TIÊN SINH, QUỶ CỦA ANH BIẾN MẤT RỒI



Hơi thở ấm áp của Lâu Tiêu phả vào cổ Cố Duy Sanh, y không được tự nhiên giật giật cơ thể, chẳng biết đầu óc tiểu thiên sư lại chạm mạch ở đâu.
"Sao tôi có thể dùng nguyên thân để đóng phim được chứ?" Cố Duy Sanh sờ mái tóc chẳng hề mềm mại của Lâu Tiêu, "Cho dù muốn diễn mình của mấy trăm năm trước, tôi cũng phải mặc trang phục đoàn phim chuẩn bị mà."
Lâu Tiêu vẫn không ngẩng đầu, sống mũi cao thẳng của hắn cọ cọ vào làn da nhẵn nhụi bên cổ Cố Duy Sanh, giọng nói vẫn còn chút khó chịu: "Nhưng Giang Yên vẫn nhớ được."
"Nhớ được không có nghĩa là có thể vẽ được." Cổ bị đối phương làm cho có chút ngứa, Cố Duy Sanh nhẹ nhàng đẩy đầu Lâu Tiêu, "Sao hôm nay anh lại nũng nịu vậy hử?"
Lâu Tiêu luôn là kiểu cường thế bá đạo tổng tài, nhưng lúc này Cố Duy Sanh lại cảm thấy đối phương như biến thành một chú cún bự dính người thích làm nũng.

"Bởi vì tôi phát hiện tôi vẫn chưa biết nhiều về em." Lâu Tiêu thuận theo lực đẩy của Cố Duy Sanh ngẩng đầu lên, hắn nở nụ cười giễu cợt, nhưng Cố Duy Sanh vẫn chú ý tới sự nghiêm túc trong đôi mắt đối phương, "Lúc trước nói quá nhiều, giờ tôi không còn tự tin nữa."
Cho dù người nọ là kèm quỷ của mình và cũng là người vừa mới xác định quan hệ yêu đương với mình, nhưng Lâu Tiêu vẫn cảm thấy không đủ.

Hắn muốn hiểu Cố Duy Sanh hơn, muốn biết tất cả về đối phương.

Vào khoảnh khắc này, Lâu Tiêu ấy vậy mà bắt đầu đố kị hai "người bình thường" là Giang Yên và Vân Hành.

"Lâu đại ảnh đế cũng có lúc không còn tự tin sao?" Cố Duy Sanh tựa như không xương dựa vào lồng ngực Lâu Tiêu, "Cả con quỷ đều ở trong lòng anh rồi, bây giờ anh lại nói với tôi là anh không còn tự tin nữa?"
Cố Duy Sanh híp mắt lại, căn bản không đặt nặng lo lắng của Lâu Tiêu, y là người bất cần lại khá cởi mở, trong phương diện tình cảm, suy nghĩ của y không tinh tế được như Lâu Tiêu.

Giống như bây giờ, y cảm thấy đệm thịt Lâu Tiêu rất ấm áp, y sẽ dựa vào hưởng thụ không chút ngại ngùng, hoàn toàn không nghĩ tới mình trêu chọc người ta như vậy sẽ có hậu quả gì.

Nhưng hôm nay Lâu Tiêu lại thành thật ngoài ý muốn, hắn ôm vai Cố Duy Sanh: "Lão Bạch là đàn ông."
Hơn nữa, còn là người đàn ông làm bạn bên cạnh em nhiều năm như vậy.

"Tha Lão Bạch đi ông ơi, nó vẫn còn con nít đó." Cố Duy Sanh lấy tay áng chừng độ cao, "Mười sáu, mười bảy tuổi, cao cỡ cỡ vầy nè."
Tuy y chỉ mới liếc qua cơ thể Lão Bạch khi quan tài vỡ ra, nhưng trí nhớ của y rất tốt, đến bây giờ vẫn còn nhớ hình dáng nguyên thân của Lão Bạch.

Hoa phục lộng lẫy, cho dù nhắm mắt cũng là một tiểu thiếu gia trên mặt viết hai chữ kiêu ngạo.


Cho nên, dù Cố Duy Sanh và Lão Bạch đã làm bạn mấy trăm năm, thì trong lòng y, Lão Bạch vẫn chỉ là nhóc con mới lớn.

Chỉ là không biết thằng nhóc này hàng ngày uống lộn thuốc gì mới lệch thành cái dạng hôm nay.

"Lại thất thần," Lâu Tiêu sờ tấm lưng được áo sơ mi che phủ của Cố Duy Sanh, "Em không thể nghĩ đến tôi nhiều chút sao?"
Cố Duy Sanh: "..."
Nhìn cái nồi ổng đội cho này, rốt cuộc thì ai mới là người nhắc tới Lão Bạch đầu tiên chứ hả?
Tay Lâu Tiêu không vượt quá giới hạn, hắn không nhanh không chậm vuốt ve xương cánh bướm duyên dáng sau lưng Cố Duy Sanh, như đang thưởng thức một bảo bối vô giá nào đó.

Biết mình không thể đội nồi cho đối phương, Cố Duy Sanh dứt khoát im miệng bỏ qua cái đề tài này.

Y xem như đã rõ, tiểu thiên sư chính là cái bình dấm chua không hơn không kém, chỉ cần sự chú ý của y va phải chuyện khác, đối phương chắc chắn sẽ cảm thấy không vui.

Gia đình hoà thuận, có quyền có thế, không biết rốt cuộc là thứ gì đã khiến đối phương có loại cảm giác không an toàn như vậy.

Cố Duy Sanh lại thất thần, nhưng lần này Lâu Tiêu lại không tỏ vẻ bất mãn, hắn nghiêng đầu nhìn vào mắt Cố Duy Sanh: "Bây giờ là đang nghĩ đến tôi này."
Giọng Lâu Tiêu mang theo ý cười, ngay cả người từng trải luôn luôn bình tĩnh như Cố Duy Sanh cũng không khỏi bị đối phương trêu chọc đến động lòng, y khẽ ngước mắt lên, thoải mái đáp: Ừ đấy, nghĩ sao anh lại thích ăn dấm chua như thế."
Môi Cố Duy Sanh run lên, nhưng cuối cùng vẫn nuốt câu hỏi "Tại sao lại bất an như thế" trở về.

"Bởi vì tôi sợ." Rõ ràng biểu tình Cố Duy Sanh hoàn mỹ không chê vào đâu được, nhưng Lâu Tiêu vẫn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng đối phương, "Sợ một giây sau sẽ chết, cho nên lúc nào cũng muốn soát độ tồn tại."
Nghe ra sự nghiêm túc trong lời của Lâu Tiêu, Cố Duy Sanh "vụt" đứng dậy: "Có công đức lớn hộ thể, sao một giây sau sẽ chết được."
"Nhưng nghiệp hỏa cũng ở trong người tôi," Lâu Tiêu nhẹ nhàng đè vai Cố Duy Sanh, "Nghiệp hỏa ngày càng tăng, tu vi của tôi lại chẳng tiến lên được nửa bước, tôi cũng không phải hòa thượng lục căn thanh tịnh, đến cuối cùng, đương nhiên sẽ bị nghiệp hỏa thiêu sạch."
"Nhưng bây giờ anh đã có tôi," Cố Duy Sanh thả lỏng cơ thể, "Tôi sẽ không để anh phải chết."
"Tôi biết," Lâu Tiêu thấp giọng nói, "Lâu gia tinh thông bắt quỷ nhưng không thông bói toán, tôi rất mừng vì hôm đó đột nhiên tâm huyết dâng trào tính quẻ rất chuẩn."
"Linh khí thuần túy đúng là có thể áp chế nghiệp hỏa, nhưng tôi không ngờ em lại làm tốt như vậy." Dường như nghĩ tới chuyện gì thú vị, Lâu Tiêu nhếch khóe môi, "Tôi cứ tưởng vong hồn có thể tu thành Quỷ Tiên như thế nào cũng phải là một tên tiểu hòa thượng một lòng thanh tu, nếu không thì cũng nên là ẩn sĩ rời xa thế gian, nhưng không ngờ tôi lại tìm được em ở phim trường."
Cố Duy Sanh: "..." Sống tùy tiện trách y chắc?

"Lúc tu luyện tôi cũng rất chuyên tâm." Cố Duy Sanh ngứa mồm muốn biện giải cho mình một câu, nếu không phải y tu thành quỷ tiên thể, y cũng sẽ không rời núi sâu đến đây làm diễn viên.

Nhưng mà y không hiểu "tốt như vậy" trong lời Lâu Tiêu nói là có ý gì.

Trong lòng Cố Duy Sanh biết, mình cùng lắm chỉ có tác dụng là bình chữa cháy và máy lọc linh khí, loại áp chế này trị được ngọn không trị được gốc, y cảm thấy không có gì đáng để khen ngợi.

Cố Duy Sanh nói ra nghi hoặc của mình, Lâu Tiêu lại yên lặng lắc đầu: "Không đến mức không trị được gốc."
"Sanh Sanh, tôi phát hiện tôi có thể từ từ khống chế được nghiệp hỏa."
Mặc dù chỉ có một chút, nhưng nghiệp hỏa không ngừng thiêu đốt hồn phách trong cơ thể đã dần hạ nhiệt.

Khống chế nghiệp hỏa? Cố Duy Sanh đột nhiên mở to hai mắt, đây không phải là chuyện con người có thể làm được.

Cho dù là Lâu Tiêu cũng không được.

Là trụ sở chính của công ty giải trí hàng đầu nước Z, phong thuỷ ở Trục Mộng đương nhiên không kém, ngón tay Cố Duy Sanh khẽ nhúc nhích, văn phòng vốn không có bao nhiêu âm khí lập tức bị linh khí nồng đậm bao phủ.

Đạo hạnh Cố Duy Sanh đương nhiên cao hơn Lâu Tiêu rất nhiều, dưới tình huống y dùng hết toàn lực, cho dù nghiệp hỏa trong cơ thể Lâu Tiêu có hung hăng cỡ nào, nó cũng không thể nhảy nhót được nữa.

Lòng Lâu Tiêu không gợn sóng, Cố Duy Sanh lập tức cắt đứt bất cứ ác niệm nào có khả năng trồi lên.

Theo lý thuyết thì mặc cho Lâu Tiêu có thể triệu được nghiệp hỏa, nó cũng chỉ có thể là một ngọn lửa yếu ớt mà thôi.

Nhưng Cố Duy Sanh lại nhìn thấy một ngọn lửa lớn, hỏa diễm đỏ tươi không ngừng nhảy ra từ đầu ngón tay Lâu Tiêu, chúng vui sướng nhảy nhót trong phòng làm việc, nhưng những ngọn lửa này rất biết điều, tùy ý bùng cháy nhưng không phá hỏng bất cứ vật phẩm nào trong văn phòng.

Không cần ác niệm làm chất xúc tác, cũng không cần tội lỗi làm củi.


"Quả nhiên, sự thay đổi này có liên quan đến em." Trán Lâu Tiêu rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Đáng lẽ hắn không làm được đến trình độ khoa trương như vậy, nhưng mỗi khi Cố Duy Sanh ở bên cạnh hắn, hắn sẽ cảm thấy mình có thể khống chế được nghiệp hỏa thêm một chút.

Dù rằng nghiệp hỏa thường sẽ liếm láp hồn phách của mình, nhưng Lâu Tiêu lại biết hắn không cần lo lắng tính mạng mình sẽ gặp nguy hiểm nữa.

"Chứng minh thì chứng minh, anh phô trương như vậy làm gì." Nhìn thấy lớp mồ hôi mỏng trên trán Lâu Tiêu, Cố Duy Sanh liền biết bây giờ đối phương vẫn chưa khống chế hoàn hảo nghiệp hỏa.

Nhưng dáng vẻ hơi đổ mồ hôi này, nhìn qua tốt hơn nhiều so với tự thiêu đốt mình của trước đây.

"Thành thật khai báo." Linh khí và nghiệp hỏa cùng tản đi, Cố Duy Sanh đứng dậy nâng cằm đối phương lên, "Phát hiện từ khi nào?"
Đối với lần "thẩm vấn" này, Lâu Tiêu hết sức phối hợp: "Bắt đầu từ giây phút em và tôi ký khế ước."
Sớm như vậy? Cố Duy Sanh nheo đôi mắt đào hoa, sâu sắc cảm nhận kỹ năng diễn xuất đỉnh của chóp của tiểu thiên sư.

"Tôi không cố ý giấu giếm em." Thấy Cố Duy Sanh nheo mắt lại, Lâu Tiêu không kìm được đưa tay sờ đuôi mắt ửng đỏ kia, "Là vì lúc đầu tôi cũng không chắc lắm."
Mỗi khi ở cùng Cố Duy Sanh, hắn sẽ cảm thấy khí tức thông thuận đầu óc thông suốt, điều khiển nghiệp hỏa cũng thuận buồm xuôi gió hơn.

Lâu Tiêu cứ tưởng nguyên nhân là vì linh khí chung quanh quá mức thuần túy, nhưng hắn lại dần dần phát hiện có điểm không đúng.

—— Cho dù hắn đã âm thầm cố ý ngăn cản bất kỳ khí tức nào có thể tiến vào trong cơ thể hắn, nhưng loại cảm giác kỳ diệu này vẫn sẽ không biến mất.

Linh khí có thể giúp hắn áp chế nghiệp hỏa, nhưng Cố Duy Sanh lại có thể giúp hắn khống chế nghiệp hỏa.

Cũng chính vào thời khắc ấy, Lâu Tiêu mới hiểu lời giải thích từ quẻ hắn bói được.

Quỷ tiên họ Cố.

Trọng điểm không phải quỷ tiên, mà là Cố Duy Sanh.

Cõi đời này không chỉ có một quỷ tiên, nhưng Lâu Tiêu hắn chỉ có một Cố Duy Sanh.


Nghe Lâu Tiêu trả lời, Cố Duy Sanh buông cằm đối phương ra: "Vậy anh không cần linh khí của tôi nữa?"
"Cần chứ, nhưng tôi càng cần em hơn."
Lâu Tiêu thuần thục nắm chặt cổ tay Cố Duy Sanh, hắn khéo léo sử dụng kỹ thuật tay, khiến Cố Duy Sanh lần thứ hai ngoan ngoãn ngồi xuống đùi mình.

"Không quan tâm có nghiệp hoả hay không, tôi đều muốn em."
Em là của riêng tôi.

Nghe nói như thế, tay Cố Duy Sanh khoác lên vai Lâu Tiêu ngừng lại một chút, nhưng vẫn không quên vấn đề ban đầu: "Anh sẽ không chết, tại sao còn sợ."
"Con người rồi cũng sẽ chết." Đôi mắt Lâu Tiêu nhuộm một lớp tối đen, "Tôi chỉ có thể sống cùng em chưa tới trăm năm, tôi đương nhiên sợ."
Cho nên mới phải gắng sức tuyên bố chủ quyền.

"Đáng lẽ là muốn kéo em cùng tôi hồn phi phách tán." Lâu Tiêu nhìn Cố Duy Sanh, không hề che giấu suy nghĩ cực đoan của mình, "Nhưng bây giờ tôi đã tìm được hy vọng."
"Khống chế nghiệp hỏa, sẽ có thể ngộ đạo."
—— Ngộ đạo phi thăng giả, đương nhiên có thể thoát khỏi kiếp luân hồi.

Năm xưa phật dưới gốc cây bồ đề để nghiệp hỏa đốt người mới tu thành đạo quả, nhưng đó là chuyện không biết của mấy vạn năm trước, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, đạo pháp suy yếu, dù rằng có nghiệp hỏa trong người, thì Cố Duy Sanh cũng chưa bao giờ nghĩ Lâu Tiêu sẽ đi theo con đường này.

Đây cũng là nguyên nhân Cố Duy Sanh kinh ngạc khi biết Lâu Tiêu có thể khống chế nghiệp hỏa.

"Ý tưởng hão huyền, nghiệp hỏa là đồ của Phật gia." Cố Duy Sanh vỗ vỗ đầu Lâu Tiêu.

Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng y vẫn dâng lên một tia hy vọng mong manh.

Có lẽ...!Người này thật sự có thể cùng y đời đời kiếp kiếp thì sao?
"Đại đạo ba ngàn, trăm sông đổ về một biển," Lâu Tiêu vuốt nhẹ gò má Cố Duy Sanh, "Nếu thành công, em chạy đằng trời cũng không thoát khỏi tôi."
"Không thành công cũng không thể thoát." Dừng một chút, Lâu Tiêu mở miệng bổ sung, "Em và tôi là thiên duyên tiền định."
"Dẻo miệng vậy hử?" Cố Duy Sanh nhướng mày nở nụ cười, "Phương Mộc bỏ thêm bao nhiêu đường vào cà phê của anh vậy hả?"
"Muốn biết hửm?" Lâu Tiêu cười nhẹ, ngón tay ám chỉ mà vuốt ve cánh môi hơi chu lên của Cố Duy Sanh, "Vậy em tự nếm thử đi nào.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi