TIÊN SINH ĐẾN TỪ 1930

Edit: Dờ

Lý Niệm đưa Chung Việt về nhà, vào nhà lại làm cơm cho Chung Việt, nhìn cậu cúi đầu ăn.

"Chuyện nói lắp không giấu được Tang Viện Triều đâu, cậu cũng đừng sợ, cái này trái lại chính là ưu thế. Sát nhân mà, thường có chỗ thiếu hụt so với người thường, tật này không chừng lại khiến Tang Viện Triều nhìn cậu với con mắt khác."

Chung Việt ngẩng đầu lên từ bát cơm, "Bạch Dương..... thì sao đây."

Cậu biết rõ, ưu thế của mình hơn Bạch Dương rất nhiều.

Lý Niệm cười, "Tôi có cách của tôi, đảm bảo cả hai cậu đều được chọn. Cậu không cần quan tâm đến chuyện này."

Chung Việt không rõ ý anh là gì, nửa tin nửa ngờ nhìn Lý Niệm.

Lý Niệm hơi mất kiên nhẫn, "Vốn là không định để cậu đi, nhưng bây giờ tình thế An Long rất cấp bách, tôi phải làm cái bảo hiểm trước." Anh vươn tay miết khóe môi Chung Việt, "Suy cho cùng, anh chỉ có thể dựa vào em."

Chung Việt lo lắng cho Bạch Dương, nhưng Lý Niệm nói chỉ có thể dựa vào cậu, trong lòng cậu lại thấy hơi ngọt ngào.

Lý Niệm thấy cậu ăn được khá nhiều, "Tự rửa bát đi, anh về đây."

Đi tới cửa thì Chung Việt cản anh lại, Lý Niệm mở cửa ra, Chung Việt đóng cửa vào.

Lý Niệm quay đầu nhìn cậu.

Chung Việt muốn hôn anh.

Cậu không muốn nhiều, chỉ cần môi chạm môi, nhẹ nhàng vậy là được rồi.

Lý Niệm tránh đi.

"Tiểu Chung, bây giờ anh có có tâm trạng làm chuyện này."

Chung Việt không nói gì, chỉ nhìn anh không chớp mắt.

Lý Niệm gạt tàn thuốc vào bể cá bên cạnh, "Em rất gấp?"

Chung Việt lúc này mới phát hiện ra hạ thân cậu đã cứng lên. Cậu thấy khó xử, lùi về phía sau mấy bước.

Lý Niệm cười cười, đột nhiên quỳ xuống cởi quần Chung Việt ra, cởi luôn quần lót.

Hạ thân của Chung Việt không nhịn được bật ra ngoài, cảm giác bại lộ trong không khí khiến cậu hơn run.

Lý Niệm cầm lấy hạ thân của cậu, vẫn duy trì tư thế quỳ như vậy, không hề do dự mà ngậm cây thịt thô to ấy vào miệng, thành thạo bắt đầu phục vụ.

Hai người đứng trước huyền quan, ánh đèn u ám, tư thế vô cùng xấu hổ.

Đầu lưỡi của Lý Niệm rất linh hoạt, đúng là miệng lưỡi trơn tru, tưa lưỡi thô ráp mang theo chất nicotine hun đúc nhiều năm khiến người ta thấy tê dại, anh liếm thực sự rất kỹ, ngay cả túi tinh hoàn phía sau cũng không bỏ qua.

Chung Việt cảm nhận rõ ràng cổ họng của anh đang co rút nơi lỗ tiểu của cậu.

Thực sự quá kích thích, Chung Việt không kìm lòng nổi muốn kêu lên. Sự hổ thẹn và khoái cảm đang dầm xâm chiếm các giác quan của cậu, cậu cúi đầu nhìn Lý Niệm, anh không nhìn cậu, anh chuyên chú nhìn khí quan nổi gân của cậu, ngón tay vuốt ve, môi lưỡi hôn liếm, ngậm cả túi phía sau vào miệng.

"Không cần làm thế." Chung Việt khó nhọc nói.

Lý Niệm cười khẩy trước sự chống cự của cậu. Cậu càng nói, Lý Niệm liếm càng hăng say sắc tình, giống như trong miệng anh không phải là hung khí của đàn ông, mà là điếu thuốc anh thích nhất.

Lý Niệm quỳ trước mặt cậu, tư thế vô cùng thành kính. Chung Việt muốn thấy rõ mặt anh, nhưng bất kể làm thế nào cũng không nhìn rõ được. Chỉ thấy cái kia của chính mình đang ra vào trong miệng anh.

Tâm trí Chung Việt lại rơi vào trống rỗng.

ĐỐi với Lý Niệm, có lẽ cậu chẳng khác gì một điếu thuốc, quay cuồng trong miệng anh, cháy rụi, tỏa khói, rồi chậm rãi biến thành tro tàn.

Một ngày nào đó sẽ bị vứt vào bể cá, hoặc là thùng rác.

Chung Việt thấy tuyệt vọng, một sự sỉ nhục không thể nói thành lời, cùng với cảm giác đau đớn mãnh liệt như từng cây kim đâm vào lòng cậu.

Mà thân thể cậu hiển nhiên là không nghe theo lý trí, cậu đang căng lên, đang phấn khích, đang sung sướng trong miệng Lý Niệm.

Cậu thực sự không muốn mình phát ra âm thanh cao trào, cậu muốn khắc chế, nhưng càng nén lại, Lý Niệm lại càng khiêu khích cậu, chợt nhanh chợt chậm, tay anh còn vuốt ve và vỗ lên eo mông cậu.

Như một món đồ chơi tình dục. Sự thống khổ được sinh ra trên khoái cảm vô thượng.

Chung Việt bị anh kích thích tới nỗi cong thắt lưng lên.

Lý Niệm ngừng lại, "Dễ chịu không? Dễ chịu thì kêu ra, dù gì cũng không có ai."

Những lời này nên chứa đựng tình cảm, mà không phải là sự khoan dung một cách trào phúng.

Lý Niệm lại ngậm lấy cậu một lần nữa, hơi cong khóe môi, "Muốn bắn cứ bắn đi."

Chung Việt cảm thấy rất phẫn nộ.

Ngay cả chính cậu cũng không hiểu vì sao. Cậu vội nắm lấy tóc anh, dùng sức đâm vào miệng anh.

Chọc rất sâu, Lý Niệm bị cắm tới mức ngã ngửa về phía sau, phát ra một tiếng kêu ngắn ngủi.

Chung Việt rất khổ sở, đồng thời khoái cảm đang dần dâng lên. Đúng vậy, cậu rất dễ chịu, thích tới mức muốn tan chảy. Lý Niệm quỳ trước mặt cậu giống như một tín đồ đang bái lạy, mà cậu đứng đây nắm lấy tóc anh, trút tất cả mọi thứ vào cổ họng anh.

Sự sa ngã đúng là khiến người ta vui vẻ.

Chung Việt không khống chế được dòng nước mắt đang rơi xuống. Cậu ép Lý Niệm phải ngẩng đầu lên, anh thế mà lại đang cười, giống như cổ vũ, giống như tán thưởng.

Chung Việt không rõ vì sao Lý Niệm lại thích cậu thô bạo như vậy, cậu yêu anh, nguyện ý dịu dàng với anh, dù cậu bị anh tiến vào thì cũng cắn răng chịu đựng.

Cậu chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ làm như vậy với Lý Niệm, nhưng không thể phủ nhận, như vậy rất thoải mái. Giống như một người gạt bỏ tất cả tình cảm, lý trí, lương tri, là một sự thoải mái đến từ bạo ngược. Yết hầu khô cạn của Lý Niệm bị cậu đâm tới mức co rút, đầu lưỡi anh vẫn còn liếm láp trên gậy th*t của cậu, nước miếng nhỏ xuống đùi anh, dính nhớp từng giọt.

Cậu bắn trong một cảm giác hỗn loạn, bắn vào sâu trong cổ họng Lý Niệm. Chung Việt thấy cả người cậu lung lay như sắp đổ.

Lý Niệm bình tĩnh nuốt hết tinh dịch của cậu, cẩn thận liếm láp từng chỗ trên đùi và khí quan của cậu, sau đó đứng dậy một lần nữa châm thuốc.

"Sướng rồi thì đi ngủ, thời gian không còn nhiều, tranh thủ đọc kịch bản đi."

Chung Việt im lặng nhìn Lý Niệm, nhìn anh chậm rãi ra khỏi nhà, mà khói thuốc của anh vẫn còn lưu lại.

Tên sát nhân hàng loạt cô độc và tuyệt vọng, chỉ có giết chóc mới có thể làm tiêu mòn phẫn nộ, Chung Việt nghĩ cậu đã hiểu được rồi.

Theo thường lệ, Thế An nhất định sẽ đưa Bạch Dương đến Bắc Kinh.

Nhưng bây giờ không được, đám săn ảnh vẫn đang theo dõi bọn họ, một người tai to mặt lớn trong giới kinh doanh, một người là tân sinh đang nổi, ống kính chỉ chờ chực để được chụp bọn họ.

Bọn họ không dám quay về vườn hoa Tử Kim, đành chuyển đến biệt thự Thê Hà mà yêu đương vụng trộm. Trước khi đi rốt cuộc là vẫn triền miên cả một đêm, cả hai đều cạn kiệt sức lực.

Bạch Dương ngơ ngẩn trong lồng ngực Thế An, hỏi: "Có phải em gây rất nhiều phiền toái cho anh không?"

Thế An không tiện giải thích rõ với cậu, sợ cậu phân tâm trước khi ra trận, đành không ngừng hôn Bạch Dương, "Chưa từng."

"Em sẽ không để anh mất mặt." Bạch Dương nhỏ giọng.

Thế An còn đang ở bên trong cậu, vừa nghe vậy lại cứng lên, hắn thấp giọng cười, "Người vừa nói tôi không cần mặt mũi chính là em."

Liều chết mà triền miên, ngày hôm sau vẫn phải xuất phát.

Từ Nam ra Bắc, hai đầu đế đô chính là hy vọng nhỏ nhoi của bọn họ.

Studio của Tang Viện Triều rất lớn, nói là studio nhưng quy mô chẳng nhỏ hơn An Long là bao. Tang Viện Triều sắp xếp nguyên tầng trệt để casting, trong đó có không ít các tiểu sinh đang hot tham gia. Bạch Dương nhìn thấy Khương Duệ Quân, vẫn là cái ánh mắt cá chết ấy, Khương Duệ Quân không nhìn cậu, nhắm mắt giả bộ ngủ.

Vênh cái gì chứ, không ngạo kiều thì chết à?

Bọn họ đã tới Bắc Kinh một ngày trước đó. Đêm hôm trước Bạch Dương và Chung Việt không dám ngủ, cũng không ngủ được, hai người nằm một lúc lại ngồi dậy thảo luận.

Lý Niệm ở phòng bên cũng không ngủ được, cứ cách hai tiếng lại qua kiểm tra phòng, mỗi lần đều bắt được hai thằng không sợ chết không chịu đi ngủ. Lý Niệm quả thực bực muốn chết: "Hai cậu ngày mai mang mắt thâm quầng đi casting nhé! Nước tới chân mới nhảy, đêm hôm không ngủ ngồi nghiên cứu cái đếch gì?"

Lý Niệm mặc xác bọn họ, mắt thâm thì mắt thâm, mắt thâm càng giống tội phạm giết người.

Lượt casting của Bạch Dương và Chung Việt được xếp vào buổi chiều. Chung Việt vào trước, Lý Niệm dặn dò Bạch Dương cứ ngồi chờ, còn anh thì chạy vào toilet hút thuốc.

Không hồi hộp là không thể, anh cũng rất căng thẳng, nhưng anh không được để loại cảm xúc này ảnh hưởng đến nghệ sĩ.

Thoạt nhìn toilet không có ai, Lý Niệm mới vừa châm thuốc lên thì chợt nghe có người đang thấp giọng cười ở gian bên cạnh.

Là Lý Kim.

Lý Niệm biết Lý Kim cũng tới, lượt của Lý Kim được xếp vào buổi sáng, theo lý thuyết thì đã về từ sớm rồi. Anh không muốn nhìn thấy gã, vứt thuốc đi ra ngoài.

Lý Kim túm lấy anh, đẩy anh vào gian bên cạnh.

Lại là cách một gian, lại là hai người bọn họ.

Không thể không nói, Lý Kim bảo dưỡng cũng thật tốt, dáng người vững chắc, điển hình của kiểu mặc quần áo gầy, cởi quần áo có da thịt. Lý Niệm bị gã chộp lấy, giống như túm một con gà cỏ.

Lý Niệm biết anh đang run. Anh không muốn tỏ ra yếu thế, cũng lười kêu người tới. Anh dùng một tay móc thuốc ra định châm, bật lửa tuột khỏi tay rơi xuống đất.

Lý Niệm nhìn chăm chăm chiếc bật lửa vừa rơi, anh không muốn nhìn vào mắt Lý Kim, ánh mắt đó khiến anh cảm thấy kinh tởm từ tận phế phủ.

Thái độ của anh rất lạnh lùng, còn Lý Kim lại vô cùng thân thiết, gã ấn anh ngồi xuống bồn cầu, "Sao? Đã lâu không gặp, đến chào hỏi cũng không buồn nói, không mở miệng nổi đúng không."

Lý Niệm mặc cho gã nắm cổ áo mình, miệng còn ngậm điếu thuốc chưa châm.

Lý Kim nhìn anh thật lâu, âm u cười rộ lên, "Dạo này sống tốt không? Tôi nghe nói anh ký với hai người mới, một trong số đó còn bị tôi ngủ rồi."

Lý Niệm vẫn không nói gì.

Lý Niệm cũng không để ý, "Đi viếng mộ mẹ anh chưa? Bao nhiêu năm anh không về, mộ phần của mẹ anh sắp chăn dê được rồi."

Lý Niệm vô thức muốn tránh gã, nhưng Lý Kim cao lớn, có giãy giụa cũng vô dụng.

"Ở Hoành Điếm anh cũng trốn tôi, anh sợ tôi sao? Nhưng tôi rất nhớ anh --- Anh trai, em đã từng chịch nhiều người rồi, nhưng chẳng ai có thể kẹp chặt thoải mái như anh."

Sắc mặt Lý Niệm bắt đầu tái nhợt đi.

Lý Kim rất hài lòng với sự thay đổi sắc mặt ấy.

"Chịch anh sướng lắm, chỉ cần gặp nhau là em muốn chịch chết anh, có muốn làm một phát ngay ở đây nữa không? Anh trai?"

Gã còn chưa dứt lời, có người đã đạp cửa phía sau gã.

Chung Việt một tay kéo Lý Niệm đi ra, anh bị cậu quăng ngã ra đất. Chung Việt không nhìn anh, vung mạnh nắm đấm về phía Lý Kim đang đứng trong gian toilet.

Lý Kim ăn một đấm vào mặt, điên cuồng cười phá lên, "Đây là thằng đàn ông mà anh mới tìm hả? Tiểu bạch kiểm sao? Mỗi ngày đều chịch nhau?"

Chung Việt còn muốn đánh tiếp, Lý Niệm đứng lên giữ tay cậu lại: "Đi."

Tựa như bây giờ anh chỉ có thể nói một chữ, đi.

Đi.

Đi.

Đi càng xa càng tốt, rời khỏi gã đàn ông khiến anh cảm thấy ghê tởm và sợ hãi.

Chung Việt bị anh kéo đi. Lý Niệm không quay đầu lại, cũng không nói chuyện, đến cuối hành lang, anh mới quay lại hỏi cậu: "Casting thế nào?"

Chung Việt mờ mịt nhìn anh, sao Lý Niệm lại có thể bình tĩnh như vậy. Những lời vừa rồi ngay cả cậu nghe xong cũng không chịu nổi, một tên không bằng cầm thú như vậy sao lại không được đánh.

Bật lửa rơi trong toilet, Lý Niệm muốn châm thuốc lại không có lửa, càng thêm bực dọc, "Rốt cuộc là thế nào? Tâm tư của cậu đang đặt ở đâu! Tôi đang hỏi cậu đấy!"

"Em cố hết sức rồi. Bạch Dương, còn ở trong đó. Em cũng... không biết đạo diễn Tang, có, hài lòng hay không."

Lý Niệm dịu sắc mặt, "Cố hết sức là được rồi, có được hay không cũng không phải do chúng ta quyết định."

Hai người im lặng, đợi Bạch Dương đi ra. Bọn họ đứng cuối hành lang, cửa kính thủy tinh khiến cho cái nắng chói mắt của tháng Sáu có cơ hội len lỏi vào, cùng với đó là khung cảnh rộng lớn như không thấy chân trời của thành phố Bắc Kinh và bầu trời xanh thẳm không một gợn mây.

Thành phố rộng lớn, ánh mặt trời chói lóa, làm cho bọn họ đang đứng dưới bóng râm này lại càng trở nên nhỏ bé.

"Nếu... bây giờ cho em vào diễn," Chung Việt nói: "Nhất định sẽ rất giống."

"Giống cái gì?" Lý Niệm nhìn cậu, "Giống tội phạm giết người sao?"

Chung Việt gật đầu.

Lý Niệm cười lạnh, "Chút chuyện ấy đã muốn giết người, giết được hết sao? Gái điếm với súc sinh có hàng ngàn hàng vạn còn đang sống nhăn răng ngoài kia kìa."

Chung Việt không chấp nhận được thái độ lạnh lùng như vậy của anh, đến cả cậu còn thấy đau lòng, mà Lý Niệm lại không thèm quan tâm.

Có lẽ tự khinh rẻ chính mình chính là như vậy.

"Chung Việt, súc sinh thì nên để nó tự sinh tự diệt, cậu có biết Lý Kim sợ nhất là gì không? Nó sợ nhất là không thể xuất đầu lộ diện trước mặt tôi."

Lý Niệm ngậm điếu thuốc, âm u cười, "Cậu cướp vai diễn của nó, khiến cho nó không còn chốn dung thân trong vòng giải trí này, khiến cho nó phải chứng kiến cậu tiếng tăm lẫy lừng, nó sẽ khó chịu hơn cả chết."

Chung Việt đột nhiên cảm thấy nụ cười trên mặt Lý Niệm thật giống Lý Kim.

Bọn họ quả nhiên là anh em, ở rất nhiều chi tiết nhỏ mà người ta không chú ý. Có lẽ bởi vậy mà bọn họ căm thù nhau tới tận xương tủy.

Lý Niệm có ghét soi gương không, Chung Việt chợt nghĩ.

Trời cao giao hòa xuống mặt đất, tựa như chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm vào, nhưng cuối cùng vẫn cách bọn họ thật xa.

Casting xong xuôi, bọn họ ở lại Bắc Kinh một tuần, hy vọng nhận được tin tức của đạo diễn sớm nhất có thể. Ở lại cũng là một cách tôn trọng Tang Viện Triều, cho dù không trúng tuyển, lỡ như Tang Viện Triều đột nhiên đổi ý, còn có thể tranh giành một chút.

Bạch Dương vẫn bị vây trong trạng thái im lìm. Chung Việt hỏi cậu có muốn đi Cố Cung chơi không, Bạch Dương thế mà từ chối.

"Tôi muốn đọc sách."

Chung Việt bỗng thấy hoảng hốt, có phải Bạch Dương bị người ta đánh tráo rồi hay không.

Bạch Dương còn chưa bỏ cuộc, cậu vẫn còn cầm tư liệu về Lư Sĩ Cương để nghiên cứu.

Chỉ có thể nói là vận khí của Bạch Dương không tốt lắm, người thử diễn trước và sau cậu đều tạo cho cậu áp lực rất lớn, người trước là tiểu sinh tuyến một Đỗ Vũ, sau cậu lại là Khương Duệ Quân.

Bạch Dương cảm thấy mình đã cố gắng hết sức, chính bởi vậy nên cậu mới càng thấy ủ rũ. Đỗ Vũ và Khương Duệ Quân biểu hiện thực sự quá tốt, tuy Bạch Dương không nhìn toàn bộ quá trình bọn họ diễn thử nhưng lúc Đỗ Vũ đi ra và lúc Khương Duệ Quân đi vào, cậu đã biết mình có lẽ là thua rồi.

Hai người đều mang theo cảm giác sát khí đằng đằng. Đỗ Vũ là tàn độc hung ác, Khương Duệ Quân là loại thần kinh biến thái.

Thoạt nhìn cả hai người đều khiến người ta dựng tóc gáy, hơn cả chính Lư Sĩ Cương.

Nếu phải so sánh thì Khương Duệ Quân xem ra tốt hơn một chút. Tuy ngoại hình không ưa nhìn như Đỗ Vũ nhưng rất có cảm giác cô đọng của một diễn viên điện ảnh chuyên nghiệp.

Bạch Dương đã mập mờ tự đoán được, vai diễn này có lẽ sẽ thuộc về Khương Duệ Quân.

Cậu không ghen tỵ với Khương Duệ Quân. Cậu ta là một thiên tài, đóng đại hiệp thì chính nghĩa nghiêm nghị, giúp mình giải thích Thạch Hiểu Sinh thì nho nhã phong lưu. Trong lòng Bạch Dương, Khương Duệ Quân là một tài tử vạn năng.

Đôi lúc cậu cảm thấy thật khổ sở, cậu biết rằng không có thiên phú thì cần lấy nỗ lực để bù đắp, nhưng phải bù bao lâu? Ông trời chẳng công bằng với tất cả mọi người. Cậu đã có Kim Thế An, không việc gì phải ghen tỵ với người khác, nhưng Kim Thế An vì cậu mà trả giá nhiều như vậy, cậu có phụ lòng hắn hay không?

Bạch Dương muốn tranh thủ thời gian để xem, để học nhiều hơn một chút.

Cậu hối hận vì trước kia lãng phí quá nhiều thời gian, mình đã làm gì trong quá khứ vậy.

Đi đến đâu Bạch Dương cũng chúi mũi xem tư liệu, Chung Việt nhàn rỗi hơn cậu nhiều, cậu ấy ở bên cạnh chơi Love Live, Bạch Dương lù lù bất động, hoàn toàn không bị dụ dỗ.

Chung Việt lo lắng cho Bạch Dương, xin Lý Niệm đi khuyên nhủ.

Lý Niệm ngậm thuốc nói: "Chỉ có cậu biết làm người đại diện, tôi ăn cứt mà lớn đúng không?"

Chung Việt bị anh nói cho nghẹn họng.

Lý Niệm phớt lờ cậu, tiếp tục hút thuốc.

Lo lắng ư, chỉ có Chung Việt lo lắng? Chung Việt quá đề cao bản thân rồi, làm người đại diện, anh lo lắng hơn bất kỳ ai. Ngay buổi tối sau khi casting, anh đã gọi điện thoại cho trợ lý của Tang Viện Triều, trợ lý cứ ấp úng mãi.

Lý Niệm bày tỏ thiện ý, "Giúp tôi đi mà, cứ nói tình huống của hai cậu ấy một chút, tôi sẽ không hỏi có trúng tuyển hay không đâu."

Trợ lý khó xử nói: "Hai cậu ấy thực ra không tồi đâu, cậu tóc ngắn tốt hơn một chút, tôi thấy mắt đạo diễn sáng lập lòe lên rồi. Còn cậu tóc dài...sao lại bị nói lắp vậy...."

Lý Niệm thấy ngoài dự đoán, "Chung Việt không được sao?"

Trợ lý im lặng một lát, "Lời thoại của Lư Sĩ Cương rất nhiều, cậu ấy thực sự không được đâu. Ngoại hình rất tốt, nhưng đẹp quá, không phù hợp với tư tưởng chính của dòng điện ảnh này."

Có hụt hẫng bất ngờ, nhưng cũng có niềm vui ngoài dự đoán. Lý Niệm không nghĩ Bạch Dương lại có thể khiến Tang Viện Triều sáng rực mắt lên, anh còn nghĩ Chung Việt sẽ đảm bảo hơn Bạch Dương.

Anh không tận mắt chứng kiến Bạch Dương đã diễn như thế nào, nhưng vai diễn này... Bạch Dương có hy vọng.

An Long được cứu rồi.

Lý Niệm vững tâm, tuy không dám nói trước là sẽ trúng tuyển, nhưng nhìn cái vẻ ủ dột của Bạch Dương là anh lại tức, cậu có tiền đồ một chút cho tôi nhờ được không?

Lý Niệm kiên nhẫn khuyên nhủ: "Đạo diễn Tang nói cậu diễn rất tốt, tốt hơn cả Chung Việt. Mẹ kiếp cậu đừng có ngồi đây giả bộ làm con ngoan trò giỏi nữa, đi chơi với Chung Việt đi. Thư giãn đầu óc."

Bạch Dương lạnh lùng nhìn anh, mình tốt hơn Chung Việt ư? Lý Niệm coi cậu là thiểu năng sao?

Bạch Dương mặc xác anh, cậu tiếp tục đọc sách. Bạch Dương chìm đắm trong việc đọc sách, đọc sách khiến cậu vui vẻ.

Bây giờ, thứ duy nhất có thể dời đi lực chú ý của cậu chính là tin nhắn của Kim Thế An.

Kim Thế An sợ quấy rầy cậu, không dám nhắn nhiều, mỗi ngày chỉ gửi một tấm ảnh cho cậu.

Có khi là chiếc lá sen trong Thông Thủy Viện, có khi là lư hương của chùa Kê Minh, có khi là bức hoành phi trên Duyệt Giang Lâu.

Đều là những nơi bọn họ từng đi qua.

Thế An không nói gì cả, nhưng Bạch Dương đều hiểu.

Cậu lén đi xem giá cổ phiếu của Hải Long, xem không hiểu, chỉ thấy rất nhiều người đang mắng chửi tổng tài Hải Long bao dưỡng đàn ông, lừa tiền của bọn họ.

Không sao cả, cậu chưa thành công nên phải nhẫn nhịn. Bạch Dương nhìn Trương Quốc Vinh đang diễn "Bá Vương Biệt Cơ" trong điện thoại, thầm nghĩ một ngày nào đó cậu cũng có thể giống như Ca Ca, thản nhiên nắm tay người mình yêu nhất, nói cho người khác biết rằng, không phải vì tiền.

Mà ở nơi cậu không biết, ở thời điểm cậu không hay, Thế An đang một mình viết đi viết lại câu: Phú quý phúc trạch, hậu ngô chi sinh, bần tiện ưu thích, ngọc nhữ vu thành.

Gian nan khốn khổ, ngọc nhữ vu thành*.

*Phú quý phúc trạch, hậu ngô chi sinh, bần tiện ưu thích, ngọc nhữ vu thành, xuất phát từ Tây Minh (西铭) của Trương Tái (张载, 1020-1077): Phú quý vinh hiển, ân huệ phúc trạch chỉ có thể khiến người ta no đủ dư dật, mà nghèo hèn lo buồn chính là ngọc quý trời cho con người để mài giũa. Ý nói khi con người sống trong nghịch cảnh thì đó là dịp rèn luyện tu dưỡng để đạt được thành tựu tối cao.

- ------------------------------

Bạch Vân Thi: Không biết là do tôi viết quá hàm súc hay do mọi người có thành kiến với Tiểu Bạch.

Chung Việt tốt nghiệp học viện nghệ thuật Nam Kinh, Tần Nùng là học viện truyền thông Nam Quảng, Khương Duệ Quân là học viện hý kịch Thượng Hải. Những người này đều xuất thân chính quy, Bạch Dương không phải.

Không tránh được việc ngốc nghếch, bởi vì xuất phát điểm của cậu muộn hơn người khác rất nhiều. Hy vọng mọi người có thể nhìn thấy những nỗ lực của Tiểu Bạch, lời tôi nói không tính, để cho người chuyên nghiệp lên tiếng đi.

-------------------------------

Dờ: Muốn viết mười nghìn chữ để bênh Tiểu Bạch Dương, phát hiện ra mình là editor dốt văn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi