TIÊN SINH, CÀ VẠT CỦA NGÀI LỎNG RỒI!

"Ngăn anh ta lại," Sở Dung hướng tới điện thoại nói, "Tớ lập tức tới liền, trước tiên cậu cứ giữ vững!"
"Người đó là đại luật sư có tiếng, anh ta nhìn tớ một cái tay tớ đã run rẩy, làm sao có thể ngăn lại?"
Người bên kia hoang mang nói: "Sở Dung, cậu nhanh lên, anh ta đã ra khỏi phòng bệnh."
Hiện tại là giờ tan tầm, xe trên đường đổ ra như ong vỡ tổ. Sở Dung bực bội ấn còi hai phát, cuối cùng "Phanh" đánh một quyền vào tay lái.
Mẹ kiếp!
"A, anh ta tiến vào thang máy!" Giọng nữ đầu giây bên kia nôn nóng nhắc nhở, "Lục Trạch Nhất không biết cầm theo cái gì ra khỏi phòng bệnh, tớ không thấy rõ."
Nơi này cách bệnh viện đại khái khoảng hai ba trăm mét, phòng bệnh của Chung Thừa Nhiên ở lầu ba, nếu anh mới từ phòng bệnh đi ra--
Sở Dung nhanh chóng quyết định, dừng xe trước cửa tiệm cơm.
"Ấn thang máy."
"Cái gì?"
Sở Dung từ bên cạnh thùng giấy lấy ra đôi giày thể thao, một bên nhanh nhẹn thay, một bên nói: "Chỉ cần tớ có thể bắt lấy anh ta, lần trước cậu nói thích lọ nước hoa kia, tớ đưa cậu một hộp."
"Thật vậy không!"
Người bên kia lập tức thất thanh hét lên, ngay sau đó lại hạ giọng, tốc độ bay nhanh,"Cậu phải giữ lời."
"Đã khi nào tớ lừa gạt cậu chưa."
"Thành giao."
Sở Dung mở cửa xe, nhanh chóng xông ra ngoài.
Đôi giày này là lúc cô tập thể hình mới dùng tới, không nghĩ tới lúc này lại có thể phát huy tác dụng.
Sở Dung giữ thật chặt Bluetooth trên tai, bước chân bay nhanh.
Qua một lát, bên kia lại lần nữa truyền đến âm thanh: "Tớ, tớ vừa mới ấn thang máy."
Thích Lam mang theo giọng khóc nức nở, nói, "Ánh mắt anh ta thật đáng sợ."
Đáng sợ?
Sở Dung hừ cười một tiếng, nói: "Lại ấn một cái, tớ đưa cậu hai hộp."
Hừ, còn không phải là luật sư, một cái mũi cùng hai cái mắt, có thể đáng sợ đến mức nào?
Xe trên đường xếp dài một hàng, tiếng còi bên tai mãi không dứt.
Lòng bàn chân Sở Dung như sinh ra gió, một bước vượt qua bọn họ.
"Không được, anh ta đã đến lầu hai." Thích Lam gấp đến độ dậm chân, "Cậu nhanh lên!"
Sở Dung dùng hết sức lực chạy về phía trước, váy đen theo động tác của cô không an phận mà bay lên.
Lục Trạch Nhất, nếu để tôi biết anh tiếp nhận vụ án kia, mặc kệ anh là người hay quỷ, tôi đều không tha cho anh!
"Lầu một!"
"Được được, cậu đừng hối." Sở Dung thở hổn hển, rốt cuộc đứng ở bãi đỗ xe, "Tớ tới rồi."
Cô vừa dứt lời, cửa thang máy bên cạnh chậm rãi mở ra, Sở Dung quay đầu nhìn qua.
Mẹ ơi!.
"Cậu nhìn thấy anh ta chưa?" Thích Lam vội vàng hỏi, "Tớ nhìn thấy anh ta đã đến bãi đỗ xe, thế nào, ánh mắt có phải hay không đặc biệt khủng bố --"
"Nước hoa tớ sẽ đưa, nếu dám quay đầu lại tớ sẽ đánh chết cậu."
Sở Dung lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mặt, gọn gàng dứt khoát cắt đứt điện thoại.
Trách không được Thích Lam cảm thấy đáng sợ, Sở Dung không chớp mắt nhìn người đàn ông.
Đối mắt anh, sắc bén giống chim ưng.
Rất tuấn tú.
Siêu cấp soái.
Đúng khẩu vị đồ ăn của cô.
Sở Dung liếm khóe miệng, nhưng vẫn phải làm chính sự trước.
Lục Trạch Nhất vòng qua cô, bước chân đến xe. Sở Dung hai ba bước đuổi theo anh, thoải mái hào phóng dừng ở trước mặt, hỏi: "Anh chính là Lục Trạch Nhất?"
Anh "Ừ" một tiếng.
"Vừa mới tiếp nhận vụ án tiếp theo?"
"Xin lỗi, đây là vấn đề riêng tư."
Lục Trạch Nhất lại lần nữa vòng qua người cô, Sở Dung lại một lần dừng ở trước mặt anh.
"Là anh ta sao chép của tôi." Sở Dung nói, "Tôi biết anh tương đối nổi danh, cho nên tôi hy vọng anh không nhận vụ án này."
"Tôi là luật sư, không phải thẩm phán." Giọng Lục Trạch Nhất lạnh lùng, Sở Dung không nghe được một tý cảm xúc nào trong lời nói.
Chẳng lẽ anh đã tiếp nhận vụ án này?
Sở Dung nhìn lướt qua văn kiện trong tay anh, ngữ khí cường ngạnh: "Tôi không muốn anh làm luật sư cho họ."
"Đây là công việc của tôi."
Sở Dung: "Nếu anh dám nhận, tôi liền đánh anh."
Lục Trạch Nhất liếc mắt nhìn cô, lại lần nữa bước chân đến xe.
Người này thật đúng là dầu muối không ăn.
Sở Dung nhíu mày, nhanh chóng đoạt lấy chìa khóa trong tay anh.
Ai đều biết, Lục Trạch Nhất là luật sư tốt nhất thành phố này, nếu lần này công ty Khải Tiến giành trước, đối với các cô rất bất lợi.
Rõ ràng bọn họ mới là người sao chép, rõ ràng nói sẽ nói chuyện với nhau rõ ràng, không nghĩ tới đối phương ác ý cáo trạng trước.
Sở Dung bạnh cằm, cô tuyệt đối không để những thiết kế của mình bị vũ nhục.
Lục Trạch Nhất vươn tay đi: "Cô gái, loại chuyện này phải đi con đường chính quy." Thanh âm anh cùng người khác không giống nhau bình tĩnh lại trầm ổn, "Đem chìa khóa trả lại cho tôi."
"Tôi chỉ muốn biết, anh có tiếp nhận vụ án này hay không."
"Nếu tôi nhận, cô muốn đánh tôi sao?"
"Đúng vậy." Sở Dung gật đầu, "Cho nên anh tốt nhất cho tôi một đáp án vừa lòng."
Lục Trạch Nhất duỗi tay muốn cướp, động tác Sở Dung nhanh chóng, lập tức tránh ra.
"Xin lỗi, từ nhỏ tôi đã học nhu đạo."
Âm điệu Lục Trạch Nhất vẫn như cũ không hề phập phồng, nói: "Đưa tôi."
Anh cư nhiên không tức giận?
Trong đầu Sở Dung tóe lên suy nghĩ , môi đỏ gợi lên, đem chìa khóa trong tay từ cổ áo bỏ vào, kẹp lấy.
"Hoặc là anh nói cho tôi chân tướng, hoặc là --"
Lục Trạch Nhất ấn trụ cổ cô, một cái tay khác nhanh chóng chạm vào chìa khóa nổi lên trên áo, mặt không đổi sắc từ bên trong rút ra.
Sở Dung: ".."
Lục Trạch Nhất xoay người, theo đèn xe lập loè, anh mở cửa xe, nhanh nhẹn ngồi xuống.
Mẹ kiếp, Sở Dung kinh ngạc đến ngây người, người đàn ông này quả thực!
Lục Trạch Nhất mở cửa sổ ra, nghiêng đầu nhìn cô một cái, cuối cùng ánh mắt dừng ở giày thể thao.
Thanh âm động cơ vang lên, Lục Trạch Nhất thu hồi ánh mắt, nhanh chóng xoay đầu xe, chậm rì rì biến mất ở tầm mắt Sở Dung.
Ánh mắt mới nãy của anh.
Nhất định là ở cười nhạo cô!
Bất quá động tác khi nãy thật sự rất soái, Sở Dung chớp chớp mắt, lực đạo này, xúc cảm này, nhớ lại một lần.
Lục Trạch Nhất đưa mắt nhìn màn hình điện thoại, giơ tay bỏ Bluetooth vào tai nghe: "Hửm?"
"Lão đại, nhận vụ án kia rồi sao?" Bên kia có người hỏi, "Em vừa tra xét, công ty Khải Tiến này có điểm kỳ lạ."
Kỳ lạ không chỉ có Khải Tiến, ánh mắt Lục Trạch Nhất thâm trầm, còn có một người khác.
"Sao?" Anh trả lời.
"Hả?" Bên kia có người cho rằng mình nghe lầm, "Loại kiện tùng này không phải trước kia cậu không tiếp nhận sao?"
"Lần này không giống nhau," Khóe môi Lục Trạch Nhất cong nhỏ đến nỗi không phát hiện, "Tiếp tục giữ liên lạc với Chung Thừa Nhiên."
Sở Dung.
Anh không chút để ý hoạt động trước kia, trí nhớ của cô vẫn như trước kém như vậy.
-
Sở Dung ấn thang máy phía trước, ngửa đầu gắt gao mà nhìn con số hiển thị trên màn hình.
Lầu một.
Lầu hai.
Lầu ba.
Cửa thang máy trong nháy mắt mở ra, Sở Dung nghiêng người chui ra ngoài.
Thích Lam mặc đồng phục bác sĩ đang từ bên phòng bệnh bên cạnh đi ra, gặp được Sở Dung, lập tức lên đón: "Nói chuyện thế nào?"
"Phòng bệnh Chung Thừa Nhiên ở đâu?"
"Anh ta đều bị cậu đánh thành như vậy, cậu còn đi chỗ đó làm gì," Thích Lam nói, "Nơi này chính là bệnh viện, có camera theo dõi."
"Tớ chính là xem anh ta bị thương thế nào."
"Thật sự?" Thích Lam tỏ vẻ hoài nghi.
"Đương nhiên," Sở Dung nói, "Khả năng về sau sẽ trở thành vật chứng, bằng không nếu anh ta nói tớ đem anh ta đánh cho tàn phế, tớ cũng vô pháp cãi lại."
"Phía trước phòng 308." Thích Lam cảnh cáo nói, "Cậu kiềm chế chút."
Cô nàng dừng lại, lắc đầu: "Không được, lỡ cậu bạo phát, tớ không tin cậu."
Thích Lam xua xua tay, nói: "Đi, tớ đi cùng cậu."
Sở Dung vẫn không nhúc nhích, nói: "Tớ để ở trên bàn lọ nước hoa, mấy ngày hôm trước thấy ở trung tâm mua sắm, cậu nhìn xem có thích không."
"Cậu hối lộ tớ."
"Cậu yên tâm, tớ thật sự là đi xem anh ta bị thương thế nào."
Sở Dung lập tức nhếch miệng vui cười nói: "Tớ như thế nào cậu còn không biết sao, yên tâm, tớ thề, lần này tuyệt đối sẽ không gây ra một vết thương nào cho anh ta."
Thích Lam dùng ánh mắt tìm tòi nghiên người cô, lúc này mới nói: "Được, tớ liền tin cậu một lần."
Đôi mắt cô nàng hướng về phía trước, nói, "Tớ đi trước xem nước hoa."
"Đi thôi đi thôi." Sở Dung vội vàng xua xua tay, "Tý nữa tớ sẽ gọi."
Mắt thấy Thích Lam đi rồi, Sở Dung mới đi đến phòng bệnh. Cô không do dự mở cửa ra, lại đóng lại.
"Ai vậy?" Bên trong người kêu, "Là cô y tá xinh đẹp sao?"
"Xin lỗi, lần này không có cô y tá xinh đẹp nào cả." Sở Dung khoanh tay trước ngực, đi đến trước giường anh ta, một chân đá vào tấm ván gỗ dưới giường, "Xinh đẹp lại biết võ muốn không?"
"Như thế nào lại là cô!" Chung Thừa Nhiên trừng lớn đôi mắt, lập tức co người lui lại về sau.
"Rõ ràng là các anh sao chép tôi, hiện giờ lại làm thành cái dạng này," Sở Dung lạnh nhạt nói, "Nhớ lại trước đây tôi cũng thật xem trọng các người."
"Lời cô nói không có bằng chứng, ai là người sao chép trong lòng đều rõ ràng."
Khải Tiến cùng Càn An là hai công ty trò chơi lớn, nhưng so sánh với nhau, đích xác Khải Tiến càng có nhân khí hơn một chút.
Nhưng sao chép chính là sao chép, Sở Dung căng thẳng cằm, lạnh nhạt nói: "Anh còn dám nói lý với tôi?"
"Cô còn muốn đánh tôi."
Chung Thừa Nhiên không để lời cô nói vào tai, một bên lẩm bẩm một bên đưa ra vết sẹo trên chân: "Bác sĩ nói cẳng chân tôi bị gãy xương, lần này tiền thuốc men tôi cũng chưa đòi cô bồi thường, cô còn --"
Thanh âm cuối phát ra, Sở Dung nhấc anh ta ra khỏi chăn, hung hăng mà đánh ở trên đầu của anh ta!"Không có bằng chứng? Bà đây liền cho anh bằng chứng!"
"Cô làm gì vậy!"
Nắm đấm nặng nề dừng lại trên người Chung Thừa Nhiên, anh ta ăn đau kêu to, muốn tránh lại trốn không thoát, chỉ có thể buồn bực chui sâu vào chăn mà vặn vẹo.
"Hiện tại có ý nghĩa sao!"
"A!" Theo tiếng hét thảm, cửa phòng bệnh môn bị người từ bên ngoài cấp tốc đẩy ra.
"Sở Dung cậu là kẻ lừa đảo, nơi nào có nước hoa --"
Thích Lam cùng vài vị ý tá đứng ở cửa, thanh âm chất vấn đột nhiên im bặt.
"Các cô yên tâm, chỉ là hơi đau một chút mà thôi," Sở Dung không chút do dự đem chăn trên đầu Chung Thừa Nhiên xốc lên, nói, "Tôi thề, trên người anh ta một chút xanh tím đều không có."
Trán Thừa Nhiên đầy mồ hôi nóng, gương mặt cũng đỏ rực, anh ta há miệng thở dốc, không dám nói một lời.
Sở Dung như uy hiếp vỗ vỗ gương mặt anh ta: "Cậu xem anh ta đều cam chịu."
".."
"Cái lọ nước hoa kia, tớ để trên xe, quên mang theo." Sở Dung hướng cửa đi tới, trấn an vỗ vỗ bả vai Thích Lam "Có thời gian tới nhà tớ lấy đi."
Nói xong, cô liền ngửa đầu, ưu nhã đi ra phòng bệnh.
Sở Dung đi được hai bước, bỗng nhiên nghĩ ra, lại đem Thích Lam từ trong đám người túm lại.
"Bãi đỗ xe có camera theo dõi hay không? Có thể cho tớ nhìn thử không?"
"Cậu muốn cái này làm gì?" Thích Lam lập tức cảnh giác.
"Người vừa rồi cậu nói ánh mắt nguy hiểm còn nhớ rõ không?"
Thích Lam lập tức như gà con mổ thóc gật đầu: "Ánh mắt anh ta thật là đáng sợ."
"Anh ta làm chút việc tốt cho tớ," Sở Dung không chút để ý khảy tóc quăn trên vai, nói, "Tớ phải còn cho anh ta, một ít lễ vật cảm ơn."
-----------
Hố này một tuần chỉ có 1-2 chương thôi. Mình sẽ đẩy nhanh tốc độ lấp hố kia, rồi sẽ lấp hố này.
Cần lắm một bạn làm bìa cho?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi