TIÊN SINH ĐẾN TỪ 1930

Edit: Dờ

Sáng sớm hôm sau Lý Niệm và Trịnh Mỹ Dung mới tới Thê Hà, hai người đều đeo khẩu trang kính râm. Thế An nhìn thấy thì không khỏi bật cười: "Có ích gì đâu, bây giờ trừ hai người ra thì ai mà đến nhà tôi."

Lý Niệm tháo kính xuống, "May mà chỗ anh là khu biệt thự cao cấp, phóng viên đều bị chặn hết bên ngoài, không thì tôi với Trịnh tổng phải trèo tường mà vào."

Paul dẫn bọn họ vào thư phòng, trong đó kéo rèm kín mít, đèn cây còn đang bật.

Trịnh Mỹ Dung khó hiểu: "Sao trời sáng rồi mà còn kéo rèm."

Thế An chưa phản ứng, Bạch Dương ở bên cạnh đã đỏ mặt --- Lúc trước cậu với Kim Thế An cứ năm hôm ba bữa lại không kìm lòng nổi ở trong thư phòng, Paul rất tinh ý, chỉ cần Bạch Dương tới là kéo rèm vào cho bọn họ tiện làm gì thì làm.

Lâu ngày trở thành lệ thường ở nhà.

Thế An nghiêm trang đáp: "Bây giờ tình huống rất đặc biệt, kéo rèm sợ phóng viên chụp ảnh."

Nói có lý, Trịnh Mỹ Dung không nghi ngờ gì nữa, vài người phân chủ khách ngồi xuống sofa, Paul dẫn đám người làm bưng cà phê và trà lên.

Trịnh Mỹ Dung hỏi hắn: "Cậu gặp bác trai chưa?"

Sắc mắt Thế An không tốt, chậm rãi gật đầu.

Cha mẹ hắn đã mất từ sớm, từ nhỏ lớn lên cùng Kim Trung Minh. Tuy Kim Trung Minh rất bảo thủ nhưng cũng coi như có tình cảm gia đình. Thế An đã nhìn quen cảnh huynh đệ tương tàn trong danh môn vọng tộc, cũng từng nhìn thấy cha con phản bội tranh chấp. Vốn dĩ hắn nghĩ rằng, trong cái thời đại nhân dân làm chủ đất nước mà Bạch Dương nói này, giữa người với người hẳn là vẫn còn chân tình.

Nhưng hắn thấy trong mắt Kim Hải Long không hề có chút gì gọi là tình cảm cha con. Kim Hải Long trừng mắt nhìn hắn, giống một con sói đang cảnh giác.

Hắn chỉ đành cười khổ, không ai hiểu con bằng cha mẹ, vốn dĩ hắn chẳng phải là đứa con trai kia của Kim Hải Long, ông ta thấy hắn xa lạ cũng là hợp tình hợp lý.

Vẻ mặt Kim Hải Long tràn đầy sự hung ác nham hiểm, "Ông cụ còn chưa có mất --- Con trai tôi thân với ông nó nhất, cậu đừng có nói xằng, rốt cuộc cậu là ai?"

Thế An thầm nghĩ, chuyện hắn viết kịch bản tuy không giữ bí mật nhưng người biết được cũng không nhiều, thậm chí rất nhiều người không tin là hắn viết --- Trương Huệ Thông trả lời phỏng vấn rất mơ hồ, đa số người ngoài đều cho rằng người mà Trương Huệ Thông nói tới chính là Thiện Khải Từ.

Vì sao Kim Hải Long lại nhất quyết suy nghĩ theo hướng không bình thường?

Công an nhân dân mời ông ta ra ngoài rồi bảo Thế An ngồi xuống trả lời các câu hỏi. Mà mấy câu hỏi ấy hiển nhiên đều có sự nhúng tay của Kim Hải Long, rất phiến diện, hỏi hắn trước đây thích ăn gì, lúc học tiểu học thì mẹ hắn tóc dài hay tóc ngắn, chủ nhiệm lớp của hắn tên là gì. Những chuyện ấy, dù Thế An có chuẩn bị tỉ mỉ thế nào thì hắn cũng không thể biết được. Hắn chỉ có thể giữ im lặng.

Cảnh sát thu thập mẫu tóc, máu và tế bào niêm mạc miệng của Thế An. Hắn không cự tuyệt, bởi vì cự tuyệt sẽ khiến người ta nghi ngờ. Lúc hắn đi ra từ phòng lấy mẫu, Kim Hải Long đứng bên ngoài.

"Có phải mày mất trí nhớ rồi không." Kim Hải Long hỏi hắn.

Thế An không đáp, chỉ ôn hòa nói: "Bố, bố bớt giận."

Hắn thấy Kim Hải Long thoáng tỏ ra sự hưng phấn kỳ quái.

Lý Niệm thấy nửa ngày Thế An không nói gì, chỉ cười hỏi Trịnh Mỹ Dung: "Trịnh tổng, có phải cô lén đánh tráo anh ta rồi không."

Trịnh Mỹ Dung lạnh nhạt với trò đùa của Lý Niệm, "Tôi không nhàm chán đến thế. Anh có thể đừng đùa vào lúc này được không?" Cô tới đây rất vội, bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm, nhíu mày: "Nóng quá."

Thế An nói: "Uống chậm thôi."

Trịnh Mỹ Dung buông tách xuống, "Tôi cảm thấy chuyện này không giống với phong cách làm việc của bác trai."

"Cô nói đúng rồi đấy." Lý Niệm tiếp lời, "Người bên truyền thông nói với tôi là Kim Hải Long có trợ thủ, một du học sinh về nước tên là Tô Lạc Phong, tin tức đều do cậu ta tung ra." Anh nhìn Kim Thế An, "Đừng bảo là tình nhân cũ của anh nhé?"

Phốt này quá oan, Thế An lườm anh một phát: "Nói chuyện nghiêm túc."

Lý Niệm ngậm thuốc cười, "Ý tôi là chờ bên cục công an đưa ra kết quả giám định rồi tôi sẽ mở họp báo --- Nếu Kim Hải Long vứt bỏ tình cảm cha con mà nháo loạn lớn chuyện thì chúng ta cũng xé to chuyện lên luôn. Xem ai mới là người mất hết thể diện." Lý Niệm nói xong thì nhìn Bạch Dương, "Dù sao Kim Thế An đến cùng là thật hay giả, đã có người trải nghiệm rồi, hẳn là biết rõ nhất."

Bạch Dương nghe vậy thì mất tự nhiên, mặt vừa mới hết đỏ lại nóng bừng lên.

Trịnh Mỹ Dung vô thức gật đầu, "Tôi sẽ tìm luật sư, chuẩn bị khởi kiện ông ta tội phỉ báng."

Thế An đột nhiên hỏi: "Sau khi cha mẹ tôi ly hôn, có phải cha tôi cưới một người vợ mới không?"

Đề tài này rất khó xử, trước kia Kim Thế An hận nhất là người mẹ kế ấy, không hề nhắc một chữ trước mặt người ngoài. Bây giờ chính hắn nhắc tới trước, Trịnh Mỹ Dung đành phải trả lời: "Đúng vậy, sau khi ly hôn thì ông ta đi Thượng Hải, kết hôn với Lư Kiều Tuyết."

Lư Kiều Tuyết chính là cô vợ bé kia.

Thế An nâng mắt nhìn Trịnh Mỹ Dung: "Lư Kiều Tuyết có kế tục không?"

Trịnh Mỹ Dung nhất thời không hiểu hắn muốn nói gì.

Thế An ngẫm nghĩ, đổi một cách nói thông dụng: "Lư Kiều Tuyết có con không."

Ba người bỗng nhiên khựng lại, Kim Hải Long đi bước nữa bao nhiêu năm rồi mà Lư Kiều Tuyết vẫn không có con. Bọn họ đều là người thông minh, Kim Thế An vừa nói vậy, bọn họ lập tức hiểu ý hắn.

Lư Kiều Tuyết chỉ lớn hơn Kim Thế An vài tuổi, ở bên Kim Hải Long đích thực là chồng già vợ trẻ. Bây giờ cô ta mang thai, cũng không phải là không có khả năng.

Trịnh Mỹ Dung và Lý Niệm đều nhanh chóng quay ra gọi điện thoại. Trịnh Mỹ Dung gọi cho đàn em của chị, mà Lý Niệm thì gọi cho đám săn ảnh của anh.

Thế An chậm rãi uống trà, một tay xoa lên bàn tay Bạch Dương. Chỉ số thông minh của Bạch Dương hoàn toàn không đủ dùng, cậu rất muốn hỗ trợ nhưng cậu thực sự không hiểu ba người này đang nói gì.

Bạch Dương ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, cố gắng theo đuổi đường não của những người thông minh.

Nửa tiếng sau, Trịnh Mỹ Dung và Lý Niệm đều cùng cúp điện thoại.

"Năm trước vừa sinh mổ ở bệnh viện Hoa Sơn."

Thế An mỉm cười: "Con trai, có phải không?"

Trịnh Mỹ Dung và Lý Niệm đều gật đầu, sắc mặt Trịnh Mỹ Dung càng thêm nặng nề.

Thế An càng cười tươi, ung dung buông ly trà xuống, "Có con trai khi tuổi đã lớn, bảo sao bây giờ ông ta quay lại đối đầu với tôi."

Sự tình hỏng bét hơn tưởng tượng của bọn họ rất nhiều. Hiển nhiên là Kim Hải Long muốn đoạt lại Hải Long vì đứa con trai mới sinh của ông ta. Ông ta và Vương Tĩnh Lâm đã sớm chia ngả đôi đường, bây giờ ông ta có con trai, có lẽ là Lư Kiều Tuyết đã thổi gió bên gối Kim Hải Long.

Trong nửa năm, không, có lẽ là từ khoảnh khắc Lư Kiều Tuyết mang thai, người đàn ông kia đã không còn coi Kim Thế An là cốt nhục của mình.

Đối với Kim Hải Long, Kim Thế An chính là con ghẻ do Vương Tĩnh Lâm sinh, lại còn chiếm mất tâm huyết nhiều năm của ông ta. Sau khi ly hôn, ông ta chịu nghèo túng nhiều năm, vất vả lắm mới có thể phục hồi nguyên khí ở Thượng Hải.

Kim Thế An đã hưởng bảy tám năm của cái sự thay vua đổi chúa ấy rồi, bây giờ là lúc Kim Hải Long quay về nắm giữ binh quyền.

Lý Niệm bỗng dưng hiểu được khi đó người đứng sau vụ chụp ảnh Bạch Dương là ai.

Lư Kiều Tuyết mang thai, lòng tham ngày càng bành trướng, đứa con trai vợ trước của Kim Hải Long chính là cái gai trong mắt cô ta, cô ta sao có thể chịu để cho con trai của Vương Tĩnh Lâm làm mưa làm gió ở Hải Long.

Muốn cho Kim Hải Long hết hy vọng với đứa con trai đó, cách tốt nhất chính là để cho ông ta hiểu được Kim Thế An sẽ không mang lại thế hệ tiếp theo. Dù không phải là Bạch Dương, cô ta cũng có thể nghĩ ra cách khác để bôi nhọ danh tiếng của Kim Thế An.

Hiện tại cô ta đã có con trai như mong muốn, Kim Hải Long đương nhiên là muốn đưa một phần đại lễ cho vợ đẹp con khôn.

Bạch Dương ngồi cạnh, đột nhiên lên tiếng: "Tôi thấy là.... nếu có kết quả giám định rồi thì càng hỏng."

Ba người đều nhìn cậu, Bạch Dương thấy vậy thì căng thẳng, giọng nói hơi run: "Tôi nghĩ là, nếu chứng minh Kim Thế An là người thật rồi thì chỉ có thể tuyên bố rằng anh ấy thật sự mất trí nhớ --- Trịnh tổng giấu tin tức này lâu như vậy, đây mới chân chính là tai tiếng."

Mọi người lập tức nhớ tới nguyên nhân vì sao Kim tổng mất trí nhớ, nhất thời đều thấy xấu hổ.

Bạch Dương là người bị hại, đương nhiên sẽ không lên án Kim Thế An, nhưng chuyện Kim Thế An ngã lầu rơi xuống nước hôn mê một tháng mà nhóm cổ đông không hề hay biết gì, tất cả những quyết định dưới danh nghĩa Kim Thế An đều là do Trịnh Mỹ Dung truyền thánh chỉ giả.

Đùa bỡn cổ đông, một tay che trời, chậu nước bẩn này là Trịnh Mỹ Dung tự ngã vào.

Ba người im lặng hồi lâu, một lúc sau Lý Niệm bật cười: "Tiểu tổ tông, sao cậu tự dưng thông minh đột xuất thế, đi theo Kim baba có tiến bộ đấy."

- --- Bạch Dương nói đúng, chuyện Kim Hải Long báo án chỉ là một phát súng giả, ông ta căn bản không nghi ngờ Kim Thế An là thật hay giả, ông ta chỉ muốn Kim Thế An thừa nhận hắn mất trí nhớ.

Kim Hải Long rất hiểu năng lực của con trai mình, tạm bỏ qua chuyện xuyên hồn, Kim Thế An của trước kia chính xác là một bao cỏ vô dụng sống trong nhung lụa. Kim Hải Long không hề để đứa con trai này trong lòng, người nắm quyền chủ chốt thực sự của Hải Long là Trịnh Mỹ Dung, ông ta muốn Trịnh Mỹ Dung lật thuyền.

Bên ngoài thì nhìn như đang đối phó con trai, thực tế sau lưng lại đang nhằm vào Trịnh Mỹ Dung. Hai thủ lĩnh của Hải Long, một người mất trí nhớ, một người giấu nhẹm tin tức, không coi cổ đông ra gì ---- Một khi Kim Thế An thừa nhận hắn mất trí nhớ, không chỉ cổ đông sẽ phẫn nộ, tất cả các nhà đầu tư lẻ bên ngoài cũng sẽ nổi giận.

Để cho một người không có năng lực đứng ở vị trí cao như vậy, bọn họ đã chịu đựng đủ rồi, hiện tại ngay cả cha mẹ Kim Thế An cũng không nhớ, vậy còn có thể làm được trò trống gì?

Bọn họ hoàn toàn có thể hắt thêm một chậu nước bẩn nữa bằng cách ép Kim Thế An làm giám định tâm thần. Dưới những lời viết của cánh truyền thông, Kim Thế An đã là một tên đồng tính, hơn nữa là sau khi mất trí nhớ mới bắt đầu thích đàn ông, có lẽ Kim Hải Long đã chuẩn bị hết cả rồi, ông ta sẽ tuyên bố rằng nghi ngờ con trai bị tổn thương não bộ dẫn đến tâm thần.

Tạo tin vịt thì dễ, gỡ bỏ nó mới khó. Có thể thấy, đến lúc đó giá cổ phiếu của Hải Long sẽ nghênh đón một lượt xuống giá nữa.

Chuyện này quả thật có sự công kích ác ý từ Kim Hải Long, nhưng bọn họ không thể phủ nhận, đây cũng là quả đắng mà chính tay Trịnh Mỹ Dung và Kim Thế An trong quá khứ cùng trồng xuống.

Bí quá hóa liều, đương nhiên nguy hiểm.

Trịnh Mỹ Dung xanh mặt, Kim Thế An không nói gì nhưng chị biết rằng mình không thể lảng tránh trách nhiệm.

Chị nhớ lúc trước Thế An đã bóng gió khuyên chị, chính là lúc Thế An đưa ra chuyện cải tổ nhân sự, phân quyền đầu tư, đó đều là đang nhắc chị tự chừa cho mình một con đường sống.

Chị thật sự không ngờ, Kim Hải Long sẽ tuyệt tình với con trai ruột của mình như vậy. Chị và Kim Thế An đấu đá bao nhiêu lâu, cuối cùng để cho Kim Hải Long đục nước béo cò.

Thế An xoa trán Bạch Dương khen ngợi cậu, quay qua nói với Trịnh Mỹ Dung: "Tình hình này, e là cuối tuần cha tôi sẽ bắt đầu thu mua lượng lớn cổ phiếu Hải Long."

Trịnh Mỹ Dung nặng nề gật đầu.

Đây là chuyện mà chị sợ nhất, giá cổ phiếu Hải Long giảm xuống, đa số những nhà đầu tư chỉ nhìn vào sự xuống dốc, mà những người biết cách trục lợi chân chính sẽ tiến hành thu mua, một khi tổng số lượng mua vào vượt quá 35%, Hải Long sẽ đổi chủ.

Kim Hải Long tung tin tức về Kim Thế An, đơn giản là muốn giá cổ phiếu giảm xuống.

Đối với rất nhiều người, Hải Long đang lâm vào cục diện rối loạn, nhưng nếu thế cờ hỗn loạn này trở về với chủ nhân cũ của nó, vậy thì mọi người lại có lòng tin.

Kim Hải Long khiến thế cờ trở thành sân nhà, trong mắt cổ đông, Kim Hải Long là người nghĩa khí có công khôi phục giang sơn, mà Trịnh Mỹ Dung và Kim Thế An chính là nhân vật phản diện đáng chết.

Lý Niệm nhìn Trịnh Mỹ Dung: "Cổ phiếu trong tay các nhà đầu tư riêng lẻ cũng chỉ gần 30%, Kim Hải Long không thể một hơi nuốt trọn được. Dù ông ta muốn mua, cũng chưa chắc người ta chịu bán."

Hiện tại, bán tống bán tháo cổ phiếu Hải Long chính là "cắt thịt lấy máu".

Trịnh Mỹ Dung tái mặt, "Nhưng vẫn còn hội đồng cổ đông."

Tất cả chìm vào im lặng, những cổ đông cao tầng đó trước kia đều đi theo Kim Hải Long và Vương Tĩnh Lâm, bây giờ Hải Long xảy ra chuyện, đứng trên quan điểm của bọn họ thì đi theo Kim Hải Long mới là lựa chọn tốt nhất.

Cổ phần trong tay nhà đầu tư lẻ không đủ để gây uy hiếp. Ngày mai chính là cuối tuần, sàn giao dịch chứng khoán sẽ nghỉ hết phiên, nhưng giao dịch giữa các cổ đông lớn thì không hạn chế.

Bọn họ không biết Kim Hải Long đã liên lạc với những cổ đông khác rồi, mà hiện tại trên tay Kim Thế An chỉ có gần 30 % cổ phần công ty.

"Những người đưa ra yêu cầu họp khẩn hội đồng cổ đông gồm có Tiêu Phong và Đồ Lâm Cường. Trước kia Tiêu Phong có quan hệ rất tốt với bác trai, Đồ Lâm Cường.... khá thân thiết với bác gái, vợ ông ta và bác gái học cùng trung học."

Trịnh Mỹ Dung xếp chén trà thành vòng tròn trên bàn.

"Những cổ đông có khả năng bị thuyết phục sẽ không chỉ có Tiêu Phong và Đồ Lâm Cường --- Chỉ có Triệu Vĩ Xương và Mã Yến là cổ đông mới, tạm thời xem như trung lập. Hôm qua Mã Yến hỏi tôi rốt cuộc công ty xảy ra chuyện gì, tôi cảm thấy cô ta sẽ không tiến vào cục diện rối loạn này đâu, Triệu Vĩ Xương thì là tình nhân của cô ta, hai người bọn họ sẽ cùng tiến cùng lùi."

Chén trà bày ra thế cờ u ám hiện tại, những cổ đông mà bọn họ có thể tin tưởng giữ lại gần như là không có. Triệu Vĩ Xương và Mã Yến chiếm 4% cổ phần Hải Long, dù cho Kim Thế An có thể liên minh với bọn họ thì vẫn không đủ đạt đến con số áp đảo.

Bọn họ đang tranh thủ, Kim Hải Long chắc chắn cũng đang ra sức. Chỉ cần Kim Hải Long mua vào đủ 35% thì có quyền yêu cầu hội đồng quản trị bỏ phiếu. Dù bây giờ Kim Thế An có ra sức mua cổ phiếu từ nhà đầu tư bên ngoài thì với nhân mạch của Kim Hải Long, quyết định bỏ phiếu của hội đồng cổ đông e là không nghiêng về phía Kim Thế An.

Huống chi, bọn họ hiện tại "đầu to khó lọt", hướng đầu tư chủ yếu của năm nay đều dồn vào xây dựng Song Lâm.

30% trên tay Kim Thế An, 35% của các nhà đầu tư riêng lẻ, còn lại gần 35% trên tay nhóm cổ đông cao tầng.

Qua cuối tuần này sẽ là buổi bầu phiếu của hội đồng quản trị, Kim Hải Long thu mua bên ngoài cộng với việc đả động được cổ đông cao tầng, bọn họ sẽ hết đường xoay xở.

Lý Niệm và Trịnh Mỹ Dung đều nhìn Kim Thế An, hắn thế mà còn đang trầm ngâm.

"Tình cảm cha con còn có thể bạc bẽo đến vậy, có lẽ vợ chồng phản bội sẽ càng tàn nhẫn hơn."

Thế An nhẹ giọng nói.

Hai người Lý Trịnh đều sửng sốt.

Paul ở bên ngoài gõ cửa, "Kim tiên sinh, có người muốn gặp ngài."

Thời điểm này ai mà đến chứ, bốn người cùng nhìn nhau, Paul ở bên ngoài nói tiếp: "Cậu ấy nói cậu ấy họ Hứa."

- -------------------------

Dờ: Bạch Dương, cậu không cô đơn đâu, tôi cũng không theo kịp đường não của những người thông minh đây ∠( ᐛ 」∠)_

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi