Edit: Carrot
“Kiều Miên?” Từ Mẫn lo lắng gọi cô.
Biểu cảm trên khuôn mặt của Kiều Miên rất kỳ lạ. Không giống như ghen tị, cũng không phải thất vọng, lại càng không phải buồn bã.
Nói đúng hơn, cô có vẻ hơi lơ đãng.
Hà Tình Tình nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng cảm thấy phức tạp.
“Kiều Miên?” Cô kìm nén niềm vui thầm kín trong lòng, khẽ nói: “Chuyện chị vừa nói… có phải đã khiến em khó xử phải không?”
“À, không có gì.” Kiều Miên miễn cưỡng lấy lại tinh thần, chân thành mỉm cười với Hà Tình Tình.
“Cảm ơn chị đã nói cho em biết những điều này, em đã hiểu ra vài chuyện.” Giọng cô nhẹ nhàng, âm thanh mềm mại và êm dịu.
Hà Tình Tình không thể hiểu được phản ứng của cô. Cô biết mình đã làm hơi quá.
Dù sao chuyện giữa cô ấy và Lục Lập Xuyên đã là quá khứ, Kiều Miên mới là người hiện tại. Lục Lập Xuyên thích cô ấy, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Từ Mẫn nhìn đi nhìn lại hai người bọn họ, cảm thấy thế nào cũng thật kỳ lạ.
Lục Lập Xuyên đúng là một kẻ gây họa. Cô thầm nghĩ, hồi cấp ba thì theo đuổi Hà Tình Tình, mà Hà Tình Tình vẫn không động lòng. Lên đại học lại chuyển mục tiêu sang Kiều Miên.
Nghĩ thế nào cũng thấy không xứng đôi, ai mà ngờ được anh ta lại là lý do khiến hai mỹ nhân tranh giành.
“Không có gì phải cảm ơn cả.” Hà Tình Tình lúng túng nói, “Chị chỉ nói qua thôi mà.”
Kiều Miên khách sáo cười một cái, nhưng tâm trí cô đã không còn ở đây nữa.
Cô chưa bao giờ muốn gặp Lục Lập Xuyên như vậy. Cô muốn gặp anh, hỏi anh, liệu anh có phải là người thầm mến cô không.
So với quỹ thời gian tình cảm ngắn ngủi với Kiều Miên, từ rất lâu trước đây đến giờ, là một khoảng thời gian dài đằng đẵng.
“Từ Mẫn, cậu có ra ngoài không?” Kiều Miên nghiêng đầu, “Có rất nhiều người học ở thư viện, chúng ta ra ngoài đi.”
“À, được rồi, mình cũng xem xong rồi. Trường các cậu thật tốt.” Từ Mẫn cười nói, “Vậy chị Hà, chúng em đi trước nhé.”
“Không sao, chị cùng các em ra ngoài.”Hà Tình Tình lắc đầu, cô vẫn ôm sách trong tay, nhìn cũng đang chuẩn bị ra khỏi thư viện.
Kiều Miên không nói gì. Thực ra, tâm trí cô cũng không còn ở đây.
Cô đi bên cạnh, Từ Mẫn đi ở giữa, thỉnh thoảng lại nói vài câu với Hà Tình Tình.
Họ là hàng xóm, ba mẹ lại quen biết, vì vậy chủ đề để nói chuyện quả thật không ít.
Kiều Miên ấn nút thang máy tầng một, mắt nhìn vào những con số sáng lên, rơi vào trạng thái mơ màng.
Họ đi từ tầng bảy xuống. Con số dừng lại ở tầng bốn một lần, Kiều Miên lùi sang một bên.
“Lục Lập Xuyên?” Giọng của Hà Tình Tình ngạc nhiên vang lên.
Kiều Miên rất nhạy cảm với cái tên này, cô vô thức ngẩng đầu lên.
Lục Lập Xuyên đang mặc áo sơ mi trắng và quần dài, quay lưng lại với họ, đang nói chuyện với ai đó.
Kiều Miên không hề do dự, lập tức bước đi, chạy về phía anh.
“Lục Lập Xuyên!” Đây là lần đầu tiên, sau khi biết được bộ mặt thật của Lục Lập Xuyên, Kiều Miên chủ động gọi tên anh.
“Vậy là ở đây…” Lục Lập Xuyên đang trò chuyện với Trịnh Mặc Trình.
Bất ngờ nghe thấy một giọng nói quen thuộc, Lục Lập Xuyên quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng thường ngày cũng có chút thay đổi.
“Kiều Kiều?”
Kiều Miên chạy đến trước mặt họ, cơ thể cô không được khỏe, chạy vài bước đã không kìm nổi phải thở dốc.
“Lục Lập Xuyên, các anh, sao anh lại ở đây?” Kiều Miên thốt lên.
Kiều Miên tưởng rằng Lục Lập Xuyên ở nhà.
Trước đó cô đã hỏi anh, và Lục Lập Xuyên cũng nói rằng cuối tuần này bố mẹ anh ở nhà, cả gia đình sẽ tụ tập cùng nhau.
“Anh…” Lục Lập Xuyên hơi ngừng lại, định nói gì đó nhưng lại không thốt ra lời.
“À, đây không phải là chị dâu sao.” Trịnh Mặc Trình vỗ vai anh, “Chị dâu sao lại đến đây? Anh Lục, hay là hai người đi trước đi?”
Trong thang máy, Từ Mẫn cũng lập tức đuổi theo ra ngoài.
Cô chưa đi được mấy bước đã ngây người, mắt mở to kinh ngạc khi thấy Kiều Miên gọi một chàng trai đẹp lạnh lùng là “Lục Lập Xuyên”.
Lục Lập Xuyên???
“Không thể nào!” Từ Mẫn kinh ngạc thốt lên, “Anh ấy chính là Lục Lập Xuyên sao?”
Chàng trai trẻ cao ráo, dáng người thẳng tắp, mặc bộ sơ mi trắng đơn giản và quần dài, nhưng lại tỏa ra một khí chất lạnh lùng khó có thể cưỡng lại.
“Anh ấy chính là Lục Lập Xuyên.”
Từ Mẫn quay đầu lại, không biết từ lúc nào mà Hà Tình Tình đã đứng bên cạnh cô.
Cô ôm chặt cuốn sách trong tay, trong giây lát, khuôn mặt lộ ra cảm xúc vô cùng phức tạp. “Kể từ khi anh ấy vào đại học, đã trở thành như vậy.”
Từ Mẫn vẫn còn ngạc nhiên đến mức không nói nên lời.
Lục Lập Xuyên nói vài câu với Trịnh Mặc Trình rồi đi đến bên Kiều Miên.
“Đi thôi, Kiều Kiều, chúng ta vừa đi vừa nói.” Giọng anh lạnh lùng nhưng lại hơi căng thẳng. “Em ăn cơm chưa? Giờ đi ăn luôn nhé?”
Trịnh Mặc Trình suýt nữa bật cười thành tiếng.
Một khi anh Lục đã bị rắn cắn, cả đời sợ dây thừng, làm sao anh có thể giấu giếm gì trước mặt Kiều Miên chứ.
Kiều Miên lại không chú ý đến chuyện này. “Chưa, em tới đây là để đưa bạn học đi dạo.”
Cô lấy lại tinh thần, vội vã quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Từ Mẫn và Hà Tình Tình đang đứng không xa phía sau cô, cũng vừa bước ra từ thang máy.
“Đây là bạn cùng bàn hồi cấp ba của em, anh đã gặp rồi.” Kiều Miên vẫy tay, “Từ Mẫn, đây là bạn trai của mình.”
“Đàn anh Lục … Chào anh.” Từ Mẫn cười gượng, nhưng không thể ngừng nhìn Lục Lập Xuyên.
Lần trước khi cô gặp Kiều Miên và bạn trai, người này chẳng khác gì hồi cấp ba. Sao chỉ trong một thời gian ngắn mà anh lại thay đổi nhiều đến vậy?
Lục Lập Xuyên nhẹ nhàng gật đầu, “Chào bạn.”
Anh vốn ít nói chuyện với những người không quen, lúc này cũng không thể hiện nhiều sự nhiệt tình.
Chỉ có điều, với khuôn mặt tinh xảo này, bất cứ điều gì một mỹ nhân làm đều trở nên hợp lý.
“Chúng ta đi thôi.” Trong lòng Kiều Miê còn bận tâm chuyện khác, đi về phía thang máy.
“Từ Mẫn, ra ngoài mình mời cậu ăn cơm, cũng sắp tối rồi, đồ ăn ở đây khá ngon.” Kiều Miên nói xong, ngẩng đầu lên, “Chị Hà?”
Hà Tình Tình vẫn dán mắt vào Lục Lập Xuyên, ánh nhìn không rời khỏi anh dù chỉ một giây.
Khi bị Kiều Miên gọi tên, Hà Tình Tình như bừng tỉnh, miễn cưỡng nở một nụ cười, “À, không sao, chị chỉ hơi phân tâm một chút.”
Càng nghĩ lại càng thấy khó chịu. Hà Tình Tình chỉ cần nghĩ đến việc mình đã từng bỏ lỡ một người như thế, trong lòng liền tràn ngập cảm giác đắng cay, không thể thốt nên lời.
Sự khác lạ của cô đã được mọi người nhận ra, Kiều Miên không nói gì thêm, bước vào thang máy trước.
Kiều Miên ấn nút thang máy, ngẩn người, cô cũng đang mất tập trung.
Phía sau cô là Lục Lập Xuyên. Chàng trai trẻ đứng sát sau lưng cô, hơi lạnh từ cơ thể anh như thể cô có thể cảm nhận được.
Đó là mùi thuốc lá rất nhẹ. Kiều Miên đã ngửi thấy mùi này nhiều lần rồi.
Lục Lập Xuyên không cố gắng che giấu, mà rất tự nhiên thể hiện sự thân mật giữa anh và Kiều Miên.
Lục Lập Xuyên nhìn chăm chú vào bóng dáng nhỏ nhắn phía trước.
Anh khẽ nuốt nước bọt, muốn nói gì đó nhưng lại kiềm chế, cụp mắt xuống.
Anh đã lừa dối Kiều Miên. Lục Lập Xuyên không về nhà, hoặc nói đúng hơn, về nhà một lúc rồi lại rời đi.
Anh nói mình sẽ ở lại nhà, đoàn tụ với gia đình, tất cả đều là lời nói dối.
Ngay từ đầu Lục Lập Xuyên đã không có ý định ở lại nhà.
Anh và Lục Lập Trì khác nhau. Những thứ mà Lục Lập Trì có, cần, thì anh lại không có, cũng không cần.
“Lục Lập Xuyên.” Giọng nói ngọt ngào như tan chảy trong không khí.
“Ừ?”
Lục Lập Xuyên kiềm chế, nhưng lại không thể tự kiểm soát được, nhẹ nhàng chạm vào mái tóc dài của cô bằng đầu ngón tay.
Anh không thể đoán được Kiều Miên đang nghĩ gì. Anh cũng không quan tâm đến việc giải thích, nhưng không phải trong hoàn cảnh này.
“Người mà anh đã đánh nhau hồi cấp ba.” Giọng Kiều Miên hơi run rẩy, nhưng cô đã cố gắng kiềm chế.
“Người đó có phải tên là Lý Thành Hạo không?” Cô nhẹ nhàng hỏi, “Có phải là anh biết chuyện gì đó, nên đánh nhau không?”
Không phải là thời điểm và hoàn cảnh thích hợp, trong chiếc thang máy chật hẹp, Kiều Miên không thể kiềm chế được cảm xúc.
Anh không ngờ lại nghe thấy cái tên lâu lắm rồi mới nhắc đến từ miệng Kiều Miên.
Lục Lập Xuyên im lặng một lúc, bàn tay siết chặt lên vai cô, giọng nói rất nhẹ, “Ừ.”
Kiều Miên nhìn chằm chằm vào những con số nhảy lên trên màn hình, cổ họng như bị nghẹn lại.
Cô tưởng rằng quãng thời gian cấp ba của mình là một quãng thời gian không tốt. Có thể cũng có những điều tốt đẹp, nhưng phần lớn lại như bị bóng tối đè nặng.
“Lý Thành Hạo… anh biết hắn ta đã làm gì hồi đó, đúng không?” Kiều Miên đột ngột quay người lại, ánh mắt chăm chú nhìn anh.
“Anh biết những chuyện đó, anh làm vậy là vì em, đúng không?” Cô thốt ra câu hỏi, và cảm giác nó không còn khó khăn như cô nghĩ.
Sự lạnh lẽo lan tỏa khắp cơ thể từ cái tên đó, rồi lại tan biến trong đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Lập Xuyên.
“Anh biết.” Lục Lập Xuyên không giấu giếm, cũng không phủ nhận. “Kiều Kiều, có anh ở đây.”
Kiều Miên dần dần bình tĩnh lại, không nói thêm gì nữa.
Thang máy dừng lại ở tầng một, cô như không để ý đến sắc mặt tái nhợt của Hà Tình Tình, Lục Lập Xuyên đặt tay lên vai cô, bước ra khỏi thang máy.
Hà Tình Tình vẫn đứng trong thang máy, má cô nóng rát như bị bỏng.
Cô không biết giữa Kiều Miên và Lục Lập Xuyên có chuyện gì, cô chỉ biết rằng, những lời cô đã nói trước đó đều là sai lầm.
Lục Lập Xuyên đánh nhau, xả thân vì người khác, nhưng tất cả những điều đó chẳng liên quan gì đến cô.
Nhận thấy tâm trạng Kiều Miên không tốt, Từ Mẫn còn chưa kịp ăn cơm, liền tìm cớ rồi rời đi trước.
Kiều Miên và Lục Lập Xuyên cùng tiễn cô đến ga tàu điện ngầm, chỉ nói vài câu quan tâm, rồi từ trong đó đi ra.
Kiều Miên cắn chặt môi, một lúc lâu sau, mới nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh.”
Lục Lập Xuyên bước ra ngoài, vừa nghe thấy câu nói nhẹ nhàng của cô.
“Không cần đâu.” Anh trả lời một cách nhạt nhẽo, “Lúc đó anh làm vậy, không phải vì muốn nhận lời cảm ơn từ em.”
Đôi mắt đen thẳm lạnh lẽo của anh chứa đựng sự lo lắng, anh nhìn Kiều Miên với ánh mắt nghiêm túc.
“Chuyện đã qua rồi thì để nó qua đi.” Anh nói nhẹ nhàng, “Kiều Kiều, em đừng vì chuyện đó mà cảm ơn anh.”
Lục Lập Xuyên luôn từ chối nhắc đến những chuyện thời cấp ba.
Không phải vì anh cảm thấy tội lỗi, cũng không phải vì anh áy náy hay cơ lý do gì khác. Anh chỉ không muốn khiến cô gái nhỏ của mình phải chịu đựng trong bóng tối.
“Không phải vậy đâu.” Kiều Miên lắc đầu, cuối cùng nở một nụ cười, “Anh không biết điều này có ý nghĩa gì với em đâu.”
Cô nắm chặt lấy ngón tay mềm mại và lạnh lẽo của anh, nghiêm túc nói, “Lục Lập Xuyên, anh không hiểu điều này đối với em là gì.”
Kiều Miên không có một quãng thời gian cấp ba suôn sẻ. Những gì cô trải qua, còn tồi tệ hơn nhiều so với Hà Tình Tình.
Kiều Miên xuất thân từ gia đình có hoàn cảnh khó khăn, nhưng cô lại rất xinh đẹp, và đặc biệt là thành tích học tập xuất sắc.
Cô quá xuất sắc, nên có rất nhiều người theo đuổi, Kiều Miên lại không mấy quan tâm đến chuyện yêu đương, chỉ tập trung vào việc học.
Trong số rất nhiều người theo đuổi, cái tên duy nhất mà Kiều Miên nhớ rõ chính là Lý Thành Hạo.
Anh ta lớn hơn cô một lớp, đẹp trai, gia đình giàu có, thành tích học tập cũng rất xuất sắc, gần như không có bất kỳ khuyết điểm nào.
Chỉ có một điều.
Sau khi Kiều Miên từ chối anh ta, phản ứng của Lý Thành Hạo lại khác biệt so với những người khác.
Đe dọa, quấy rối, uy hiếp, cầu xin, tự làm tổn thương mình.
Kiều Miên đã chứng kiến vô số mặt tối của anh ta, thậm chí cô còn báo với thầy cô nhưng cũng chẳng có cách nào giải quyết.
Lúc đó, chính cô đã ngăn cản Kiều Cảnh muốn lén lút ra ngoài vào giữa đêm, chính cô kiên quyết không chịu nói ra cái tên ấy, thậm chí đã quát vào mặt em trai, “Đừng vì một kẻ vô liêm sỉ mà hủy hoại cả đời của mình.”
Sau một thời gian dài bị quấy rối và kiệt sức, Kiều Miên đột nhiên nghe tin anh ta đã bỏ học.
Ban đầu cô không tin, cô hỏi rất nhiều người, và mất khá nhiều thời gian để đối mặt với sự thật. Cuối cùng, cô xác nhận rằng anh ta thực sự đã rời khỏi trường.
Lý do bị nhà trường giấu kín, Kiều Miên chỉ biết là vì đã tham gia đánh nhau.
Gánh nặng kéo dài cuối cùng cũng được tháo bỏ, cô thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô cũng không cần phải đối mặt với những chuyện đó, có thể tập trung hoàn toàn vào việc học.
Về cái tên của người đó, sau ngần ấy thời gian, Kiều Miên cũng không muốn nhắc đến nữa.
Cô không ngờ, dù thế nào cũng không thể ngờ được. Hóa ra, việc người đó rời trường năm xưa lại là có sắp đặt, và tất cả đều vì cô.
Đầu cô bị ai đó xoa nhẹ hai lần, mái tóc rối loạn. Lục Lập Xuyên lặng lẽ nhìn cô.
Anh khẽ cười, khuôn mặt nhẹ nhàng không nói nên lời. “Anh biết. Nhưng tất cả đã qua rồi.”
Anh không có ý dùng chuyện này để chứng minh điều gì.
Việc thích ai vốn dĩ là chuyện của riêng anh, những gì anh đã bỏ ra cũng chẳng liên quan đến Kiều Miên.