TIÊN SINH, QUỶ CỦA ANH BIẾN MẤT RỒI



"Mai Huyên, không được nói bậy."
Chung Tử Húc dùng quạt xếp không nhẹ không nặng vỗ vai trái nữ sinh, nữ sinh tên Mai Huyên thả lỏng vai, có vẻ nghe lời bỏ tay xuống.

Mai Huyên có ngũ quan tinh xảo nhưng ánh mắt trống rỗng, đôi mắt kia chỉ khi nhìn Chung Tử Húc mới có thể sinh ra một chút dao động, so với một người sống, cô ta càng giống một con rối hình người đã thành tinh hơn.

Cửa mộ cao lớn mà cổ xưa đóng chặt, mặc dù ngoài cửa không có cảnh báo "Kẻ tự tiện đi vào sẽ phải chết" gì đó, nhưng hoa văn phức tạp trên cửa và tiếng gầm gừ thỉnh thoảng truyền đến từ bên trong dường như đang cảnh báo mọi người không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Thế nhưng Lâu Tiêu lại cố tình như không cảm nhận được những thứ này, hắn tiến lên một bước, dán tay lên cửa mộ, ngay sau đó, cửa mộ mở ra một khe hở ở giữa như được kích hoạt công tắc nào đó.

Cũng không biết là do Lâu Tiêu tận lực làm hay là do cửa mộ đã lâu năm nên bị lão hóa, nó cũng không "vù" một cái lộ ra bộ mặt thật ẩn sâu bên trong, mà chỉ lùi về sau từng chút một, không ngừng phát ra tiếng ma sát khiến người ta ê răng.

Luồng khí vẩn đục mà mục nát không ngừng lan ra dọc theo khe cửa, Liễu Diệu xoay kiếm một lần nữa, song lần này đạo thuật của cô lại không hiệu quả cho lắm.

Trên cửa thực sự không có cơ quan nào khó giải quyết, nhưng từ bao giờ khí bên trong ngôi mộ lại trở nên khó ngửi như vậy?
Cố Duy Sanh khẽ cau mày, y tùy ý bấm một cái pháp quyết bằng tay trái giấu trong tay áo, một luồng linh khí thuần khiết theo đó khuếch tán, thanh lọc không khí chung quanh sạch sẽ nhanh tới mức không kịp cản.

Linh khí thuần khiết như vậy hoàn toàn không giống một thứ vong hồn nên có, cô gái tóc vàng đứng bên cạnh Hill nghiêng đầu nhìn Cố Duy Sanh, giống như đang phân biệt đối phương rốt cuộc có phải đồng loại của cô hay không.

Giang Yên so với người thường chỉ là một người có khả năng nằm mơ, lúc này tận mắt nhìn thấy tình hình không khác gì cô gặp trong mơ, trong lòng cô kích động, căn bản không phát hiện nam thần bên cạnh mình không cẩn thận lại trở thành tiêu điểm trong tầm mắt mọi người.

Bị linh khí của Cố Duy Sanh ảnh hưởng như thế, Lâu Tiêu thu tay đặt trên cửa mộ về: "Mở."
Tiếng gầm nhẹ bên trong lăng mộ chẳng biết đã ngừng lại từ lúc nào, những ngọn nến lộng lẫy hơn bên ngoài cửa mộ lần lượt sáng lên, ánh lửa nhảy múa chiếu ra một số con đường sâu thẳm và chật hẹp.


Yên tĩnh.

Trong bầu không khí yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nhỏ bé của một vài thiên sư, Lâu Tiêu cong ngón tay trái vừa mới dán trên cửa, cảm giác tê liệt do vết thương trên ngón trỏ làm cho hắn có chút không vui.

Là mùi máu tươi, cô gái tóc vàng chớp chớp mắt nhìn về phía Lâu Tiêu, nhưng ngay sau đó lại bị ánh mắt sắc bén của đối phương dọa trở về.

Lâu Tiêu và cô gái trao đổi ánh mắt rất nhanh và lại bí ẩn, Cố Duy Sanh ngửi thấy hương Tùng Tuyết như có như không trong không khí, tự nhiên đi tới kéo tay trái Lâu Tiêu lại: "Chúng ta đi thôi."
Linh khí ôn hòa hóa thành phù triện bé nhỏ che lên miệng vết thương, vệt sáng màu đen mắt thường khó có thể thấy bị linh khí ép ra khỏi miệng vết thương, trong nháy mắt đã bị Cố Duy Sanh tiêu diệt sạch sẽ.

Giang Yên theo sát nam thần, yên lặng che miệng lại: Hình như mình đã phát hiện một bí mật lớn rất kinh thiên động địa.

Cửa mộ đã mở, mọi người nhất thời không rảnh để ý đến tương tác giữa Cố Duy Sanh và Lâu Tiêu, mặc kệ đại hội trưởng Lâu rốt cuộc là thích nam hay nữ hay quỷ hay người, thắng lợi trong thi đấu này mới là mục đích cuối cùng của mọi người lần này.

Hill như thường lệ là người đầu tiên bước vào cửa mộ, Cố Duy Sanh được Lâu Tiêu kéo về phía trước.

Thời gian đã trôi qua trăm năm, lần nữa xông vào nơi đây khiến y ấn tượng sâu sắc bên trong lăng mộ này.

Tiếng gió rít gào, đợi mọi người đến gần ngã tư đường, mới phát hiện đó căn bản không phải là con đường sâu thẳm gì, mà là bốn cây cầu đá đang lơ lửng.

Cây cầu cũ kỹ vừa nhỏ vừa hẹp, dưới cầu là một mảnh tối đen không rõ, nó như một con quái vật đang há to cái miệng lớn, âm thầm chực chờ mỗi một con mồi sẽ bị sa vào lưới.


"Cửa mộ này có muốn xử lý một chút hay không?" Liễu Diệu quay đầu lại nhìn về phía cánh cửa không di chuyển kia, "Sau khi nhân vật chính vào cửa sẽ tự động đóng lại, trong phim kinh dị không phải đều diễn như vậy sao?"
"Ai nói em là nhân vật chính?" Hill bẹo hai chiếc má phúng phính của Liễu Diệu mấy lần, "Xí hổ xí hổ."
Động tác của hắn trông thân mật nhưng lại rất đơn thuần, như đang trêu đùa em gái nhỏ mà mình nuông chiều, nhưng cho dù là vậy, Thôi Thiệu Nguyên đứng bên cạnh Liễu Diệu vẫn không tự chủ được mà dừng lại động tác.

Giống như lúc trước Hill và Liễu Diệu ngồi cùng bàn ở Vạn Phật Tự, Cố Duy Sanh quét mắt qua lại giữa ba người, lại nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông không có cảm giác tồn tại nhất trong bảy người.

Không sai, là một người đàn ông.

Đối phương nhìn sơ qua lớn tuổi hơn Lâu Tiêu một chút, đứng trong đám thanh niên có vẻ không ăn khớp lắm, anh ta có khuôn mặt của người đi đường khiến người gặp người quên, dọc theo đường đi vẫn luôn cúi đầu không nói tiếng nào.

Người đàn ông vẫn luôn duy trì khoảng cách nhất định với tất cả mọi người, không đi sát Lâu Tiêu cũng không đi cùng Chung Tử Húc, nhìn có vẻ là người thuộc phái trung lập không chung phe ai cả.

Trong lúc Cố Duy Sanh thất thần, Liễu Diệu đã dán mấy tấm bùa chú chữ như gà bới lên cửa mộ, khí tức trên lá bùa không kém, nhưng nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên đó lại khiến Cố Duy Sanh không dám khen ngợi.

Những người khác đã quen với kỹ thuật vẽ bùa của Liễu đại tiểu thư không đành lòng nhìn thẳng, nhưng trong hoàn cảnh không rõ và đầy tính cạnh tranh này, bất cứ ai cũng không thể đặt an toàn của cánh cửa này vào tay những người khác ngoại trừ mình.

"Xoạch."
Sáu bút pháp khác nhau bay về phía cửa lớn, một giây sau, trên cửa mộ nặng nề có thêm vài món "đồ trang trí" hoặc chính hoặc tà.

[Vô dụng thôi.] Lão Bạch từ trong lồng ngực Giang Yên ló đầu ra, [Người sống bước lên cầu sinh tử, sẽ không bao giờ tìm được đường trở về.]

Không còn đường quay đầu có nghĩa là không thể theo đường cũ trở về, Lão Bạch đã từng dùng cơ thể mèo nhảy nhót bên trong lăng mộ không biết bao nhiêu năm, nhưng mãi cho đến cuối cùng nó cũng không thể tìm thấy lối thoát thứ hai ngoại trừ cầu sinh tử.

Năm đó Cố Duy Sanh có thể đưa Lão Bạch thuận lợi rời khỏi lăng mộ, ở mức độ rất lớn mà nói đều là nhờ phúc của thể chất đặc thù của hai người.

[Thật sự muốn dẫn bọn họ vào?] Lão Bạch nhìn Lâu Tiêu đang dùng la bàn gỗ mun tơ vàng chọn đường, [Nếu xảy ra chuyện gì anh cũng đừng có mà đau lòng.]
Cho dù đạo hạnh Lâu Tiêu không cạn lại có công đức hộ thể, nhưng nói thế nào đối phương cũng chỉ là người bình thường, từ bản chất mà nói, lúc này Lâu Tiêu chẳng khác gì Giang Yên đang ôm nó.

[Anh ấy muốn vào thì vào.] Linh khí trong cơ thể vừa sôi sục lại cuồn cuộn, Cố Duy Sanh nhướng mày nở nụ cười, [Hòa thượng Trần vừa già nua lại còn kỳ quái như vậy mà còn thoát ra được lăng mộ, tiểu thiên sư sao có thể tệ hơn đối phương được?]
[Dù có chuyện gì đi nữa, tóm lại có anh bảo vệ anh ấy.]
Giang Yên một tay ôm Lão Bạch, tay còn lại thì không ngừng xoa huyệt thái dương, cô khó hiểu hất mặt về phía cây cầu đá thứ hai từ trái sang, ý bảo đó chính là con đường Cố Duy Sanh từng đi qua.

"Không trả người sống," Giang Yên kề sát Cố Duy Sanh, giọng như muỗi kêu mà hừ hừ một câu, "Anh Sanh, cầu ôm đùi."
Lão Bạch đang run run lỗ tai thì ngừng lại, Cố Duy Sanh hiểu rõ, mở miệng hỏi giúp nghi ngờ trong lòng đối phương: "Sao em lại biết được?"
"Dưới cây cầu có khắc nè," Giang Yên trả lời tự nhiên, ở trong mơ cô không bị hạn chế góc nhìn, vậy nên có thể nhìn thấy rất nhiều chi tiết nhỏ không dễ bị phát hiện, "Dưới cây cầu này còn khắc thành bản tiếng Phạn, chỉ có điều hiểu biết của em về Phật giáo không sâu, nên không hiểu được hàm ý của những chữ đó."
Cũng bởi vì Giang Yên không hiểu, cho nên cô mới không ghi chi tiết này vào tiểu thuyết của cô.

Lại có liên quan đến Phật giáo sao? Cố Duy Sanh nheo đôi mắt hoa đào lại, xem ra Vạn Phật Tự quả nhiên không thoát khỏi quan hệ với lăng mộ hoàng đế này.

"Thầm thì cái gì đấy?" Cảm giác cổ tay của mình bị người ta nắm chặt, Cố Duy Sanh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lâu Tiêu, dường như đối phương đã tính ra kết quả, trên la bàn trong tay còn lại đang vững vàng chỉ về hướng Tây Nam.

Đậu vàng của Lâu Tiêu đang vỗ cánh bay vòng vòng phía trên hai người, Cố Duy Sanh đã bí mật xử lý làm mờ máy thu hình, cho nên lúc này y nói chuyện không chút kiêng dè: "Không trả người sống, muốn vào thật chứ?"
"Sợ cái gì, cùng lắm là chết cùng em thôi," Lâu Tiêu nhếch môi, hắn giật giật ngón trỏ có vết thương đã khép lại, "Tôi luôn cảm thấy trong mộ này có thứ gì đó đang chờ tôi."
Nói cũng kỳ quái, trước khi đẩy cửa lớn lăng mộ ra vẫn chưa có cảm giác kỳ dị như vậy, nhưng ngay lúc tất cả khí trong lăng mộ trào ra, nhịp tim của hắn trong nháy mắt không tự chủ được tăng nhanh hơn.

Loại cảm giác kia, giống như cảm giác rung động khi Cố Duy Sanh lần đầu tiên ngã vào lồng ngực hắn.


"Chờ anh?" Đoán được Lâu Tiêu sẽ không lâm trận lui bước, Cố Duy Sanh cũng bỏ qua đề tài này, "Lẽ nào kiếp trước anh có dây dưa gì đó với Lão Bạch?"
Nghe nói như thế, ngay cả Lão Bạch được Giang Yên vuốt lông cũng giật mình, không cẩn thận đối mặt với ánh mắt ghét bỏ của Lâu Tiêu.

"Không thể." Lâu Tiêu quyết đoán phủ định, dù thế nào đi nữa, hắn cũng không thể nào rung động với con mèo ngu xuẩn đang chiếm đoạt cái ôm của Sanh Sanh được.

Có thể khiến nhịp tim của hắn mất kiểm soát như vậy, từ đầu tới cuối cũng chỉ có một người là Cố Duy Sanh.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, vốn Lâu Tiêu chỉ đến theo trình tự, giờ lại đột nhiên sinh ra hứng thú rất lớn với tòa lăng mộ hoàng đế này.

Bát tiên quá hải các hiển thần thông[1], tuy rằng bảy người ở đây đều là người tài của mỗi nhà nên khá là kiêu ngạo, nhưng chung quy vẫn có chuyện Trần bị thương ở phía trước, cho nên ngoại trừ Lâu Tiêu, giờ phút này mọi người ở đây đều dùng phương pháp của mình lựa chọn một cây cầu đá có khả năng sống sót nhất.

(Bát tiên quá hải các hiển thần thông [八仙过海各显神通]: Tám tiên vượt biển, mỗi người đều biểu hiện thần thông của mình.

Chỉ việc mỗi người đều có cách làm việc riêng của mình, hoặc mỗi người đều dùng bản lĩnh của mình để thi đua.)
Ngay cả không có tu vi như Giang Yên cũng để Lão Bạch nhảy lên vai, rồi móc notebook trong túi ra không ngừng tìm kiếm gì đó, notebook đó khá dày, vừa nhìn là biết thường ngày cô đã không ít lần vì giấc mơ của chính mình mà làm bài tập.

Đã có kết quả, Lâu Tiêu cũng không muốn cùng những người khác tiếp tục kì kèo ở đây, phía Tây Nam chính là cây cầu đá thứ hai, thấy Cố Duy Sanh và Lão Bạch không có dị nghị, hắn lập tức dẫn một quỷ một mèo một người dẫn đầu đi lên cầu đá.

Có chim đầu đàn, những người khác cũng không do dự nữa, đều chọn con đường theo kết quả mà họ tính toán được.

Ngay sau khi người cuối cùng bước lên cầu đá, cánh cửa được dán hàng chục lá bùa bỗng dưng rúng động, nó không còn chậm chạp như một ông già gần đất xa trời, trái lại trong chớp mắt "ầm" một tiếng đóng chặt.

"Xẹt xẹt."
Những lá bùa nát vụn bay lả tả khắp nơi như bông tuyết, chỉ có một lá kim phù dán chặt vào đỉnh cửa mộ, chói lọi tuyên bố sự bất phàm của chủ nhân..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi