TIÊN SINH ĐẾN TỪ 1930

Edit: Dờ

Đầu tháng Bảy, Chung Việt trở về từ Pháp để tiếp tục làm thủ tục đi Mỹ. Anatole đã đến Mỹ trước, Chung Việt về nước rồi lại xuất phát từ Thượng Hải.

Lý Niệm tranh thủ từng chút thời gian, sắp xếp cho cậu và Bạch Dương một buổi chụp hình đại ngôn thương hiệu. Đại ngôn lần này là của một nhãn hiệu trang sức cao cấp nhắm vào đối tượng khách hàng thuộc tầng lớp tri thức. Khách hàng trả rất nhiều phí đại ngôn, theo kế hoạch thì sẽ chụp tại studio trước rồi chờ đến khi phim chiếu rạp thì tiếp tục tuyên truyền.

Đã lâu Bạch Dương không gặp Chung Việt, chỉ thấy cậu đi Pháp một chuyến mà khí chất càng thêm tao nhã, cũng càng thêm lạnh lùng. Vừa gặp mặt, cảm giác giống như một khối băng trong suốt khiến người ta thanh lọc con mắt.

Chung Việt đứng đó, vẫn đẹp đẽ lạnh lùng như lần nhau bọn họ gặp nhau, Bạch Dương hơi giật mình, không dám đi lên chào hỏi. Cuối cùng vẫn là Chung Việt kéo Bạch Dương vào ngực, cho cậu một cái ôm vững chắc.

"Tiểu Chung, bây giờ cậu đẹp trai kinh thiên động địa luôn." Bạch Dương vùi mặt trong lòng Chung Việt cảm thán.

Chung Việt im lặng cười.

Loại công việc như chụp hình trong studio này, với bọn họ mà nói thì chẳng tốn chút sức lực động một ngón tay, quả thực dễ dàng giống như được nghỉ ngơi vậy. Bọn họ vừa quay chụp vừa nhàn nhã nói chuyện phiếm.

Thợ chụp rất thích trạng thái thoải mái nhẹ nhàng như vậy cho nên không cấm hai người nói chuyện, chỉ chuyên chú nhìn hai thanh niên xinh đẹp đang trò chuyện vui vẻ trên màn hình.

Tùy ý làm ra một cử chỉ động tác cũng giống như một bức tranh.

"Cậu về đã gặp Lý tổng chưa?"

Chung Việt nhìn thợ chụp ảnh, khẽ lắc đầu, "Có điện thoại là tôi qua đây luôn."

Rõ ràng cậu chẳng hề phóng điện mà mái tóc đen dài giống như thác đổ kia lại như một tia chớp màu đen, thợ chụp ảnh thấy mình bùng nổ rồi.

Bạch Dương hơi ngạc nhiên: "Không đi gặp anh ta à?"

Chung Việt cười như không cười, nhếch môi nói: "Không cần."

".............Cậu không muốn gặp Lý tổng?"

"Không cần." Chung Việt nặng nề lặp lại.

Bạch Dương nhìn khuôn mặt nghiêng của Chung Việt, lòng thầm dâng lên cảm giác xa lạ. Chung Việt ở Pháp mấy tháng, khí chất thêm một chút lạnh lẽo không nói nên lời, như thể một thanh bảo kiếm bị che phủ bao lâu bỗng rút ra khỏi vỏ.

Chung Việt đã mất đi thứ gì đó, đó là thứ mà trước nay cậu chưa từng thay đổi: sự ỷ lại mãnh liệt vào Lý Niệm. Mà hiện tại, đối với cậu mà nói, Lý Niệm không hề quan trọng, cậu đã không còn khát cầu, không cần thiết, không quan tâm.

Bạch Dương không biết điều này rốt cuộc là tốt hay không tốt.

Cậu còn đang mải nghĩ, Chung Việt bỗng cầm lấy tay cậu đặt bên môi. Bạch Dương hoảng sợ, đảo mắt nhìn thợ chụp ảnh đấm ngực giậm chân giơ tay like, lại nhìn Chung Việt, hóa ra Chung Việt đeo vào tay cậu trang sức vòng tay của thương hiệu.

Bạch Dương đành nhịn, ngồi trên thảm mặc cho Chung Việt nắm tay.

Thầy giáo bên Pháp đáng sợ thật, Bạch Dương thầm nghĩ, mới bao lâu mà Chung Việt đã bị tẩy não rồi à?

Chụp hình hoàn tất, Chung Việt lại vội vã rời đi.

Suốt tháng Bảy, Bạch Dương rất nhàn rỗi, Lý Niệm sợ cậu mệt mỏi quá độ nên cho cậu nghỉ ngơi. Bạch Dương cần dự trữ sức lực để nghênh đón một mùa thu bận rộn.

Mùa thu sẽ có rất nhiều đợt tuyên truyền chờ cậu tham gia, đến lúc ấy còn phải tham gia tiết mục giải trí và phỏng vấn. Bạch Dương nhìn lịch trình làm việc tháng Bảy của mình, một đồng cỏ bao la bát ngát tự do hoang vắng. Lại ngó sang tháng Tám, như thể viết một dòng lớn: làm trâu làm ngựa.

Lúc nên vui chơi thì cứ vui chơi, dù sao tháng Tám còn chưa đến mà!

Cậu và Thế An lén chạy tới Hạ Quan ăn tôm hùm đất, họ không dám ngồi bên ngoài, ngồi trong phòng mà ăn.

Việc làm ăn của bà chủ ngày càng phát đạt, trước kia quán này còn chưa có phòng riêng mà bây giờ có thể kiêu ngạo được rồi, xây hai nhã gian ngay mặt tiền.

Cuộc sống là vậy, sẽ càng lúc càng tốt đẹp hơn.

Bà chủ nhận ra cậu, bà kích động nói: "Con gái tôi thích cậu lắm, tôi bảo với nó là cậu hay đến tiệm mình ăn tôm hùm, nó không chịu tin!"

Bạch Dương chu cái miệng đầy dầu mỡ: "Phải tin chứ! Tôm hùm của bác xưng bá Hạ Quan!"

Cậu ký tên cho bà chủ nhưng không thể chụp ảnh. Lý Niệm đã quy định từ lâu, không phải event thì không được chụp ảnh chung.

Bà chủ đã vô cùng hài lòng rồi, "Cảm ơn cảm ơn, con gái tôi chắc chắn sẽ vui lắm." Bà nhìn Thế An, tế nhị nở nụ cười: "Rảnh rỗi thì dẫn bạn đến ăn nhé."

Mà Bạch Dương và Thế An đều biết, có lẽ rất lâu nữa bọn họ sẽ không được tới đây. Thanh danh là gánh nặng, bầu trời của bọn họ là nơi chót vót những tầng mây, luôn phải bỏ lại những khói lửa nhân gian đã từng là quen thuộc.

Những ngày nghỉ không dài này, Bạch Dương sống rất vô kỷ luật, mỗi ngày hết ăn lại ngủ, sống như chó như lợn.

Thế An sờ hai bên xương quai xanh mảnh khảnh của Bạch Dương, "Sao ngày nào cũng ăn mà không thấy thịt, em muốn ăn gì?"

"Muốn ăn anh." Bạch Dương mặt dày đáp.

Thế An thấp giọng cười, thuận tay sờ xuống. Bạch Dương gầy thật, nhưng dưới eo bụng lại có hai khối cơ bụng rõ ràng xinh đẹp, cách lớp quần áo mà sờ vào, giống như sờ lên đóa hoa chạm trổ trên một món đồ gốm sứ.

"Buổi tối đút em." Hắn nói.

Phòng ngủ của Bạch Dương rất trống trải. Cả bức tường đón nắng mặt trời được thiết kế một chiếc cửa sổ kéo thật lớn, Bạch Dương sửa lại phía dưới cửa sổ thành giường lười nhỏ, còn lót một lớp đệm lông mềm thật dày, phía trên để đầy đồ ăn vặt và thú bông Kotori, thêm hai chiếc đệm dựa, nơi này chính là chuồng lợn của Bạch Dương.

Dưới cửa sổ, Thế An đặt thêm một chiếc bàn, hắn đọc sách viết chữ, Bạch Dương ghé vào cửa sổ vừa ăn vặt vừa nhìn hắn. Tháng Bảy thường có mưa rào sấm chớp, bọn họ kéo rèm cửa vào, chỉ mở đèn bàn, giữa ban ngày lại có bầu không khí vũ dạ thiêm hương thật kiều diễm.

"Kim Thế An, làm thế nào mà anh quen Thẩm Bạch Lộ và An Thế Tĩnh vậy?" Bạch Dương nhai kẹo hỏi hắn, "Em thấy thật đáng tiếc cho bọn họ."

Thế An nghe vậy thì giật mình, đảo mắt nhìn chỗ khác, "Bạn bè quen qua yến tiệc, tôi quen với An tiên sinh hơn, còn Thẩm Bạch Lộ....chỉ là từng nhìn thấy."

"Cậu ấy đẹp không?"

"Sao lại hỏi vậy?"

"Anh nhất định là ấn tượng sâu sắc với cậu ấy, viết sinh động thế mà." Bạch Dương dựa đầu vào tấm rèm nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, "An Thế Tĩnh thường nói chuyện với anh về cậu ấy à?"

Thế An hơi ngỡ ngàng, cũng không biết nên trả lời thế nào.

"Người cũng đâu còn nữa, bọn họ không có duyên phận." Hồi lâu sau hắn mới buồn bã nói.

"Em hy vọng cuối cùng bọn họ có thể gặp lại nhau rồi nói chuyện cho rõ ràng." Bạch Dương nói: "Anh cũng đâu biết sau đó bọn họ thế nào, có khi ở bên nhau thật thì sao?"

"Không đâu." Thế An quả quyết nói, "Điều đó là không thể."

Bạch Dương khó hiểu nhìn hắn, "Vì sao không, bọn họ rõ ràng thích nhau mà, chỉ là không nói ra thôi."

Nói xong, cậu năn nỉ Thế An, "Kim gia gia, Kim Thế An, cầu xin anh đó, viết phần hai đi, để cho bọn họ được ở bên nhau đi, em đóng phim mà sốt ruột muốn chết. Có một chuyện đơn giản thôi mà hai người đó cứ xoắn xuýt rối rắm cả một đời."

Thế An nghe giọng điệu làm nũng phạm quy của cậu, chỉ cảm thấy lòng đau như bị kim châm, sự sợ hãi chưa từng thấy như những con mãng xà đang trườn trong lòng hắn.

Bạch Dương thật sự rất đơn thuần, cậu chỉ cách chân tướng một lớp giấy mỏng manh, nhưng cậu sẽ không bao giờ nghĩ như vậy.

Không đâu, Bạch Dương vĩnh viễn sẽ không biết.

Không ai biết rằng, Thế An đã không thể khống chế lòng mình như thế nào, trong lúc viết kịch bản, hắn đã dần dần viết Thẩm Bạch Lộ thành Bạch Dương. Tơ tình vương vấn, sinh tử khó quên, một câu nói chỉ cả hai người, sinh tử khó quên chính là Lộ Sinh, tơ tình vương vấn lại là Bạch Dương.

Cả cõi lòng hắn tràn ngập bóng hình của Bạch Dương, mà rõ ràng như vậy là đã phụ lòng Lộ Sinh.

Thẩm Bạch Lộ trong Tần Hoài mộng, nửa hoạt bát hồn nhiên chính là Bạch Dương, phần ai oán u sầu mới là Lộ Sinh. Hắn không thể ngăn lòng mình yêu một nửa Bạch Dương đó, dục vọng chiếm hữu trong hắn đã khiến hắn đem chính mình viết vào An Thế Tĩnh.

Nhân vật đã phân liệt. Thế An không rõ rốt cuộc là bút lực của hắn không đủ, hay là Bạch Dương diễn quá tốt, hai nửa của một nhân vật lại dung hòa chặt chẽ, ngay cả Trương Huệ Thông và Thiện Khải Từ cũng không có ý kiến.

Rất nhiều thứ, hắn muốn giải thích với Bạch Dương, nói tất cả mọi chuyện ra ---- Nhưng phải giải thích thế nào đây? Hắn liệu có thể nói một cách không thẹn với lòng rằng từ đầu tới cuối chưa từng có một chút tình ý gì với Lộ Sinh sao?

Có thẹn trong lòng, cho nên hắn không dám. Hắn thực sự sợ đánh mất Bạch Dương, cho nên không muốn tổn thương cậu.

Hắn đã muốn quên đi quá khứ. Đúng vậy, quên đi.

Hắn của quá khứ đã chết rồi, Lộ Sinh cũng đã chết. Câu chuyện của bọn họ sẽ không có hồi kết, vĩnh viễn không có. Hắn đã sớm có tình yêu cả đời của mình, chỉ cầu mong câu chuyện của Bạch Lộ và Thế Tĩnh cùng với phong nguyệt dân quốc hãy vùi lấp với thời gian.

Thế An đành đem những mối sầu không thể nói ra ấy biến thành lời ghen tuông nửa thật nửa giả, "Em còn muốn phần hai? Muốn tiếp tục thân thiết với người ta?"

Bạch Dương không nghĩ Kim gia gia của cậu lại quanh co lòng vòng ăn giấm, cậu xấu hổ nói: "Em chỉ cảm thấy tiếc cho Thẩm Bạch Lộ thôi. Viết đi mà, sẽ nổi đó."

"Nếu viết hẳn ra thì lại rập khuôn rồi. Đạo diễn Trương cũng đồng ý với tôi, không viết hẳn ra mới hay."

"Không phải đâu, đạo diễn Trương cũng muốn quay phần hai mà." Bạch Dương chu môi, "Anh không đồng ý, em đi xin đạo diễn Trương với Thiện lão."

Thế An rốt cuộc không thể chịu đựng được khi nghe cậu nói vậy, hắn không thể chịu được khi Bạch Dương năn nỉ hắn viết ra một kết cục mà mình và Lộ Sinh ở bên nhau. Hắn không nghe nổi nữa, bèn đứng lên ấn Bạch Dương xuống giường nhỏ.

"...........Em đúng là không nghe lời."

Bạch Dương bị đè xuống nên không nhìn thấy mặt hắn, thuận thế lăn ra giường, "Nhưng mà anh vẫn thích em mà."

Thế An không có kiên nhẫn nghe cậu làm nũng, hắn thuận tay lấy chiếc cà vạt mà Bạch Dương để bên cạnh, bịt kín mắt cậu.

".........."

Bạch Dương choáng, sao Kim Thế An lại đột nhiên muốn chơi bịt mắt play vậy.

Ngoài cửa sổ là tiếng sấm chớp đì đùng, tiếng mưa xối xả, đan xen hòa lẫn vào nhau trong cơn mưa hè.

Thế An bịt mắt cậu lại, vội vã cởi quần áo Bạch Dương. Cậu bị sự thô bạo của hắn dọa sợ, lại cảm thấy kích thích khó nói thành lời.

Cậu bị cởi sạch, quỳ trên giường nhỏ như một con mèo đang run rẩy, hai tay không biết đặt đâu, đồ ăn vặt rơi vãi tán loạn. Thế An cắn vào cổ cậu, cắn lên tấm lưng như tuyết trắng, rất nhanh đã để lại những vết đỏ hồng lộn xộn.

Kim Thế An thật biết cách chơi, Bạch Dương thầm nghĩ, thích quá.

Chẳng được bao lâu cậu đã phải xin tha.

Môi Thế An hôn lên lưng cậu, tay thì vuốt ve hạ thân cậu một cách không hề dịu dàng. Bạch Dương cố nhịn không kêu, vặn vẹo thân thể, cậu không biết vì sao Thế An không tiến vào, hắn chỉ sờ thôi cậu cũng sắp bắn luôn rồi.

Bạch Dương đành thút thít cầu xin: "Không bôi trơn cũng được, tiến vào đi..... em sắp bắn."

Thế An không nhượng bộ, tay vẫn duy trì động tác, "Dương Dương, có một số việc, không nghe, không nhìn, không biết, sẽ tốt hơn nhiều."

Giọng nói của hắn vừa trầm vừa khàn, giống như một sự mê hoặc lừa mình dối người nào đó.

Bạch Dương không hiểu ý hắn, trước mắt chỉ toàn một màu đen, thân thể cậu căng lên, ý thức trống rỗng, cậu chưa từng bắn trong tay Thế An như vậy, cảm giác vừa lo sợ nghi hoặc lại phấn khích run rẩy.

Thế An lấy dịch thể cậu vừa bắn ra bôi xuống hậu huyệt Bạch Dương, đột nhiên cắm vào.

Bạch Dương đột ngột bị đâm xuyên như vậy, cậu thấp giọng thét lên.

"Nhẹ một chút...."

"Rất đau?" Thế An giữ thắt lưng cậu, "Nhưng tôi không nhịn được nữa."

Hắn thật sự không nhịn được, hắn không kiềm chế được khi nhìn dáng vẻ trông mong của Bạch Dương khi nhắc về bất kỳ ai khác, cũng không nhịn được nghĩ đến khi Bạch Dương biết được chân tướng thì sẽ thế nào. Hắn không thể mất cậu, bất cứ lúc nào hắn cũng khát khao muốn giữ lấy Bạch Dương.

Hắn biết hiện tại mình rất thô bạo, nhưng Bạch Dương sẽ không từ chối.

Bạch Dương đang rên rỉ dưới đũng quần hắn, việc đó càng làm hắn thấy hưng phấn. hắn thích nghe tất cả mọi âm thanh của cậu, bao gồm cả âm thanh khi cậu bị hắn đâm chọc. Mỗi lần hắn chuyển động, Bạch Dương đều muốn quay đầu lại đòi hôn, hắn cũng đã hạ xuống vô số nụ hôn bạo ngược trên khuôn mặt thuần khiết bị bịt mắt hai mắt của cậu.

Miệng Bạch Dương còn lưu lại vị kẹo ngọt, hắn hôn cậu đến mức không khép miệng lại được, phía dưới cũng không thể khép chân.

Âm thanh của Bạch Dương chuyển từ tiếng khóc thút thít nức nở dần biến thành tiếng rên rỉ đầy phóng đãng. Dù hắn có đối xử với cậu thế nào, cậu đều vui vẻ mà đón nhận, phía dưới cũng vui vẻ đón nhận. Bạch Dương run rẩy, cất tiếng rên rỉ đứt quãng cầu xin hắn: "Kim Thế An.....xin anh..... để em quay lại."

Thế An vẫn mạnh mẽ ấn cậu xuống, hạ thân không hề lưu tình đâm chọc, "Em phải nghe lời."

Dù cậu đã bị che mắt, hắn vẫn không dám đối mặt, hắn biết khuôn mặt mình đang mang những mối lo âu và khó xử thế nào.

"Em muốn ôm anh." Bạch Dương đã sắp bị đâm tới xụi lơ, nói một câu cũng tốn hết sức.

Cậu vậy mà vẫn còn sức lực đi trêu ghẹo chút lý trí còn sót lại của hắn.

Thế An cười khổ, hắn buông cái tay đang giam cầm Bạch Dương ra, vẫn duy trì trạng thái kết hợp dính nhớp, để Bạch Dương xoay người lại.

Thế An cúi đầu nhìn khuôn mặt cậu, giống như mang theo sự thỏa mãn và ỷ lại không thể hình dung, một khuôn mặt đơn thuần đến thế, cố tình lại nhuộm đỏ một màu tình dục.

Hôm nay lý trí của Thế An đã hoàn toàn báo hỏng, hắn giữ chặt eo Bạch Dương, như ăn tươi nuốt sống mà hôn cắn cậu, chìm đắm say mê mà tiếp tục cắm rút.

- -----------------------------

Kim tiên sinh, ngài sẽ ăn quả đắng vì không chịu nói rõ ràng cho Bạch Dương đếy ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi