TIÊN SINH ĐẾN TỪ 1930

Edit: Dờ

Ca phẫu thuật của Lý Niệm coi như thành công nhưng vẫn trong giai đoạn nhiều nguy hiểm, vẫn có khả năng xảy ra phản ứng thải trừ, về sau có biến chứng gì không thì cần phải quan sát thêm.

Anh vẫn không tỉnh.

Đây không phải là việc có thể cưỡng cầu, chỉ đành nhìn xem Lý Niệm còn có ý chí muốn sống tiếp hay không.

Sau ngày phẫu thuật, Chung Việt nhận phỏng vấn, cậu nằm trên giường bệnh. Bệnh viện vốn muốn ngăn phóng viên lại nhưng cậu nói: "Để bọn họ vào đi, tôi có lời muốn nói."

Trước mắt là phóng viên chật kín phòng bệnh, ống kính to nhỏ xúm lại chụp cậu liên tục, Chung Việt bình thản nghe phóng viên đặt câu hỏi, bình thản nói ra một cách thẳng thắn: "Tôi và người đại diện của tôi - Lý Niệm tiên sinh, đã yêu nhau bốn năm. Chờ anh ấy tỉnh lại, chúng tôi sẽ ra nước ngoài đăng ký kết hôn, hy vọng đây là buổi phỏng vấn cuối cùng hỏi về vấn đề này. Xin các vị hãy cho người yêu của tôi không gian nghỉ ngơi, đừng quấy rầy anh ấy hồi phục."

Các phóng viên đều im lặng chụp ảnh, bọn họ không cần phải hỏi gì nữa, tất cả những câu hỏi bóng gió đều trở nên vô nghĩa trước những lời trần thuật đầy thẳng thắn như vậy.

Gióng nói của Chung Việt phát đi khắp mọi nơi thông qua phát sóng trực tiếp, cậu nghĩ, tốt nhất là để nhiều người nghe thấy, để cho âm thanh này được truyền đi thật xa, có lẽ Lý Niệm cũng sẽ nghe thấy.

Lúc không có người ngoài, Bạch Dương vừa xót lòng vừa ngưỡng mộ, "Em mong mình cũng có thể nói ra giống như Tiểu Chung."

Thế An vốn đang ôm cậu trong lòng, nghe Bạch Dương nói vậy thì cúi xuống nhìn vào mắt cậu.

"Dương Dương, ở bên tôi khiến em chịu rất nhiều uất ức."

Bạch Dương nhìn mặt hắn mà thấy ngượng, cậu vừa cười vừa lau nước mắt, "Không uất ức."

Trừ Thế An ra, cậu sẽ không yêu một người nào khác. Phóng lao thì đành theo lao, con đường này do chính cậu chọn, trên đời có tình yêu nào mà không phải trả giá đắt?

So với rất nhiều người, Bạch Dương cảm thấy cậu đã đủ may mắn. Cậu lại dựa vào vai Thế An.

"Kim Thế An, đời người ngắn lắm, sau này em sẽ không cãi cọ với anh nữa."

"Nhưng em dù ra sao thì tôi vẫn thích, dáng vẻ tức giận của em, tôi cũng thích. Chỉ xin em đừng vì tức giận mà không để ý đến tôi."

Thế An dịu dàng nói xong tình thoại, ngón tay chầm chậm quét qua chóp mũi và môi của Bạch Dương.

Dương Dương thật sự rất dũng cảm, Thế An nghĩ, nếu không phải vì lúc trước cậu đã lớn mật kéo gần khoảng cách giữa hai người họ, có lẽ hiện tại hắn vẫn còn đang lưỡng lự.

Rốt cuộc là bọn họ đã yêu nhau như thế nào? Bắt đầu từ khoảnh khắc nào mà phát hiện ra không thể mất đi nhau? Là đêm Giáng sinh say chếnh choáng cùng nhau ngắm tuyết bay, là lần sóng vai nắm tay nhau ngắm sông xuân từ trên đỉnh Duyệt Giang Lâu, là giây phút khó kìm lòng hai mắt đẫm lệ mông lung giữa buổi đêm Hoành Điếm, hay là hai cánh hoa mơ cùng với phong thư tình của hắn?

Nỗi lòng quyến luyến khó tỏ, quay đầu lại nhìn, thời gian như từng đợt dịu dàng và lộn xộn chợt ùa về.

Bạch Dương vẫn luôn nắm tay hắn tiến lên phía trước, giống như giữa màn đêm tối ấy, cậu nắm lấy tay hắn, nói với hắn rằng, đường sinh mệnh của hai người có thể gắn kết với nhau.

Yêu là dũng khí, cũng là may mắn. Hai người có thể đứng cùng nhau, suy cho cũng cũng đơn giản chỉ là bốn chữ "hạnh hà như chi".

Bạch Dương chợt thấy Thế An ôm cậu chặt hơn.

"Dương Dương, về sau chúng ta không trốn tránh nữa, em muốn đi đâu thì cứ thoải mái mà đi." Nói xong, hắn lại cúi đầu nhìn cậu: "Sợ không?"

Bạch Dương hôn mạnh lên mặt hắn, "Sợ cái gì chứ, anh thích em là đủ rồi."

Lời đồn đại là khó tránh khỏi, đời người ngắn ngủi, vì sao phải khiến mình uất ức vì những người xa lạ? Không thẹn với lương tâm, vậy là đủ rồi.

Người với người có thể gặp gỡ nhau, có dằn vặt, cũng có vui mừng. Một đường đi tới, hiểu ra rằng phải quý trọng lẫn nhau.

Đó có lẽ chính là ý nghĩa của tình yêu.

Chung Việt tạm dừng tất cả công việc, chỉ ở phòng bệnh đợi Lý Niệm tỉnh lại.

Cũng không có đau khổ, cậu mang theo đàn guitar, y tá đi ngang qua cũng không nhịn được đứng lại nghe một chút. Bởi vì căn phòng bệnh ấy vang lên tiếng đàn rất êm tai.

Không giống với khuôn mặt lạnh lẽo của Chung Việt, tiếng đàn của cậu vừa dịu dàng vừa uyển chuyển. Đôi khi chẳng phải giai điệu gì, chỉ tùy ý gảy, vậy cũng đủ để làm lòng người rung động.

Trong tiếng đàn du dương không dứt của cậu, Lý Niệm tỉnh lại, như là một chuyện đương nhiên.

Anh tỉnh lại, mang cho mọi người một tin tốt và một tin xấu. Tin tốt là anh có thể sống sót, tin xấu là, anh không nhớ rõ bất kỳ ai nữa.

Anh vẫn còn nhớ công việc của mình, nhưng nhân mạch thì quên hết, cũng nhớ rõ cuộc sống hằng ngày, nhưng yêu và hận đã hóa thành hư không.

Bệnh viện giải thích rằng việc mất máu quá nhiều trước khi đưa tới viện đã khiến tổn thương não bộ, với mọi người thì đây cũng không tính là tin xấu, chỉ trừ Chung Việt.

Lý Niệm mất trí nhớ rồi nhưng không khác gì trong quá khứ, thỉnh thoảng muốn sờ soạng tìm gì đó, nhưng không nhớ ra đó là thuốc lá. Anh cứ luôn ngồi thẫn thờ trong phòng bệnh, tựa như đang tìm một thứ gì đó.

Mọi người an ủi Chung Việt, mà cậu thì không tuyệt vọng như mọi người nghĩ.

Rốt cuộc cậu cũng đợi được kiếp sau của anh rồi, Chung Việt thầm nhủ.

Cậu đến phòng bệnh thăm Lý Niệm, anh đang thừ người trên giường, thấy cậu đi vào thì khẽ kinh ngạc bởi ngoại hình của cậu, anh hỏi cậu: ".......Cậu là bạn của tôi?"

Chung Việt yên lặng nhìn anh, Lý Niệm cũng biết mình hỏi quá không đầu không đuôi, anh sảng khoái cười: "Ngại quá, mất trí nhớ thật là phiền phức, hình như tôi đang muốn tìm ai đó, vừa bệnh một cái thì mãi không nhớ ra được."

Cậu thanh niên lạnh lùng này khiến anh thấy rất quen thuộc. Có lẽ là bởi vì cậu đẹp, giống như Lý Niệm đã khắc sâu ánh mắt này vào tận đáy lòng.

"Anh muốn tìm ai?" Chung Việt hỏi anh.

"Không khác gì cậu lắm, rất xinh đẹp." Lý Niệm đánh giá cậu, "Đừng nghĩ là tôi đang đùa giỡn cậu, tôi thật sự cảm thấy như vậy đấy."

Anh vẫn còn cười hềnh hệch, Chung Việt tin rằng anh thật sự đang đợi cậu, chỉ là đã quên mà thôi.

Cũng tốt, cuối cùng anh đã buông bỏ tất cả mọi thứ.

"Em là Chung Việt, anh có nhớ em không?"

Lý Niệm giật mình nhìn cậu, "Tôi có diễm phúc được quen một đại mỹ nhân như cậu hả? Có thích vào giới giải trí không?"

Chung Việt cầm tay anh, "Em là bạn trai anh, trước kia chúng ta rất yêu nhau."

Lý Niệm nhìn cậu thật lâu, kinh ngạc cười.

"Nhất định là tôi đã yêu cậu đến mức không thể kiềm chế, tôi may mắn như vậy sao?"

Chung Việt không kiên nhẫn nổi nữa, cậu ôm lấy anh, "Đúng vậy, anh vô cùng yêu em."

Nước mắt hai người đều chảy xuống, đọng lại trên bờ vai nhau. Thật kỳ lạ, Lý Niệm thầm nghĩ, đây là lần đầu anh gặp cậu, vì sao anh lại khóc. Giọt lệ dường như không thể ngừng lại, được bao phủ trong ánh nắng xuân, như một viên kim cương vừa cứng cỏi lại vừa yếu ớt.

Trương Huệ Thông tới thăm Lý Niệm, Thế An và Bạch Dương ở dưới lầu tiếp đón ông. Trên xe còn một người nữa, là Kiều Sa Sa.

"Đồ đệ! Con rất có tiền đồ! Mặt mũi của vi sư nở ra mười tám vòng vì con!"

Kiều Sa Sa kích động đỏ mặt lao ra khỏi xe, Thế An bật cười vươn tay đỡ lấy cô nàng nhưng chỉ đỡ được không khí, bởi vì Kiều Sa Sa hùng hổ ôm chầm lấy Bạch Dương.

"Xin lỗi nhé đồ đệ, tuy rằng con rất có tiền đồ nhưng vi sư xin phép ôm nam thần cái đã."

Bạch Dương thầm cười như thằng ngốc ở trong lòng, nhưng để giữ hình tượng nam thần, cậu vẫn phải nở một nụ cười mang tính chất thương mại với biên kịch Kiều.

Nam thần cười lên đẹp như tranh, Kiều Sa Sa xúc động nghĩ. Bàn về đỉnh cao của cuộc đời làm fan, đó chính là từng viết kịch bản cho nam thần, hơn nữa còn chính mắt chứng kiến cậu ấy chơi gei.

Đúng, bạn trai của nam thần còn là đồ đệ của cô! Đỉnh.

Trương Huệ Thông cũng chậm rãi xuống xe, hỏi tình hình của Lý Niệm.

"Đã tỉnh rồi, chỉ là không nhớ rõ chuyện trước kia."

Trương Huệ Thông yên lòng, lại không khỏi thở dài. Đoàn người cùng tới phòng bệnh của Lý Niệm, tặng anh chút thuốc bổ. Thế An đi cùng ông ra phòng khách, hắn cười nói: "Tôi nghĩ ngài và Thiện lão sẽ cùng tới, không ngờ lại là Sa Sa."

Trương Huệ Thông đáp: "Thiên kim chuẩn bị xuất giá, Khải Từ phải ở nhà với vợ sắp xếp việc vui, đến lúc đó cậu cũng tới uống rượu mừng đi." Ông lại hỏi: "Cậu thực sự sẽ không viết Tần Hoài mộng phần hai?"

Thế An nhìn Bạch Dương ngồi bên cạnh, hai người nhìn nhau cười: "Đạo diễn Trương đã tìm đầy đủ tư liệu, tôi đương nhiên phải tuân lệnh rồi, chỉ sợ viết không tốt thôi."

Trương Huệ Thông vốn không hy vọng gì, nghe hắn nói vậy thì rất bất ngờ, "Cậu chịu viết thì tốt quá. Bây giờ tài chính đủ đầy, chúng ta mang nguyên ekip hiện tại mà tiếp tục làm, nhất định xuất sắc hơn cả phần trước." Nói xong, ông uống hớp trà, "Tôi nghe nói rất nhiều đạo diễn muốn ký hợp đồng phim với hai cậu, cậu phải giữ Tiểu Bạch cho tôi, năm nay kiểu gì cũng phải để tôi dùng."

Người già mà vẫn còn hóng bát quái, Bạch Dương và Thế An đều cười, "Đương nhiên là đi theo đạo diễn Trương ạ, đã từ chối hết rồi."

Trương Huệ Thông mỹ mãn, "Nên thế, diễn viên yêu cầu chất lượng, chỉ diễn nhiều thì không ổn. Một năm cậu chỉ ra một tác phẩm chất lượng còn hơn người khác diễn mười bộ phim." Ông lại nói: "Bên tôi có tin tức mới, tôi đã từng nói với các cậu rồi đấy, Bạch Lộ Sinh có quan hệ thân mật với một đại thiếu gia, đúng không?"

Đề tài chợt trở nên xấu hổ, Thế An nhìn Bạch Dương, cậu lè lưỡi, sau đó quay ra nhìn Trương Huệ Thông.

Kiều Sa Sa ngắt lời, "Người đó hình như vẫn còn sống, ít nhất là còn sống đến sau Giải phóng."

Bạch Dương và Thế An nghe vậy thì đều giật mình. Kim Thế An ở ngay đây, đúng vậy, nhưng Trương Huệ Thông và Kiều Sa Sa làm sao biết được?

Trong lòng hai người có điều giấu giếm nên hơi căng thẳng, nhưng chỉ nháy mắt sau, bọn họ cùng nghĩ tới một người khác.

Trương Huệ Thông nói: "Sa Sa lanh lợi lắm, con bé giúp tôi đi một chuyến đến cục quản lý văn vật. Bên đó nói là bia mộ của Bạch Lộ Sinh do một Hoa kiều quyên tặng và tu sửa từ thời kỳ chuyển giao Hồng Kông*. Lúc đó ông ấy đã qua chín mươi nhưng thân thể vẫn còn rất khỏe mạnh, có thể ngồi máy bay, đi đường cũng không cần ai dìu. Tôi tính thử tuổi tác, nếu cục quản lý không nói nhầm thì rất có thể chính là vị Kim Thế An kia."

*Chuyển giao chủ quyền Hồng Kông xảy ra vào nửa đêm ngày 1 tháng 7 năm 1997, khi Vương quốc Anh chấm dứt chính quyền thuộc địa Hồng Kông và chuyển quyền kiểm soát lãnh thổ cho Trung Quốc.

Bạch Dương và Thế An nhìn nhau, Kim Thế An vậy mà còn sống được đến lúc chuyển giao Hồng Kông.

Càng khiến cho họ kinh ngạc hơn là nội dung tiếp theo: "Tôi với Sa Sa đi khắp nơi mong có thể tìm được con cháu của Kim lão tiên sinh, nhưng không có tin tức. Cục quản lý văn vật nói, năm trước có một cuộc điện thoại từ Mỹ gọi tới, hỏi mộ liệt sỹ có cần tu sửa gì không."

Lúc ấy cục quản lý cho một câu trả lời thuyết phục, đã có doanh nghiệp quyên tiền, đang trùng tu lại.

Bạch Dương ngắt lời, "Là ai gọi tới?"

Như bọn họ nghĩ, Trương Huệ Thông vô cùng xúc động, "Nói là luật sư của một lão tiên sinh, người ủy thác họ Kim."

"Có lưu lại địa chỉ không ạ?"

"Tôi cũng hỏi vậy, không có. Người kia chỉ hỏi có cần quyên tiền không, nhận được câu trả lời rồi thì mất liên lạc." Trương Huệ Thông tiếc nuối, "Nếu có thể tìm được người thật thì không còn gì tốt hơn, lời đồn đại nào cũng không thể bằng chính người xưa kể lại."

Thế An và Bạch Dương đều vô cùng kích động, hai người bỗng chốc nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, trí nhớ mơ hồ xoay chuyển, nháy mắt đều biến thành một gương mặt quen thuộc như hiển hiện trước mắt.

Hai người không hẹn mà cùng thốt lên: "Ở Los Angeles!"

- -------------------------------

Phục bút chương 27 được đào lên rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi