TIÊN SINH, QUỶ CỦA ANH BIẾN MẤT RỒI



Cố Duy Sanh vì suy nghĩ buổi trưa ăn gì nên hiển nhiên đã quên mất ảnh đế nào đó còn đang chờ câu trả lời của y.

Vậy nên hôm sau khi Cố Duy Sanh đến trường quay, y nhìn thấy Lâu Tiêu nhìn y cười đến là “xán lạn”.

Cố Duy Sanh: "...." Mẹ ơi cứu, sao nhìn hắn còn muốn ăn thịt người hơn cả y vậy?
Cũng may lúc này Từ Thanh Sơn gọi y qua quay phim, không chờ Từ Thanh Sơn yêu cầu, Cố Duy Sanh đã trang điểm mặc TSm nhanh gọn dứt khoát leo lên cây đào trong sân, sau đó nhanh lẹ nhảy xuống: "Được, hoa đẹp, độ cao cũng vừa đúng."
Hôm nay quay cảnh lần đầu gặp gỡ giữa Tống Hòa An và Tạ Kiêu, Từ Thanh Sơn cố gắng để cảnh quay chân thật hơn, tổ đạo cụ cũng dụng tâm không ít, rõ ràng đã đến tháng bảy, cây đào vẫn nở hoa như thật.

Phương Mộc nhìn nghệ sĩ nhà mình leo như khỉ, nhìn hai nhân viên dưới gốc đào không biết nên đặt tay mình ở chỗ nào, anh ngượng ngùng cười: "Duy Sanh cậu ấy...!rất thích tập thể dục."
"Khụ." Từ đạo ho nhẹ một tiếng, xác định Lâu Tiêu và Cố Duy Sanh đã chuẩn bị xong, phất tay hô action[1].

(Action: Khẩu lệnh bắt đầu diễn của đạo diễn.)
Cố Duy Sanh nhắm mắt lại, chờ lúc mở mắt ra y đã biến thành tiểu thiếu gia nhà quyền quý ở khu đại viện[2].

(Đại viện [大院]: khu nhà ở của các ông lớn, gia đình giàu có.)
Thời kỳ đầu dân quốc, là một thời đại hỗn loạn bất an, những cuộc chiến tranh liên miên làm lòng người hoảng hốt, nhưng cũng không thể kinh động đến giới quý tộc ở Yên Thành, nhất là Tống gia đứng đầu ở Yên Thành, trăm năm vẫn duy trì được phú quý ngút trời.

Là đứa con trai độc đinh của nhà họ Tống, nói Tống Hòa An lớn lên trong sự nuông chiều cũng không ngoa, may sao Tống tiểu thiếu gia trời sinh hiểu chuyện, trừ việc nghịch ngợm phản nghịch một chút, trên người không dính một chút tính cách hư hỏng của những đứa được nuông chiều ăn chơi trác táng.

Dù cậu chủ như Tống Hòa An muốn sao không ai dám hái trăng[3], nhưng ở Tống gia cũng có chỗ cấm cậu tới gần —— đó chính là cây đào phía sau sân viện của bà nội.

(Muốn sao không ai dám hái trăng [要星星不敢给摘月亮]: chẳng biết dịch đúng hay không nữa, nhưng đại ý ở đây là được nuông chiều, muốn gì được nấy ý, muốn ngôi sao thì người hầu không dám hái trăng thay thế(?))
Nhưng Tống Hòa An đâu phải người biết nghe lời? Suy đi nghĩ lại mấy ngày, cậu thừa dịp bà nội ra ngoài nghe kịch, rón rén vào trong viện, sau đó linh hoạt trèo lên cây đào mà cậu tò mò đã lâu.


Chỉ tiếc cây đào này nhìn cũng không khác gì những cây đào khác, thân cây màu nâu sẫm cao lớn hùng vĩ, xem ra đã cắm rễ ở Tống gia khá lâu.

Thiếu niên tóc ngắn nhàm chán ngẩng đầu ngắt hai cánh hoa đào trắng nõn, lại vừa vặn nhìn thấy trên đầu có một lá bùa vàng óng.

Cái gì vậy? Thiếu niên tò mò đưa tay bắt, không cẩn thận bị cành cây cắt đứt tay.

"Vù vù——"
Gió nhẹ lướt qua hai má thiếu niên, thổi rơi hoa đào xuống đất, người đàn ông mặc trường bào màu đen đột ngột xuất hiện dưới tàng cây, ánh mắt kinh diễm của thiếu niên tựa như hoa đào.

"Anh là ai?" Thiếu niên tò mò hỏi, không thèm để ý đến ngón tay mình còn đang chảy máu, "Tại sao lại ăn mặc như thời cổ xưa thế?”
Người đàn ông dưới tàng cây không trả lời, hắn chỉ nhìn chằm chằm thiếu niên với đôi mắt đen đầy cảnh giác, giống như hắn đang bối rối vì hoàn cảnh xa lạ này.

Bóng cây đào che gần hết thân thể người đàn ông, chỉ lộ ra cánh tay trái, ánh mặt trời mùa xuân vừa vặn chiếu đến cánh tay đang dần dần trong suốt kia.

"Tại sao không nói lời nào? Anh là yêu quái của nhà tôi sao?" Thiếu niên không chú ý tới một màn kỳ quái này, cậu chỉ chống lấy thân cây nhún người nhảy xuống, lộ ra một nụ cười tinh nghịch.

"Yêu quái nhà tôi phải đón được tôi mới được."
"Bịch!"
Thiếu niên chuẩn xác nhào xuống thân người đàn ông, người đàn ông lảo đảo một chút, tại nơi thiếu niên không nhìn thấy, khuôn mặt anh tuấn của hắn đột nhiên rạn nứt, tựa như mặt quỷ Tu La khiến người buồn nôn.

Người đàn ông cong ngón tay thành trảo, đầu ngón tay sắc bén như thể trong giây tiếp theo sẽ đâm thủng trái tim thiếu niên.

Nhưng hắn lại đột nhiên dừng tay.


Khoảnh khắc cánh tay dần dần tan biến dưới ánh mặt trời chạm vào thiếu niên, vậy mà cực kỳ nhanh chóng khôi phục lại như cũ.

"Tạ Kiêu," người đàn ông nhẹ nhàng trả lời, mặt quỷ nứt ra khôi phục anh tuấn, bàn tay chuẩn bị xuyên ngực móc tim cũng nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu thiếu niên, "Ta tên là Tạ Kiêu."
Thiếu niên ngẩng đầu đụng phải đôi mắt dịu dàng của người đàn ông, lại không nhìn thấy sau lưng mình nở ra một cây xương khô màu đỏ tươi.

Nghiệt duyên trăm năm giữa hắn và Tống gia, nhất định phải kết thúc ở nơi này.

"Cắt!"
Giọng nói của Từ Thanh Sơn khiến nhân viên công tác ở trường quay hoàn hồn, mặc dù không có hiệu ứng hậu kỳ, nhưng với diễn xuất của hai vị ảnh đế vẫn dẫn dắt bọn họ vào trong phim, loại nguy cơ thân ở hiểm cảnh nhưng không biết, và ánh mắt âm ngoan lạnh lẽo của Lâu Tiêu, khiến cho không ít nhân viên nhát gan sợ hãi sởn tóc gáy.

"Qua," Từ Thanh Sơn hài lòng nhìn hình ảnh trong ống kính, "Còn một cảnh quay riêng quay lại một chút là được rồi."
Sau đó ông ta thấp giọng lẩm bẩm: "Một lần liền qua, đại cát đại lợi."
Cố Duy Sanh cũng mặc kệ cái gì may mắn hay không may mắn, nghe đạo diễn hô "Qua", y lập tức từ trong lồng ngực Lâu Tiêu đứng lên.

Kịch bản này rốt cuộc là tính hướng về gì đây, tạm thời không đề cập đến vấn đề không có nữ chính, nhưng vì sao giữa hai nam chính lại có thể gay như vậy?
—— cũng không phải Cố Duy Sanh bài xích tình yêu đồng tính, chỉ là nếu không biết mức độ rõ ràng, y muốn nắm chắc chừng mực trong đó thì rất khó.

Nhưng mà cũng may, nhìn sắc mặt Từ Thanh Sơn, cảnh đầu tiên của y hẳn là diễn không tệ.

"Sao vậy?" Lâu Tiêu nhận lấy chai nước Đường Ninh đưa uống một hớp, hắn nhìn Cố Duy Sanh đứng cách hắn một mét nói, "Tôi làm cậu không thoải mái?"
Cố Duy Sanh lắc đầu, y là một lão quỷ ngàn năm sao có thể sợ một tiểu thiên sư chưa tới ba mươi tuổi?
Chỉ vì mùi hương trên người tiểu thiên sư quá đặc biệt, khiến y không hiểu sao có chút đói, nếu cứ tiếp tục như vậy y chỉ e sẽ không kiềm chế được nhận lời mời ăn cơm cùng đối phương.


Thấy Cố Duy Sanh chẳng hiểu vì sao lại lui về sau một bước, Lâu Tiêu cau mày, nhưng cũng không quấn lấy Cố Duy Sanh nữa.

Lát nữa còn có cảnh diễn bù, nên Phương Mộc đưa Cố Duy Sanh đến bàn đá dưới gốc cây đào ngồi chờ chỉnh trang, Lão Bạch thì lại "meo" một tiếng đạp Phương Mộc xông vào dưới bóng cây.

Tháng bảy tuy không phải thời điểm nóng nhất nhưng tuyệt đối không thể nói là mát mẻ, ngay cả Phương Mộc ôm mèo che dù đứng ở bên cạnh cũng đổ một thân mồ hôi, nhưng cố tình Cố Duy Sanh như người không liên quan, thoải mái sạch sẽ làm người khác ghen tỵ.

Về phần Lưu Kha được gọi đến trang điểm lại cho Cố Duy Sanh thì sững sờ tại chỗ, nhất thời có chút cảm giác không thể xuống tay.

—— Mạ ơi, người này thật chẳng giống đã trang điểm.

Nhưng trước ánh mắt nghi hoặc của Phương Mộc, Lưu Kha vẫn cầm lấy phấn nền và chì kẻ mày đánh trong chốc lát, dù sao hôm nay cô đã tiến thêm một bước tới ước mơ của mình, rất đáng ăn mừng.

Điện thoại vẫn còn ở chỗ Phương Mộc, Cố Duy Sanh không có việc để làm, dứt khoát ngoan ngoãn nhắm mắt lại tùy ý để lưu Kha làm việc, ai ngờ vài phút sau y vừa mở mắt ra, đối diện bàn lại nhiều thêm một Lâu Tiêu.

[Chạy trời không khỏi nắng, hai người còn phải làm việc với nhau hai tháng đấy,] Lão Bạch có chút khó hiểu, [Em nói này lão Cố, sao anh cứ như sợ Lâu Tiêu vậy? Bình thường thì anh cũng không phải người sợ bóng sợ gió, không phải bị câu tình người duyên ma của em hù thật đấy chứ?]
[Cút, cút, cút,] Cố Duy Sanh thu hồi tầm mắt, "liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra thân phận của anh, em cho rằng hắn là người đơn giản kiểu gì?]
Dừng một chút, y lại nói: [Hơn nữa không nói tới kim quang công đức, cho dù đã khai quỷ đồng anh cũng không thấy rõ bất kì khí tức nào trên thân người này, lai lịch của hắn e là không nhỏ, người và quỷ khác nhau, không muốn phiền toái thì vẫn nên bớt tiếp xúc.]
[Nhưng anh đã là Quỷ Tiên, lại còn tu luyện dựa vào tinh hoa nhật nguyệt,] Lão Bạch dưới bóng cây liếm liếm râu mép, [đều là kẻ tu đạo anh sợ hắn làm chi.]
Lời này Cố Duy Sanh không thích nghe lắm: [Đâu phải anh sợ hắn, anh là sợ phiền phức.]
Hơn nữa, chính sự tò mò không thể giải thích được của Lâu Tiêu đối với y, cũng như mùi hương kỳ quái của người kia, tất cả đều viết rõ ràng hai chữ "phiền phức".

Cố Duy Sanh đã chuẩn bị sẵn sàng nghe lão Bạch đáp trả, nhưng ai ngờ lời hung dữ y không nghe thấy, lại nghe thấy một tiếng mèo kêu thé lên: [Đờ mờ! Có quỷ!]
m thanh của Lão Bạch lúc đó cũng không nhỏ, ít nhất những người bên cạnh bàn đá đều sợ hết hồn, Phương Mộc vội vã muốn đi xách mèo về, nhưng Cố Duy Sanh kéo ống tay áo anh lại.

"Để em đi, Lão Bạch nghe lời em." Cố Duy Sanh đương nhiên sẽ không để Phương Mộc tiếp cận cây đào có thể là quỷ, y nhẹ giọng xin lỗi nhóm người Lâu Tiêu, sau đó xoay người đi tìm Lão Bạch.

Lâu Tiêu đăm chiêu nhìn về phía bụi cỏ bên cạnh cây đào, ánh mắt của hắn không ôn hòa nữa, dường như đã nhận ra được gì đó.


Ở nơi mọi người không nhìn thấy Lão Bạch nhảy nhót tung tăng, hoạt bát không giống một con mèo lạnh lùng, quỷ đồng của Cố Duy Sanh dựng lên, lại chỉ nhìn thấy một tia âm khí còn sót lại trong bụi cỏ bên cạnh cây đào.
Nhìn rất quen mắt, khí tức này và âm khí bám lên đoạn hương kia giống nhau như đúc.

[Con quỷ kia trông như thế nào?] Cố Duy Sanh đi về phía bụi cỏ, cũng không phải y thích xen vào chuyện của người khác, chỉ là quỷ thì có quy tắc riêng của quỷ, tạm thời ở chung dưới một mái nhà, Cố Duy Sanh nhất định phải nói với đối phương về quy củ của mình.

—— Muốn nháo như thế nào cũng được, nhưng đừng bao giờ gây hại đến người vô tội và trì hoãn việc quay phim của y, bằng không dù là đồng loại y cũng sẽ không nương tay.

Lão Bạch meo một tiếng: [Là một người phụ nữ mặc sườn xám, em không thấy rõ mặt, lúc đó cô ta ở trong bụi cỏ nhìn về phía trước, hình như đang tìm ai đó.]
Trong bụi cỏ còn sót lại một chiếc lược gỗ đào, gỗ đào vốn là chất liệu trấn trạch trừ tà[4], nhưng chiếc lược này đã bị âm khí bào mòn, xem ra đây là thứ mà con quỷ kia thường xuyên đem theo bên cạnh.

(Trấn trạch trừ tà [镇宅辟邪]: Trấn là giữ, trạch là nhà, hiểu nôm na là canh giữ cửa nhà, là cách để đảm bảo cho nhà cửa được bảo hộ, giữ ổn định vững vàng, đồng thời giúp những thành viên sống trong căn nhà đó được mạnh khỏe, an lành, gặp thuận lợi trong công việc, học tập và đời sống hàng ngày.

Trừ tà là xua đuổi ác quỷ, thanh trừ những thứ nhập vào người hay một khu vực.)
Cố Duy Sanh chỉ nhìn thoáng qua không để ý tới nữa, y chỉ muốn tới đây nói chuyện quy củ với đối phương, cũng không phải tới bắt quỷ, cho dù bây giờ trên mặt đất có vàng thỏi cũng không liên quan đến y.
"Đi thôi." Cố Duy Sanh xách gáy Lão Bạch lên, để nó chổng vó nằm trong ngực mình, "Làm dơ đồ diễn đêm nay không cho em ăn Whiskas[5]."
(Whiskas [妙鲜包]: là một loại thức ăn cho mèo.)
Phương Mộc vẫn luôn để ý tình huống bên Cố Duy Sanh, lúc thấy Cố Duy Sanh ôm mèo đi ra, anh lập tức chạy tới đón.

"Tiểu Phương Tử, coi chừng lão Bạch, đừng để nó chạy loạn nữa." Cố Duy Sanh đưa Lão Bạch cho Phương Mộc, lại ở trong đầu dặn dò, "Ở cạnh Phương Mộc, xảy ra chuyện gì nhớ gọi anh.]
"Vâng, cẩn tuân thánh chỉ thái thượng hoàng," Phương Mộc đẩy mắt kính, bất đắc dĩ phối hợp diễn với nghệ sĩ nhà mình, anh nhỏ giọng nhắc nhở, "Anh thấy sắc mặt Từ đạo không được tốt, lát quay nhớ cẩn thận chút."
Tuy nói trong tay Cố Duy Sanh có cúp ảnh đế, nhưng tư lịch của y cũng không có bối cảnh gì, đạo diễn như Từ Thanh Sơn bọn họ vẫn phải cẩn thận đối đãi.

"Được, trong lòng em biết rõ." Cố Duy Sanh giương mắt nhìn về phía Từ Thanh Sơn, mười phút trước nụ cười vẫn còn treo trên mặt đối phương đã biến mất sạch sẽ, bây giờ chỉ còn lại một mảnh trắng xanh.

Yo, Cố Duy Sanh híp mắt một cái, đây là nhìn thấy cái gì?
- ---
Vì Tạ Kiêu là người cổ đại nên tui cho ảnh xưng hô là ta nhe:3.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi