TIÊN SINH ĐẾN TỪ 1930

Edit: Dờ

Việc quay phim được tiến hành rất khẩn trương, bên này vẫn quay phim, bên kia các bộ phim mà Bạch Dương đóng năm trước đã lần lượt được phát sóng.

Fan của Bạch Dương vô cùng thỏa mãn, đổi kênh nào cũng được nhìn thấy Tiểu Bạch của các cô. Tuy chỉ là vai phụ nhưng diễn cực tốt biết không! Lần này không cần nhắm mắt khen bậy nữa, có thể mở to mắt mà khen rồi.

Fan Khương Bạch vênh váo, bây giờ các cô có rất nhiều tài nguyên để cắt ghép FMV. Đương nhiên, bọn họ còn một thứ để chờ mong hơn, đó chính là Khương Khương và Bạch Bạch của các cô đang ------- quay! điện! ảnh!

Lại còn là của Trương Huệ Thông! Quá đỉnh, tương lai thật là tốt đẹp. Phận làm fan còn có thể trông cậy vào gì đây, hạnh phúc đơn giản là như vậy thôi, chính chủ sự nghiệp lên cao, thuận tiện còn phát đường cho các cô.

Trương Huệ Thông rất kỳ vọng vào bộ phim này, trong một lần nhận phỏng vấn hiếm hoi, ông đã tiết lộ: "Phim của chúng tôi dựa trên nhân vật có thật, là câu chuyện về tổ tiên của tác giả. Dù là chi tiết hay về thái độ, chúng tôi luôn cố gắng làm tới mức tốt nhất, hy vọng mọi người có thể ủng hộ nhiều hơn."

Thiện lão đúng là lợi hại, nhóm fan bắt đầu tôn Thiện lão lên để quỳ bái. Cũng có nguồn thông tin xác thực cho rằng, kịch bản không phải của Thiện Khải Từ, Thiện Khải Từ chỉ là danh nghĩa, thực chất kịch bản là của vị tổng tài Hải Long trước đó dính scandal.

Quá xàm xí, nhóm fan cho rằng có người đang công kích ác ý thần tượng nhà mình, các cô lựa chọn không quan tâm. So với vị tổng tài Hải Long chẳng liên quan kia, fan Khương Bạch càng quan tâm đến địa vị của CP nhà mình hơn, là lúc để nhất thống sơn hà rồi!

Fan Chung Việt chỉ có thể ôm thần tượng nhà mình và giải Thiên Long mà ghen tỵ: "Có gì đặc biệt đâu, Tiểu Chung của chúng tôi còn giành giải rồi đây này, phim điện ảnh của cậu Bạch nói không chừng còn flop ấy chứ." Các cô còn lôi đống đại ngôn quảng cáo mà Tiểu Chung lấy được gần đây ra để khè, "Bạch Dương thì kiếm được bao nhiêu tiền? Đại ngôn đều là Tiểu Chung, nhận quảng cáo mới là vàng thật bạc thật."

Chung Việt và Bạch Dương đều không biết những chuyện này, Khương Duệ Quân cũng không ---- Cũng có sao đâu? Giới giải trí, giới giải trí, những người đã bước chân vào giới này thì đã định sẵn là bị người ta lôi ra để giải trí. Chỉ cần quần chúng nhân dân vui vẻ, thế là được rồi.

Tài nguyên của bọn họ ngày càng nhiều, danh khí lên cao, hình tượng lại tốt, quảng cáo và thương hiệu cũng đua nhau mà vươn cành ô liu. Các thương hiệu lớn còn đang quan sát, chỉ mời bọn họ tham gia một số hoạt động, còn các thương hiệu nhỏ thì đã thi nhau ùa lên.

Bây giờ ký hợp đồng là có lời nhất, chờ tới khi bọn họ nổi tiếng thực sự rồi, vậy thì những thương hiệu nhỏ sẽ không cạnh tranh nổi.

Bạch Dương không có thời gian đi quay quảng cáo, cũng không có thời gian tham gia event, Lý Niệm chỉ chọn mấy đại ngôn không tồi rồi đưa cho Chung Việt. Tháng Tư, Đức Cơ Plaza ra mắt một thương hiệu xa xỉ phẩm mới, dựa vào mối quan hệ bản địa mà mời Bạch Dương và Chung Việt đi cắt băng.

Bọn họ chưa phải là đại ngôn đại sứ cho các nhãn hiệu lớn, nhưng chắc chắn sẽ có ngày như vậy.

Lúc trước Bạch Dương đã cùng Thế An tới chỗ này, khi ấy cậu còn trề môi bực bội vì đám nhân viên chỉ vây quanh Kim Thế An.

Bây giờ những nhân viên ấy vây quanh bọn họ chờ được ký tên hoặc chụp ảnh chung. Có thể các cô đã sớm quên, cậu thần tượng đang nổi danh này đã từng ghé thăm cửa hàng của các cô, mà khi ấy các cô quẳng cậu ấy ở một bên không hề hỏi han.

Lúc ấy Bạch Dương đã nghĩ gì nhỉ? "Các cô đúng là một đám con gái thiển cận, sớm muộn gì cũng hối hận cho xem. Các cô chỉ biết vây quanh tên ngốc ấy mà không biết trước mặt mình chính là siêu sao tương lai - Bạch Dương!"

Cũng không phải vì các cô thiển cận, chỉ là Bạch Dương của quá khứ thực sự không tốt, Bạch Dương tự hiểu được. Cậu mỉm cười nhận lấy bảng ký tên, lại kiên nhẫn chụp ảnh cùng mọi người.

Quảng cáo tuyên truyền gì đó chỉ là tranh thủ thời gian rảnh, tâm tư vẫn phải tập trung quay phim.

Bạch Dương dần quen với cách quay phim của Trương Huệ Thông. Đó là một hình thức vô cùng hao phí thể lực tinh thần nhưng có thể tôi luyện kỹ năng diễn xuất của diễn viên lên gấp trăm lần.

Mỗi một lần quay lại, đều có được trải nghiệm mới.

Trương Huệ Thông thỉnh thoảng cười nói với Bạch Dương: "Tiểu Khương nói đúng đấy, cậu đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần diễn thôi. Tác phẩm xuất sắc còn phải xem thiên mệnh, chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức."

Hóa ra là đạo diễn Trương nghe thấy, Bạch Dương xấu hổ, Khương Duệ Quân đứng cạnh tỏ ra mình không liên quan, giống như người nói linh tinh chính là Bạch Dương mà không phải cậu ta vậy.

Đóng phim hóa ra lại rất giống yêu đương, Bạch Dương thầm nghĩ, không gặp đúng người thì không thể biết người mình muốn là như thế nào.

Nhưng khi người ấy bước đến trước mặt rồi, vậy thì chẳng còn do dự nữa.

Trước khi điều ấy xảy ra, mỗi người đều liều mạng tìm kiếm sao?

Từ đáy lòng, cậu thật biết ơn Thế An, biết ơn đạo diễn Trương, cũng biết ơn Khương Duệ Quân, thậm chí biết ơn cái quá khứ mà cậu chưa bao giờ dám mơ ước được vào đoàn phim cấp bậc Hollywood thế này. Bọn họ là những người làm nghệ thuật chân chính, khiến cho cậu hiểu ra rằng, bên ngoài những phồn hoa giới giải trí, còn rất nhiều người đang thực sự dốc tâm huyết theo đuổi giấc mơ, không chỉ có cậu mà có rất nhiều người.

Diễn xuất của Khương Duệ Quân chính là thiên tài, Bạch Dương đã quen với việc cậu ta thích tự thêm tình tiết. Mới đầu Bạch Dương còn hỏi Trương Huệ Thông: "Vậy cũng được ạ?"

Thế An không ở đó, Trương Huệ Thông đành nhìn Thiện Khải Từ, Thiện lão gật đầu lia lịa, "Phát huy rất tốt, tôi tán thành. Tôi nghĩ Thế An cũng sẽ đồng ý thôi."

Kịch bản của Thế An viết rất hàm súc, mà diễn xuất của Khương Duệ Quân thì vô cùng nhẹ nhàng.

Đây là tình cảm khó biểu hiện nhất, nhiều lên một chút thì quá triền miên, mà ít đi một chút lại có vẻ lùi bước. Cái cảm xúc cầu mà không được, bỏ mà không nỡ, ánh mắt của Khương Duệ Quân gần như có thể diễn đạt được hết thảy.

Muốn nói lại thôi, từ trước tới nay chính là tình tiết động lòng người nhất.

Có đôi khi Bạch Dương thực sự bị Khương Duệ Quân dẫn dắt nhập tâm. Hiện tại Bạch Dương đã hiểu ra, trước kia khi bọn họ hợp tác trong phim thần tượng, Khương Duệ Quân chưa bao giờ dùng toàn lực để diễn.

Khi cậu ta đã nhập tâm hoàn toàn, tất cả mọi người đều thấy lòng dao động, không có lời thoại, Khương Duệ Quân chỉ dùng ánh mắt.

Cuối cùng Bạch Dương cũng biết được "ánh mắt biết nói" là như thế nào.

Lúc đầu cậu đọc kịch bản "Tần Hoài mộng", chỉ cảm thấy đó là một câu chuyện bi thương, vì sao người ta lại giày vò lẫn nhau, vì sao không thể cùng quên đi nhau?

Khi Khương Duệ Quân nhìn cậu, lại khiến Bạch Dương thấp thoáng cảm thấy một một niềm tâm sự, không phải không nói, mà là không thể. Ánh mắt của Khương Duệ Quân tinh tế như vậy, ngơ ngẩn nhìn cậu, khiến cậu suýt chút nữa quên mất mình là Bạch Dương. Cậu là Thẩm Bạch Lộ, mà Khương Duệ Quân chính là An Thế Tĩnh.

Cắt cảnh mà Bạch Dương còn chưa thoát khỏi cảm xúc, Khương Duệ Quân đưa cốc chè cho cậu, Bạch Dương còn mơ màng đáp một câu: "Cảm ơn thiếu gia."

Khương Duệ Quân nghe vậy thì sững người: "Ờ."

Bạch Dương mở nắp uống một ngụm, lại đưa vào tay Khương Duệ Quân, "Ngọt lắm, thiếu gia uống trước đi."

Khương Duệ Quân buồn cười nhìn cậu, "Cậu đút tôi uống đi."

Lúc này Bạch Dương mới hồi thần: "......Cút, cậu bị điên à?"

Khương Duệ Quân vịn lấy Ninh Ninh Tuệ Tuệ cười như điên: "Siêu cấp đần độn, các em có quay được không?"

Ninh Ninh Tuệ Tuệ đứng cạnh tức đến giậm chân: "Không! Nhanh quá!"

Cậu nhất định sẽ bị quả báo, về sau thành tù trưởng châu Phi, Bạch Dương phẫn nộ nghĩ. Cậu quay lại trút lên Tiểu Mã: "Sao cậu không nhắc tôi?"

Tiểu Mã nhìn Tuệ Tuệ, trên tay còn đang cầm cốc chè Tuệ Tuệ cho, mặt còn chưa thu lại nụ cười u mê.

Tiểu Mã hơi oan ức.

Hai người bọn họ diễn xuất động lòng người, Thế An đến xem vài lần, thầm thấy không ổn.

Trong kịch bản hắn không viết rõ đến vậy, chẳng lẽ Khương Duệ Quân thực sự là thiên tài, cách những con chữ cũng nhận ra được tình huống thực tế?

Dù gì hắn cũng là đàn ông, việc thân phận biên kịch bị bại lộ còn chẳng quan trọng bằng việc hiện tại hắn cảm thấy chua lòm.

Bọn họ đang trải qua những tháng ngày cấm dục, tiến độ quay phim rất khẩn trương, mỗi lần quay chụp đều tốn rất nhiều thời gian. Không có cảnh quay đêm nhưng Bạch Dương vẫn cứ đi sớm về muộn, về nhà tắm giặt rồi hai người tựa đầu giường nói chuyện một lúc là buồn ngủ.

"Khương Duệ Quân diễn không giống kịch bản, đạo diễn Trương không nói gì sao?"

Bạch Dương nằm trong ngực hắn, đang mơ màng sắp ngủ, nghe hắn nói vậy thì thuận miệng đáp: "Đạo diễn Trương nói vậy cũng tốt, Thiện lão cũng đồng ý rồi." Cậu vùi mặt vào ngực Thế An, "Dù sao chỉ cần đừng thay đổi nhiều quá thì em vẫn xử lý được, anh yên tâm đi."

Thế An hết cách, đành phải chua lè nói: "Tôi cảm thấy ánh mắt cậu ta quá nhập diễn rồi, không hề giống những người khác."

Lúc nhìn Bạch Dương là khác biệt nhất.

Bạch Dương bỗng chốc tỉnh táo hẳn: "Anh cũng thấy vậy đúng không! Em thích ánh mắt của cậu ta cực, lúc nào cũng nhập diễn!"

Thế An tái mặt.

Bạch Dương còn chưa nhận ra Kim tổng của cậu đã chua tới mức nổi bong bóng, cậu còn đang đắm chìm trong phấn khởi: "Lúc trước đối diễn với cậu ta, em cũng không có cảm giác ấy, bây giờ ngay cả đạo diễn cũng khen ánh mắt em biết nói. Thực ra không phải đâu, là vì Khương Duệ Quân nhìn em như thế, em cũng tìm được cảm giác." Nói xong cậu còn tự cảm thán, "Cực kỳ giỏi."

Bạch Dương suýt chút nữa phun ra câu: "Em yêu cậu ta chết mất", may mà cậu chưa nói. Kim Thế An xoay người đặt cậu xuống gối: "Em lặp lại lần nữa?"

Bạch Dương chớp mắt: "Ơ?"

Cậu nhận được một nụ hôn trừng phạt rất dài, tới mức không hít thở được.

"Em thích ai?" Thế An hỏi cậu.

Bạch Dương đỏ mặt, cuối cùng cũng cảm nhận được mùi giấm chua Sơn Tây lâu năm phát ra từ Thế An: ".............Không phải thích kiểu đó."

Kim tổng rất bất mãn với lời giải thích này, Kim tổng ôm cậu minh tinh của hắn vào ngực: "Tôi thực sự hối hận đã viết kịch bản này, để cho em và người khác thân mật như thế."

Bạch Dương mặt đỏ tai hồng giải thích: "Nghĩ gì vậy! Anh không biết Khương Duệ Quân đáng ghét thế nào đâu, trừ lúc đóng phim ra, hết cảnh là em mặc xác cậu ta luôn!" Nói xong, cậu tủi thân, "Bình thường cậu ta toàn trêu chọc em, bắt nạt em ở đoàn phim."

Bạch Dương thấy cậu cực kỳ vô tội, đây là lần đầu tiên Kim Thế An ghen, thế mà lại vì tên thần kinh Khương Duệ Quân kia. Cậu thực sự rất buồn cười, lại sợ cười ra sẽ khiến Kim Thế An càng ghen, đành phải xuất chiêu làm nũng đại pháp: "Kim tổng tài, Kim gia gia, Kim Thế An, có phải anh thích em đến mức hết chịu nổi không?"

"Em nói xem?"

Bạch Dương thành thật đáp: "Em yêu anh chết mất."

Thế An không nói nữa, chỉ nhìn Bạch Dương những nửa ngày, bất đắc dĩ cười: "Em thực sự khiến tôi hết cách rồi, em có phải là cục nợ của đời tôi không đây."

Bạch Dương lăn qua lăn lại trong lòng hắn: "Em nhớ anh."

Lời này rất hàm súc, Thế An hiểu ý cười: "Nhớ chỗ nào của tôi?"

Bạch Dương ngước mặt lên làm nũng: "Chỗ nào cũng nhớ."

Thứ bên dưới của Kim Thế An đã chọc vào cậu, cậu cũng bắt đầu thấy thân thể rục rịch.

Thế An hơi ngập ngừng: "Sáng mai em có buổi quay sớm."

Bạch Dương giữ hắn lại: "Nhưng mà tối nay em không ngủ được, cứ bị nhớ anh í."

Thế An nghe cậu nói vậy thì cười thành tiếng, cúi đầu hôn vành tai Bạch Dương: "Vậy chỉ làm một lần, giải tình tương tư cho em."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi