TIÊN PHÁP ĐẠO KINH


Thế là ngày hôm sau, được sự đồng ý của tất cả mọi người, Tử Phục và Phá Thiên được đặc cách giao cho công việc hợp tác luyện đan.

Những người còn lại sẽ ở linh điền làm nốt công việc còn lại trước lúc hạt giống được gieo trồng, chờ đợi thành quả của hai người.
- Hai ngươi đến rồi.

Vị tiểu hữu này chính là vị huynh đệ mà ngươi nói sao?
- Đúng vậy, đệ ấy là Tiểu Hành.
- Ồ, Tiểu Hành huynh đệ, mời vào trong!
Mới sáng, Nhạc Lãnh Pháp vừa làm việc vừa đứng bên ngoài sân chờ đợi, đến khi thấy Tử Phục xuất hiện liền cất tiếng chào hỏi vô cùng nồng nhiệt.

Sau khi mời Tử Phục và Phá Thiên vào trong nhà, đợi cho hai người ngồi vào bàn, Nhạc Lãnh Pháp rót trà từ chiếc ấm đã được pha sẵn, nói:
- Hai người uống cốc trà ấm trước đi.

Đợi ta nói xong một lượt vấn đề rồi hẵng bắt tay vào việc cũng chưa muộn.
- Được thôi.

Tử Phục đáp gọn.
- Không dám giấu diếm, gia tộc ta làm nghề buôn bán dược liệu đã qua mấy đời, bản thân ta tu luyện hỏa công, đọc qua dược lý, cũng biết một chút về luyện đan thuật.

Chỉ có điều đan thuật mà gia tộc ta nắm giữ cũng chỉ dừng lại ở những loại đan dược đơn giản để tiêu viêm giải độc, trị các chứng bệnh thông thường mà thôi, còn những loại đan dược chuyên dành cho tu sĩ thì không biết nhiều.

Hôm nay đến Ứng Thiên Tông cũng là ý nguyện của gia sư, muốn học hỏi một ít để phát triển cơ nghiệp tổ tông để lại.

Cũng vì thế nên mới xảy ra chuyện hôm nay, khiến các vị huynh đệ đồng đạo chê cười.
- Không có, không có.

Đối với chí hướng của Nhạc huynh, những người như chúng ta bội phục còn không kịp, nào dám cả gan chê cười.

Bất quá ta là người thẳng thắn, làm việc gì cũng muốn biết được chân tướng rõ ràng, xác định khả năng thành công mới đưa ra quyết định cuối cùng, cho nên vẫn mong Nhạc huynh nói thật một số vấn đề trọng yếu liên quan đến việc luyện chế Tiềm Linh Đan cho chúng ta nghe.
Nhạc Lãnh Pháp nhấp ngụm trà, nói:
- Thực lòng việc luyện đan của ta vẫn trong giai đoạn thử nghiệm, đang đến giai đoạn mấu chốt.

Các ngươi cũng biết, luyện đan thuật của ngoại nhân hầu hết đều góp nhặt từ trong nhân gian, chính có tà có, tốt có xấu có, đúng có sai có, không thể tin tưởng hoàn toàn.

Hơn nữa nguyên liệu luyện chế cũng vô cùng khan hiếm, cho nên không có gia tộc nào đủ điều kiện để đi thử nghiệm xem cách luyện chế đó đúng hay là sai.


Không nói đâu xa, Giáng Ma Thảo chính là một loại linh dược vô cùng quý hiếm, chỉ mọc ở nơi có mật độ linh khí cao, giá thành vô cùng đắt đỏ.

Nếu không phải vì chúng ta gặp vận may lớn thì muốn mua được số lượng lớn Giáng Ma Thảo là chuyện không thể xảy ra.

Ngay cả Ứng Thiên Tông cũng chỉ trồng được Giáng Ma Thảo với số lượng ít ở những nơi linh khí hội tụ, được bố trí trận pháp tụ linh, đệ tử canh giác vô cùng nghiêm ngặt, hầu như không bán nguyên liệu ra bên ngoài, đủ hiểu mức độ trọng yếu của nó như thế nào.

Nếu không phải vì ta thu được Giáng Ma Thảo, đương nhiên cũng không có gan đi thử nghiệm cách làm mang tính phá gia bại tộc này.
Nghe đến đây, Phá Thiên chợt tò mò hỏi:
- Nhạc huynh, thế kết quả thế nào?
- Đều ở kia kìa.
Nhạc Lãnh Pháp đáp lời Phá Thiên với giọng điệu buồn chán, ánh mắt hướng qua một chiếc nan tre khá nhỏ, bên trên là vô số mảnh vụn đan dược đang nằm ngổn ngang, màu sắc chỗ đậm chỗ nhạt, viên ướt viên khô, viên tròn viên méo, không viên nào giống viên nào.
Tử Phục cũng nhìn qua một cái, bụng dạ lạnh lẽo hẳn đi.

Rõ ràng kia là phế phẩm từ những lần luyện chế trước đó, bị Nhạc Lãnh Pháp để gọn lại một nơi còn gì.

Hơn nữa phế phẩm lại nhiều như vậy, chứng tỏ số lượng tài liệu tiêu hao không hề nhỏ.
Thấy Tử Phục và Phá Thiên tỏ vẻ do dự, Nhạc Lãnh Pháp lại nói:
- Ta hiểu hoàn cảnh của hai ngươi, chỉ có điều muốn luyện đan với giá rẻ thì người luyện đương nhiên cũng là hạng tay ngang thôi.

Nếu các ngươi muốn, ta có thể giới thiệu cho các ngươi một vài người.

Những người này đều là nội môn đệ tử Kỳ Đan Điện, đang trong quá trình thí luyện để được công nhận là đan đồ.

Nếu các ngươi mang Giáng Ma Thảo tới, đương nhiên vì trui luyện tay nghề bọn họ sẽ chấp nhận luyện cho các ngươi với giá tương đối rẻ.

Chỉ có điều...!Chỉ có điều tỷ lệ thành đan cũng không cao, đa phần là may rủi, may mắn thì đan phẩm luyện ra được sáu bảy thành, không may mắn thì sẽ hỏng cả, coi như so với một đệ tử ngoại môn như ta tỷ lệ vẫn cao hơn khá nhiều.
Phân bua trắng đen một hồi, vấn đề trọng yếu cũng được Nhạc Lãnh Pháp nói ra.

Tử Phục nghe xong thì im lặng suy ngẫm, cả buổi không nói gì.

Phá Thiên thì miệng đắng lưỡi khô, cơ hồ không biết phải nói gì thêm cho phải.

Hắn còn thầm cám ơn trời đất vì bản thân không phụ thuộc nhiều vào đan dược nữa, bằng không với chỗ kiến thức ít ỏi của hắn mà nói...!Thôi không nghĩ thì hơn.
- Haiza, Nhạc sư huynh, nói tới nói lui, kết quả hình như còn không bằng nhai sống thì phải.

Ăn tươi nuốt sống bọn chúng có phải vừa nhanh vừa gọn lại đỡ phiền hà hay không? Ít nhất cũng có giá trị hơn luyện hỏng rồi vứt đi còn gì.
Phá Thiên buột miệng thốt lên một câu, mấy lời này khiến cho Nhạc Lãnh Pháp thoáng ngẩn ra, ánh mắt nhìn về phía mấy viên dược cùng chỗ Giáng Ma Thảo kia thở dài một hơi, nhẹ giọng giải thích:

- Nếu ăn mà tiêu hoá được, thế thì ta đã nhai sống bọn chúng từ lâu rồi.

E rằng không chỉ Giáng Ma Thảo mà cả linh điền kia cũng sẽ gặp tai ương không sai, chẳng mấy chốc sẽ trở thành bãi đất trống.
- Ồ, hình như đúng là thế thật.

Phá Thiên gật gù công nhận.
- Tiểu Hành sư đệ có điều không biết, linh thảo chưa qua luyện chế có rất ít loại hoàn toàn lành tính, điều này đồng nghĩa với chúng luôn có một số tác dụng phụ đối với sinh vật sống.

Cho nên khi ăn sống như vậy, không chỉ dược tính không thể hấp thu trọn vẹn, ngược lại còn bị độc chất ảnh hưởng, cuối cùng được không bù mất.

Ngay cả người tu luyện các loại công pháp đặc biệt, có thể tăng lên khả năng hấp thu linh khí từ linh dược cũng không cách nào triệt tiêu toàn bộ tác dụng phụ của nó.

Chưa kể Giáng Ma Thảo mọc ở khu vực xung quanh Hắc Yêu Động bị ô nhiễm ma khí rất nặng, chỗ này của ta phải xử lý rất nhiều lần mới có thể dùng vào luyện đan.

Nếu cứ như vậy mà ăn, không nói hậu quả nghiêm trọng thế nào mà hao phí là rất lớn.

Linh khí bên trong Giáng Ma Thảo cơ thể không hấp thu được sẽ bài tiết ra ngoài, mười thành chỉ hấp thu được một thành, mà ma khí sẽ đi vào thần hồn, mất công tẩy luyện chưa chắc đã sạch.

Kết quả là phần linh khí thu được sẽ không bằng chỗ phế phẩm kia của ta.
- Thế thì sao không lấy chỗ phế phẩm kia ăn đi cho đỡ phung phí của trời.

Ngày còn bé mỗi lần ta ốm, dì ta thường nói uống thuốc xong thì nhai rồi nuốt luôn cả bã đi con, như thế sẽ nhanh khỏi bệnh lắm đấy.

Bây giờ làm theo cách đó, dù đan có luyện hỏng chúng ta cũng không mất trắng tất cả rồi.
Nhạc Lãnh Pháp nhìn Phá Thiên, mặt mày méo mó khó coi đến cực điểm, thình lình như vừa bị chọc trúng chỗ đau, vừa tức giận vừa tức cười, buồn bực đáp một câu:
- Ta cũng đã thử rồi.

Ăn một viên, đi cầu ba ngày liền mới khỏi.
Nghe xong câu này, Tử Phục tròn mắt kinh ngạc, nhìn Nhạc Lãnh Pháp với vẻ kinh y bất định.

Còn Phá Thiên thì há hốc cả mồm, ước chừng nhét cả quả trứng gà vào trong cũng lọt.
- Hả, lại còn có chuyện này? Rõ ràng, rõ ràng là tức chết người mà, thật là lãng phí.

Ăn sống thì vị không dễ ăn, hao phí lại lớn, còn sợ bị trúng độc.


Luyện hỏng cũng không xài được, chỉ có thể ném ở một góc làm kỷ niệm.

Cái giá này, cái giá này không khỏi quá đắt đỏ rồi.
Trước đó, Phá Thiên nhìn chỗ phế phẩm của Nhạc Lãnh Pháp, trong lòng cũng cảm thấy tiếc thay cho đối phương, bụng còn nhẩm tính xem chỗ kia đáng giá bao nhiêu tiền, hắn phải bỏ bao nhiêu ngày làm việc ra mới có thể bù đắp chỗ phí tổn đó.

Bây giờ nghe nói ngay cả luyện hỏng cũng phải ném bỏ, như vậy đích xác nếu hắn và Tử Phục bỏ ra tiền tài và vật chất nếu không thành công là mất trắng hết thảy, đến cái thắt lưng cũng không còn, chuyện này thật khó chấp nhận.
Cũng không trách được, Phá Thiên thuở nhỏ cơ cực, tiền bạc tiêu xài từng hào từng cắc, nào đã thấy qua việc người ta đem núi vàng núi bạc vứt một xó như vậy bao giờ, lúc này nhìn thấy người khác phung phí như thế, trong lòng tự nhiên có cảm giác tiếc dùm người ta nữa.

Trước đây hắn còn nghĩ luyện đan hỏng xong vẫn có thể ăn được, mặc dù có thể mùi vị hơi khó ngửi một chút nhưng chung quy là không mất trắng.

Bây giờ nghe Nhạc Lãnh Pháp nói ăn đan hỏng sẽ bị đau bụng ba ngày, chuyện này giống như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim nhỏ bé yếu đuối của hắn vậy, nhất thời tâm trạng ỉu xìu như vừa bị thất tình.
Mấy chục cân Giáng Ma Thảo, một vạn lượng kim ngân, đây là số tài nguyên to lớn cỡ nào chứ, ước chừng phận nông dân nghèo như cha mẹ hắn có làm mười đời cũng không tích góp nổi, vậy mà giờ đây, hắn đang đứng trước nguy cơ đem chỗ tiền tài này quăng ra ngoài cửa sổ.

Sự tình ngược đời như vậy, bảo sao một tiểu tử nông thôn như hắn có thể chấp nhận được.
Nhạc Lãnh Pháp nhìn Tử Phục, Tử Phục lại nhìn Phá Thiên, cả ba tâm tình đều vô cùng căng thẳng, đa phần đều lo đối phương không có chung ý định với mình.

Phải biết việc làm tới đây chính là một canh bạc lớn, mà tất cả vốn liếng của ba người đều đặt vào đó.

Canh bạc này thua, đồng nghĩa cả ba sẽ ra vỉa hè mà ngủ, những ngày tháng tới đây sẽ chật vật lay lắt cỡ nào không cần nghĩ cũng biết.
Trong bầu không khí không lấy gì vui vẻ này, Nhạc Lãnh Pháp khẽ rời khỏi bàn, đi tới chỗ linh dược dùng để điều chế Tiềm Linh Đan sờ sờ vài cái, sau đó mang lại chỗ Tử Phục và Phá Thiên đang ngồi.

Đặt một mâm dược liệu đã được sơ chế, cân đo theo đúng phân lượng trong đan phương đặt lên bàn, Nhạc Lãnh Pháp nói:
- Đây là chỗ nguyên liệu cuối cùng ta có, cũng là lần cuối cùng ta có thể thử nghiệm phương pháp luyện chế Tiềm Linh Đan.

Nếu nó lại hỏng, ta cũng chỉ đành gác lại ước mơ xa vời này.

Dù sao ở Linh Dược Đường này, có không ít dược đồ chỉ vì gia cảnh không tốt nên cả đời chỉ có thể làm dược đồ, không cách nào trở thành đan đồ được.

Bọn họ căn bản không chịu nổi phí tổn trong bất kỳ sai sót nào của bản thân mình, cho nên cách duy nhất bọn họ có thể làm chính là tu luyện thật chăm chỉ, hy vọng có một ngày sẽ tiến vào nội môn, nhận được tông môn trợ cấp, từng bước thực hiện ước mơ của mình.

Chẳng qua đó là chỉ là dự tính mà thôi, đa phần sau ba năm tu luyện không tiến vào được nội môn, chín phần sẽ bị buộc trở về thế tục, ở dưới thân phận đệ tử Ứng Thiên Tông hành hiệp cứu người giúp đời, tự mình tìm cách mưu sinh, cũng là mang cái tên Ứng Thiên Tông đi vào thế tục, hướng đạo cho chúng sinh trăm họ.
Than thở giãi bày tâm sự một lúc, chợt Nhạc Lãnh Pháp hướng Tử Phục và Phá Thiên chốt lại một câu:
- Ta biết ép hai người chấp nhận loại chuyện này là vô cùng khó, huống hồ với tài lực của Tử Phục huynh đệ, việc mua đủ nguyên liệu và thuê người luyện chế toàn bộ chỗ Giáng Ma Thảo kia thành Tiềm Linh Đan là không khó, ta không có lý do gì bắt các ngươi phải trả cái giá lớn như vậy mà không có phần nào nắm chắc.

Bất quá hay là thế này đi, hôm nay ta sẽ luyện một lò đan này trước mặt hai người các ngươi.

Ba người chúng ta cùng nhau quan sát, cùng nhau đánh giá một lần xem sao.

Nếu các ngươi thấy kế hoạch này có hy vọng thành công, chúng ta sẽ thương thảo những bước tiếp theo.

Giả như các ngươi khẳng định việc làm này của ta hoàn toàn không có phần nào nắm chắc, thế thì ai về nhà nấy, coi như ta chưa từng nói gì, có được không?
Tử Phục và Phá Thiên đang phân vân suy nghĩ, một lúc nhìn vào chỗ linh dược trước mặt, nghe Nhạc Lãnh Pháp nói mấy lời này, tự nhiên có cảm giác có mấy phần thương cảm.


Dù gì thì người này cũng là một người có lý tưởng, có chí khí, nếu có thể giúp đỡ được, đương nhiên là công đức vô lượng.

Bất quá ở trong này còn quá nhiều yếu tố không minh bạch, cho nên hai người không thể dễ dàng chấp thuận, Tử Phục hỏi:
- Theo Nhạc huynh, nếu ba người chúng ta toàn lực nghiên cứu, kế hoạch này có mấy thành khả năng thành công?
Nhạc Lãnh Pháp nhăn trán suy nghĩ một lúc, đáp:
- Nếu không đòi hỏi phẩm chất đan dược luyện thành, một khi ba người chúng ta hợp lực, khả năng thành công nằm ở sáu bảy thành gì đó.
- Sáu bảy thành? Thật không?
- Chính là sáu bảy thành không sai.

Mấy hôm nay ta cảm giác Tiềm Linh Đan ta luyện sắp đã đạt thành, chỉ có điều vẫn còn thiếu cái gì đó rất nhỏ.

Nhưng cũng chính vì điểm rất nhỏ này mà đan dược khi luyện sắp xong lại bị hỏng.

Nếu ba người chúng ta có thể tìm ra điểm mấu chốt đó, như vậy vấn đề sẽ được giải quyết.

Hơn nữa ta tin nếu ba người chúng ta toàn lực phối hợp, cộng thêm trí lực của ba người tìm hiểu nguyên nhân sâu xa bên trong, sẽ không khó hoàn thành mục tiêu khó khăn này.
- Thế vấn đề chính của chúng ta bây giờ là gì? Phá Thiên nghiêm túc hỏi.
- Vấn đề của chúng ta rất đơn giản.

Đan phương đã có, phân lượng đã có, dược liệu đã có, đan lô cũng có nốt.

Việc của chúng ta là nghiên cứu đan lý, phân biệt sơ chế từng loại theo đúng yêu cầu, sau đó phải nghiên cứu ra trình tự điều chế cụ thể, bao gồm các yếu tố như thứ tự cho nguyên liệu vào đan lô, số lượng và chất lượng linh thủy, cường độ và thuộc tính hỏa diễm, thời gian trích lọc dược chất từng loại dược liệu một, vân vân và vũ vũ.

Mà những thứ này tuyệt không được sai sót ở bất kỳ điểm nào, nếu không đan luyện ra chắc chắn sẽ bị hỏng.

Đương nhiên những kiến thức này không khó tìm hiểu, bất quá muốn sát với thực tế thì không thể chỉ tìm đọc trong sách vở mà cần các ngươi trực tiếp tìm các dược đồ hay đan đồ thậm chí đan sư để hỏi.

Chỉ có nhận được kinh nghiệm của bọn họ, biết được những điểm mấu chốt trong quá trình luyện đan thì khả năng luyện thành đan mới cao được.

Chỉ là ta phải nói trước, các nữ đệ tử Kỳ Đan Điện rất khó tính, hơn nữa những kinh nghiệm này chính là vật kiếm cơm của các đan đồ và đan sư, không phải ai cũng có thể được bọn họ truyền thụ đâu.

Bất quá dù thế nào nếu cả ba chúng ta đã quyết định hợp tác, như vậy thay vì ngồi đây lo trời mưa sợ trời nắng thì không bằng cứ liều mạng làm tới một phen.

Mắng cũng được, chửi cũng tốt, thậm chí bị đuổi đánh cũng nhất định phải hỏi cho bằng được, thế thôi.
- Hả, đây là đi xin chỉ giáo sao? Thế nào nghe như chuẩn bị đi tra khảo phạm nhân thế nhỉ?
Phá Thiên nhìn Nhạc Lãnh Pháp với vẻ khó tin, rõ ràng không thể ngờ lá gan của Nhạc Lãnh Pháp lại lớn đến như vậy, không chỉ dám chọc vào đám nữ nhân Kỳ Đan Điện mà còn xúi dục người khác trêu chọc các ả nữa.

Tử Phục thì khác, nghe Nhạc Lãnh Pháp nói thế, Tử Phục lại càng tin tưởng kế hoạch này của mình có khả năng thành công.

Hiện tại thứ phải suy nghĩ không phải là ai mắng ai chửi mà là làm cách nào thực hiện được những lời Nhạc Lãnh Pháp vừa nói.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi