh thế nào đây?

Khen anh ấy dáng gắp thú bông cũng đẹp trai, dễ thương? Hay là khen rằng anh ấy thật xuất sắc khi lần nào cũng tránh né món đồ một cách hoàn hảo? Đây chẳng phải là câu hỏi khó trả lời sao!

“Con trai, mẹ muốn con gắp con gấu Kumamon kia, ngay sau con Pikachu đó. Con lại đây gắp đi.” Một giọng nữ nhẹ nhàng, pha chút ý cười, bất ngờ phá tan bầu không khí im lặng.

Kiều Miên đang căng thẳng, không nhịn được quay đầu nhìn qua.

Ngay bên cạnh họ, một người mẹ trẻ đang dẫn con trai nhỏ đến chơi máy gắp thú bông. Cậu bé nhíu mày, cả người gần như dán chặt vào kính máy để nhìn cho kỹ.

“Mẹ ơi, con gấu lớn này khó gắp quá, mình đổi cái khác được không?” Cậu bé lẩm bẩm, giọng đầy khó khăn. “Khó quá đi.”

“Không được, mẹ chỉ muốn con gấu này thôi.” Người mẹ ăn mặc tinh tế gọn gàng, tay xách túi, nhìn con trai cười tươi.

Cậu bé thở dài, “Mẹ, mẹ không thể trưởng thành hơn một chút sao?”

“Không thể. Con nhanh lên, gắp xong mẹ sẽ dẫn con đi ăn đồ ngọt, bố còn đang xếp hàng chờ nữa đấy.” Người mẹ thản nhiên đáp, “Mẹ cần trưởng thành để làm gì, chẳng phải đã có con rồi sao?”

Cậu bé đáng yêu quá mức, khiến Kiều Miên không nhịn được bật cười và tiếp tục nhìn theo.

Cậu bé thao tác nút điều khiển, rất chính xác tìm đến mục tiêu.

*Bộp!*

“Gắp được rồi.” Lục Lập Xuyên nhẹ nhàng nói, từ khe máy lấy ra chú Pikachu nhỏ.

“Cái máy này đúng là hơi khó dùng, có lẽ là do cơ chế của nó. Anh…” Anh còn chưa nói hết câu thì nghe thấy giọng nói non nớt bên cạnh.

Cậu bé với vẻ hơi bất đắc dĩ nói, “Nè, gắp được rồi, mình đi ăn đồ ngọt được chưa mẹ?” Cậu bé vụng về giơ đôi tay mũm mĩm lên, lắc lư chú gấu Kumamon, trên khuôn mặt ngây thơ lộ vẻ “chịu thua” với mẹ mình.

Lục Lập Xuyên ngẩng lên, ánh mắt đầu tiên bắt gặp là Kiều Miên đang mỉm cười nhìn về phía mẹ con bên kia.

Lục Lập Xuyên: “…”

Kiều Miên dõi theo hai mẹ con đi xa, vẫn còn bật cười thích thú với cậu bé dễ thương ban nãy. Cô quay lại, thì thấy Lục Lập Xuyên đang im lặng nhìn mình.

Anh cầm trong tay cái đuôi của con Pikachu, con thú bông lắc lư với đôi tai cụp xuống, cả hai trông đều lộ vẻ tội nghiệp khó tả.

Kiều Miên: “…”

*Em thật sự không phải người vô tâm đâu, anh nghe em giải thích đã!*

Khung cảnh trở nên vô cùng lúng túng.

Kiều Miên hắng giọng một cái, cố gắng cứu vãn tình hình. Cô đưa tay kéo con Pikachu mà Lục Lập Xuyên định giấu đi, ôm vào lòng, “Cảm ơn anh, em thích lắm!”

Cô xoa xoa đôi tai của Pikachu, kéo nhẹ một cái cho chúng dựng lên. “Mình không chơi cái này nữa, đi chơi trò khác nhé?”

Lục Lập Xuyên mím môi, đôi mắt thoáng vẻ hụt hẫng. Anh cúi đầu, giọng nghiêm túc: “Anh sẽ cố gắng. Để anh về… nghiên cứu cách hoạt động của cái máy này, lần sau nhất định anh sẽ làm được.”

Đôi mắt đen thường ngày vốn trầm tĩnh lạnh lùng, giờ đây lại trong sáng, đầy vẻ quyết tâm. Kiều Miên nhìn mà thấy tim mình tan chảy trong niềm cảm động và cả chút áy náy.

Xin lỗi, tất cả là lỗi của tôi! Tôi không nên đối xử như vậy với Lập Xuyên! Tôi đúng là một kẻ vô tâm!

Cô khẽ mím môi, đưa tay kéo tay áo của Lục Lập Xuyên, nhẹ nhàng làm nũng, “Em đói rồi, chúng ta đi dạo phố ăn vặt nhé?”

Đây là lần đầu Kiều Miên làm hành động thân mật như vậy.

Mặc dù cô và Lục Lập Xuyên đã xác định mối quan hệ, nhưng họ chỉ đi cạnh nhau, tư thế thân thiết cũng chỉ dừng lại ở việc vai kề vai.

Kiều Miên trước giờ không có khái niệm gì về chuyện này.

Yêu thì cứ yêu thôi, nhưng mấy thứ như âu yếm, chủ động gì đó có lẽ không phù hợp với cô.

Lục Lập Xuyên chăm chú nhìn cô.

Kiều Miên ngẩng mặt lên, gương mặt trắng trẻo mịn màng đáng yêu, đôi mắt trong sáng lấp lánh, cả khuôn mặt đều toát lên vẻ mong muốn được chiều chuộng. Mọi thứ như viết rõ ràng trên mặt cô, chỉ có mình cô.

Lục Lập Xuyên nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. “Đi thôi.”

Anh mỉm cười nhẹ, “Kiều Kiều, anh không sao đâu, chúng ta còn nhiều cơ hội sau này.”

Thật sự là… đáng thương? Hay là thất vọng?

Lục Lập Xuyên cúi mắt, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa một tia tối tăm mà cô nàng nhỏ bé bên cạnh không hề nhận ra.

Anh vốn không có những cảm xúc như vậy.

Thực tế…

Lục Lập Xuyên đang nghiêm túc suy nghĩ xem liệu có nên mua một chiếc máy gắp thú về nhà, tháo ra nghiên cứu để tăng tỷ lệ thành công lên bao nhiêu phần trăm.

“Em biết rồi, không sao đâu.” Kiều Miên chủ động nhón chân, cúi xuống xoa đầu anh.

Mái tóc anh trông có vẻ hơi lộn xộn, chẳng được chăm sóc tỉ mỉ, nhưng khi xoa tay vào, cảm giác lại vô cùng dễ chịu, giống như một con thú lớn hiền lành và vô hại.

Kiều Miên không nhịn được mà xoa thêm vài cái. Sau đó lại dỗ dành anh, “Lần sau chúng ta lại đến! Em cũng sẽ tìm xem có mẹo gì!”

Cái máy gắp thú nhỏ bé đó có là gì chứ. Kiều Miên hứng khởi, dù là máy gắp thú siêu lớn cũng không thể ngăn cản được tâm trạng muốn chiều chuộng bạn trai của cô!

Lục · người đàn ông tâm cơ · Lập Xuyên: Kế hoạch thành công√

Họ sẽ lại ra ngoài cùng nhau nhiều lần nữa.

Anh chưa bao giờ bỏ qua một cơ hội nào.

Lục Lập Xuyên ngẩn người một chút, rồi gật đầu.

Chàng trai ít nói cẩn thận giấu đi vẻ xâm lược trong mắt, vẻ mặt giả vờ hoàn hảo.

“Đi thôi, chúng ta đi ăn.”

Phố ẩm thực rất đông người. Lại đúng vào tối cuối tuần, sinh viên ra vào tấp nập, không khí vô cùng náo nhiệt.

Kiều Miên cảm nhận được Lục Lập Xuyên đang nắm cô, đi giữa đám đông người qua lại.

Cô chậm lại một nhịp mới nhận ra mình đang bị anh nắm tay.

Những ngón tay dài và mạnh mẽ của anh rất khô ráo và đẹp, nhưng khi hai bàn tay nắm chặt vào nhau, cô lại cảm nhận được chút mồ hôi nhẹ.

Kiều Miên cúi đầu nhìn tay mình, hoàn toàn được bao bọc trong lòng bàn tay anh.

Kiều Miên cẩn thận, lén lút và không thoải mái thử giật tay, rồi lại cố sức giật thêm một lần nữa.

Không thoát được _(:з」∠)_

“Kiều Kiều, cái kia ăn không?” Lục Lập Xuyên nghiêng đầu, giống như không nhận ra gì, hỏi cô.

Sự chú ý của Kiều Miên ngay lập tức bị dời đi. Cô nhìn thấy những viên ô mai đỏ rực, mắt sáng lên ngay lập tức.

“Ăn! Em muốn ô mai dâu tây! Chúng ta đi thôi!” Cô vui vẻ kéo Lục Lập Xuyên chạy về phía đó, hoàn toàn quên mất mình có thể buông tay.

Kiều Miên mua ô mai, rồi quay sang hỏi Lục Lập Xuyên, anh chỉ lắc đầu.

“Thử một cái đi mà.” Kiều Miên nhiệt tình mời, giơ ô mai lên trước mặt anh, cố gắng nâng cao giọng, “Ăn một cái đi, ngoan nào!”

Kiều Miên nhìn thấy anh lắc đầu từ chối, không nhịn được muốn trêu đùa anh.

Cô đã nhìn thấy quá nhiều dáng vẻ điềm tĩnh, điềm đạm của Lục đại ca, giờ đây cảm thấy — Lục đại ca không thích đồ ngọt thật sự quá đáng yêu!

Lục Lập Xuyên liếc nhìn cô một cái.

Anh khẽ cong môi, ánh mắt thoáng chốc trở nên sâu thẳm.

Kiều Miên vẫn đang trêu anh, thì đột ngột người bên cạnh cúi người xuống.

Lục Lập Xuyên cắn ngay quả dâu tây nằm trên đỉnh của xiên, đôi mắt lại không rời khỏi cô.

Quả dâu tây đỏ tươi, phủ một lớp đường mật, bị đôi môi nhạt màu của anh cắn xuống. Sự tương phản giữa sắc màu sáng tối lập tức nổi bật, đầy nhiệt huyết.

Khoảng cách gần như vậy, đôi mắt đen sâu thẳm phía sau chiếc kính cũng trở nên rõ ràng, mang theo ba phần lười biếng, nhìn chằm chằm vào cô.

Kiều Miên thậm chí có thể đếm được từng sợi mi dài và mảnh, tạo thành một bóng tối mờ ảo.

Cô ngẩn ngơ nhìn Lục Lập Xuyên từng chút một cắn, nuốt, cảm giác mát mẻ thoảng qua trong phút chốc biến thành một thứ gì đó nặng nề, quyến rũ.

Rõ ràng là anh chẳng nói gì.

Chỉ là… thật sự quá mê người.

“Cảm ơn, rất ngon.” Giọng nói lạnh lùng quen thuộc của anh, bình thản và điềm tĩnh.

Kiều Miên ngẩn người một lúc lâu, từ cổ xuống tai cô đều đỏ bừng.

“… Quả dâu tây này, em, em đã ăn rồi!” Kiều Miên không thể chịu nổi nữa, cô thật sự không biết phải dùng từ “liếm” này như thế nào!

Kiều Miên nghĩ đến việc mình vừa mới vui vẻ liếm lên lớp đường trên quả dâu tây, cảm giác vừa xấu hổ lại vừa muốn khóc.

Cô thật là ngốc! Không, không đúng! Lục Lập Xuyên mới là ngốc! Sao anh có thể làm như vậy!

Kiều Miên cảm thấy đầu óc mình hơi mơ màng, suýt chút nữa đã tự mắng mình một trận.

“Thế à?” Lục Lập Xuyên lạnh nhạt nói, giọng điệu bình tĩnh, “Xin lỗi, anh không biết.”

Không biết—biết cái gì chứ!

Kiều Miên tức giận rút tay ra, bực bội bước về phía trước.

Cô đi được hai bước, nhìn thấy đám đông xô đẩy ào ạt, rồi lại ngoảnh mặt quay lại.

Kiều Miên nhìn thấy Lục Lập Xuyên đang theo sau mình. Cô thở dài một hơi. Phản ứng của mình hình như hơi quá, Kiều Miên tự nhủ.

Kiều Miên tự an ủi mình rằng, yêu nhau thì cũng là chuyện bình thường thôi, Lục Lập Xuyên cũng không chê cô mà, hắt xì, cô cũng chẳng cần phải ngượng ngùng. Dù sao thì, hắt xì, cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi mà!

Cô nghĩ như vậy.

Kiều Miên thản nhiên nói, “Lại đây, giúp em mở đường.”

“Được.” Lục Lập Xuyên không nói gì, rất “thấu tình đạt lý”, ngoan ngoãn nhận lỗi, thái độ vô cùng tốt.

Kiều Miên gật đầu, miễn cưỡng bỏ qua chuyện này.

Dạo quanh khu phố ẩm thực đến tối, Kiều Miên ăn đến mức no căng, cảm giác không thoải mái trong lòng cũng đã biến mất hoàn toàn.

Trên đường về trường, cô vẫn nhai một hộp oden, khoai tây mềm mại, rong biển giòn giòn, xúc xích thì một miếng là vừa đủ!

“Nhưng mà, nghỉ đông sắp đến rồi.” Kiều Miên vừa ăn oden nóng hổi vừa cảm thán.

Những chuyện xảy ra trong học kỳ này, những người đã gặp, còn nhiều hơn cả ba học kỳ trước cộng lại.

“Khi nào em về nhà?” Lục Lập Xuyên nhìn thấy Kiều Miên nhìn về phía mình, giải thích: “Anh sẽ tiễn em ra ga.”

“À, không cần đâu, em sẽ ở lại trường trong kỳ nghỉ đông.” Kiều Miên cười, không quá để tâm mà nói.

Cô như chợt nghĩ ra điều gì, ánh mắt cong lên, lại nở một nụ cười vô cùng dễ thương. “À này, em chưa nói với anh đúng không? Em cũng có em trai.”

Đây là lần đầu tiên Kiều Miên chủ động nhắc đến gia đình của mình.

Cô vừa nói xong thì ngẩn người một chút, không ngờ mình lại có thể nói ra một cách tự nhiên như vậy.

Kiều Miên có chút lúng túng, không tiếp tục mở miệng.

Nói thế nào nhỉ? Những chuyện trong gia đình, Kiều Miên cũng không biết nên nói như thế nào cho hợp lý.

Cô không có ý định giấu Lục Lập Xuyên. Chỉ là, muốn cô chủ động nói ra, thẳng thắn mà không né tránh, thực sự có chút khó khăn.

“Em trai của em?” Lục Lập Xuyên lại như không hề hay biết, “ Thằng bé có bằng tuổi Lục Lập Trì không?”

—————

☆ Chú thích:

[1] Oden (おでん (御田) / オデン) là một món ăn phục vụ trong nồi của Nhật Bản, gồm một số nguyên liệu như trứng luộc, daikon, konjac, và chả cá đã chế biến được hầm trong nước dùng dashi nhạt có vị nước tương. Nguyên liệu sẽ được thay đổi theo từng vùng. (Wikipedia)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi