TIÊN SINH, QUỶ CỦA ANH BIẾN MẤT RỒI



Mấy lời của Chung Tử Húc dọa người bình thường còn được, chứ người đã từng một thời là Quảng Lan kiếm tiên, thì công pháp thiên môn hay bảo bối nào đó mà Lâu Tiêu chưa từng thấy?
Không nói tới hắn đã sớm gặp qua Vân Hành và Giang Yên, cho dù không gặp thì hành động khiêu khích phô trương thanh thế của Chung Tử Húc cũng không doạ được hắn.

"Nếu anh thừa nhận, tôi sẽ để Liễu Diệu đưa anh ra khỏi mộ." Lâu Tiêu vỗ tay, kim phù dán trên người Chung Tử Húc lập tức không một tiếng động bị đốt sạch, "Chuyện cấu kết Quỷ vương sẽ giao cho hiệp hội thiên sư xử lý, miễn cho có một vài người nói Lâu Tiêu tôi việc công trả thù riêng."
Liễu gia mặc dù là một phái thuộc Lâu gia, nhưng bản thân Liễu Diệu trong giới nổi tiếng là trong sạch chính trực.

Hơn nữa, tu vi của cô không tệ nên việc giao Chung Tử Húc cho cô quả thật là một lựa chọn khiến người khác tin tưởng.

Chỉ cần Lâu Tiêu không động thủ với gã trong mộ là được rồi, Chung Tử Húc âm thầm thở phào nhẹ nhõm, một khi thoát khỏi tình cảnh tứ cố vô thân này, đến cuối cùng hươu chết vào tay ai còn chưa chắc.

"Đừng yên tâm sớm như vậy." Thấy Chung Tử Húc thả lỏng cơ mặt, Lâu Tiêu chuyển đề tài, như cười như không nói, "Cấu kết Quỷ vương là việc công, nhưng dẫn vạn quỷ làm hại tôi lại là thù riêng."
"Việc công còn phải chờ, vậy chúng ta chấm dứt thù riêng trước đi."
Lâu Tiêu khẽ nâng đầu ngón tay, một đóa nghiệp hỏa hình hoa sen nhanh chóng chui vào huyết mạch Chung Tử Húc, trong nháy mắt nghiệp hỏa vào cơ thể, trên trán Chung Tử Húc lập tức chảy ra rất nhiều mồ hôi lạnh.

Chung Tử Húc trợn to hai mắt, hoàn toàn không nghĩ tới Lâu Tiêu lại chọn cách trả thù như thế.

"Yên tâm, một chút như thế sẽ không giết được anh." Thấy Chung Tử Húc tỏ vẻ bất ngờ, Lâu Tiêu "tốt bụng" giải thích một câu với đối phương, "Chỉ có điều tôi khuyên Chung thiếu gia vẫn nên bớt nghĩ đến chuyện xấu xa, nếu không mùi vị bị nghiệp hỏa thiêu hồn cũng không dễ chịu lắm đâu."
"Tắm trong lửa mới có thể trùng sinh." Lâu Tiêu mỉm cười, đáp lại lý luận trơ tráo của Chung Tử Húc, "Tôi làm điều này cũng là vì tốt cho anh, phải không?"
Y đã nói tiểu thiên sư không phải là người biết nén giận màmà, Cố Duy Sanh vui vẻ trong lòng, nhưng không nói tới lúc đối phương cười tủm tỉm, bộ dáng xấu xa này đúng là rất hợp khẩu vị của y.

Lâu Tiêu lên tiếng, những người còn lại cũng không có gì dị nghị, bây giờ sức chiến đấu của Chung Tử Húc đã giảm nhiều nên không còn đáng sợ nữa, Liễu Diệu lập tức gật đầu đồng ý việc áp giải người xấu.

Đại cục đã định, cả người Chung Tử Húc mềm nhũn ngã vào lồng ngực Mai Huyên, nhiệt độ lạnh lẽo truyền đến, Chung Tử Húc theo bản năng rùng mình một cái, nhưng trong lòng lại cảm thấy được chút an ủi.

Nói thế nào đi nữa, bên cạnh gã vẫn còn Mai gia.


Chiếc khăn tay thơm dịu dàng lau đi mồ hôi trên trán Chung Tử Húc, ánh mắt Mai Huyên thỏa mãn, dường như rất hài lòng với bộ dạng bởi vì bất lực mà ỷ lại vào cô ta của đối phương.

Nếu như Tử Húc có thể mãi mãi yếu đuối như vậy thì tốt rồi.

Người tu đạo ngũ giác nhạy bén, mọi người ở đây đều chú ý tới sự thay đổi trong ánh mắt Mai Huyên, Chung Tử Húc trạng thái không tốt cũng mơ hồ cảm thấy một chút gì đó, giương mắt nhìn lại chỉ thấy được mi mắt Mai Huyên rũ xuống.

"Tôi sẽ xử lý tốt những thi thể này." Mai Huyên mở miệng, giọng nói vẫn âm u như cũ, "Nếu như không yên tâm, mấy người cũng có thể tự mình ra tay."
"Chỉ bằng trạng thái hiện tại của cô?"
Liễu Diệu hừ một tiếng, tuy cô cảm thấy chướng mắt khi Mai Huyên cứ vây quanh Chung Tử Húc, nhưng tốt xấu gì cả hai đều là con gái, thấy máu tươi bên mép và sắc mặt tái nhợt của đối phương, Liễu Diệu nhăn mũi, vẫn chủ động ôm lấy công việc sau này: "Có chị đây ở đây, không tới lượt cô cậy mạnh."
"Tôi sẽ không ở đây với mọi người." Lâu Tiêu lên tiếng nói, "Nơi này giao cho mọi người, tôi còn chút việc riêng phải làm."
Vô luận là trước khi thức tỉnh hay sau khi thức tỉnh, hắn cũng không phải là một thiên sư am hiểu thanh lọc siêu độ, biết trong lòng Sanh Sanh nhà mình còn nhớ kỹ chuyện con mèo ngu ngốc kia, Lâu Tiêu lập tức mượn cơ hội đề nghị rời đi.

Công lao vạch trần âm mưu của Chung gia đã rơi vào đầu hắn, cho dù lần này hắn không tham gia thanh lọc, cũng không ai có thể tìm cớ kéo hắn xuống vị trí hội trưởng.

"Đi mà làm việc của anh đi." Liễu Diệu ghét bỏ bĩu môi, "Chỉ cần nghiệp hỏa của anh vừa ra là đã xử lý xong đám vong hồn này rồi cơ mà."
Với bản tính đại tiểu thư của Liễu Diệu nhưng vẫn có thể có nhân duyên tốt trong giới, tất cả đều dựa vào cô thông minh và thức thời, Lâu Tiêu gật đầu: "Một tiếng sau gặp lại ở cầu đá, tôi dẫn mọi người ra khỏi mộ."
"Ừm, thi thể này tôi thuận tay mang đi nhé." Cố Duy Sanh duỗi tay trái ra, băng ti bốc lên hàn khí lập tức trói chặt người đàn ông mặc long bào, y nghiêng đầu nhìn về phía Mai Huyên đang không ngừng lau mồ hôi cho Chung Tử Húc, "Mai tiểu thư đúng không? Cô là người đã đánh thức tên hoàng đế này?"
"Ừm." Mai Huyên không ngẩng đầu lên mà trả lời, "Dùng chính chấp niệm của ông ta và khởi hồn trận, nếu muốn ông ta chết, hủy trận pháp là được."
"Cho dù không hủy, ông ta cũng chỉ có thể kiên trì thêm bảy ngày nữa."
"Bảy ngày?" Giữa chân mày và lòng bàn tay người đàn ông từ từ lộ ra hoa văn màu đen, ông ta tức giận nói, "Ngươi dám lừa gạt trẫm!"
"Tôi không lừa ông." Ngoại trừ Chung Tử Húc, cho dù là ai Mai Huyên cũng đều duy trì sự lạnh nhạt như nước động trong hồ nước âm u, "Tôi nói không chết là ý chỉ không có thần trí."
"Nếu ông nguyện ý vô tri vô giác bị tôi điều khiển, đương nhiên tôi có thể làm cho ông trở thành hành thi của Mai gia, vĩnh viễn sống tiếp."
"Dù sao cũng là một hoàng đế hiểu tiên pháp, cho dù không có thần trí, dựa vào thân phận của ông cũng đủ để cho cha tôi khoe khoang vài năm."
Giọng điệu Mai Huyên giống như đang thảo luận về một món đồ nào đó rất bình thường, nhưng khi nhắc đến cha, cô ta hơi nhíu mày, nhìn có vẻ rất chán ghét.


Người đàn ông chưa bao giờ bị đối xử thô lỗ như vậy, đôi mắt ông ta đỏ lên giận tím cả mặt mày, nhưng vì bị băng ti quấn nên không thể làm gì được.

"Học rất tốt." Lâu Tiêu nhìn Cố Duy Sanh khen ngợi.

Năm đó bồ đề mộc linh chỉ có linh khí, cũng không giỏi công pháp, cho nên "bạn thân" là hắn phải xung phong gánh trách nhiệm làm người dạy.

Tất cả chiêu thức của Sanh Sanh đều do một tay hắn nắm tay chỉ điểm, và việc nhận ra điều này đã làm thỏa mãn dục vọng chiếm hữu lâu lâu xuất hiện của Lâu Tiêu.

Mặc dù rất muốn hít hà drama của gia đình hoàng đế, nhưng Liễu Diệu cũng biết việc nào nên cần được ưu tiên, cô giơ kiếm gỗ đào lên, là người đầu tiên dẫn đầu làm sạch vong hồn.

Sau khi mộc linh trở về vị trí cũ, tìm kiếm cơ thể Lão Bạch cũng không còn quá khó, Cố Duy Sanh một tay túm hoàng đế một tay nắm Lão Bạch, lần thứ hai từ trên đài đá nhảy xuống.

Lâu Tiêu muốn nắm tay nhưng lại không tìm được cơ hội: "..."
Con mèo kia quả nhiên vẫn rất chướng mắt.

*
Quan tài gỗ chứa cơ thể Lão Bạch nằm dưới lòng đất không xa bên tay phải đài đá, Lâu Tiêu đi phía sau Cố Duy Sanh hơi suy nghĩ, gai nhọn và thủy ngân trải trên mặt đất lập tức biến mất không còn dấu vết.

Hai chân rơi xuống đất, Cố Duy Sanh tiện tay ném hoàng đế điên qua một bên, y vung ống tay áo lên, nắp quan tài gần như hòa làm một với mặt đất bỗng "răng rắc" một tiếng nứt làm đôi.

Có lẽ là vì dương thọ chưa hết, hoặc là vì được dùng phương pháp đặc thù nào đó, thiếu niên trong quan tài hai mắt khẽ khép lại sắc mặt hồng hào, thoạt nhìn đến một tia tử khí cũng không có.

So với một bộ thi thể, thiếu niên càng giống một tiểu công tử đang chìm đắm trong mộng đẹp hơn.


—— Nếu nói theo cách hiện đại, đây có lẽ là một hoàng tử bé?
Cố Duy Sanh ở trong đầu câu được câu không nghĩ, y lui về sau một bước đứng bên cạnh Lâu Tiêu, giao sân khấu lại cho Lão Bạch.

Bạch Ức nhìn cơ thể được bảo quản tốt, lại cúi đầu nhìn người đàn ông dựa vào quan tài giãy dụa, đối phương tràn ngập tử khí, hình thành sự tương phản rõ ràng nhất với cậu.

Hồn phi phách tán có ý nghĩa là mất đi tư cách luân hồi chuyển thế, mà theo lời Mai Huyên nói, một tia chấp niệm cuối cùng bị cưỡng ép gọi dậy của đối phương cũng sẽ hoàn toàn biến mất sau bảy ngày.

Đây là hoàng thúc của cậu, trong lòng Bạch Ức cảm xúc lẫn lộn, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

Trong lòng hoàng thúc thật sự chỉ có một người là cha cậu, nhưng đối phương chưa bao giờ vì phần tình cảm này mà quấy rầy cha, ông ấyấy thậm chí còn nhận nuôi đứa con của người thương, sau khi chết cũng không có con nối dõi.

Sau khi cha bị bệnh mất sớm mẹ cũng hậm hực mà đi theo, quả thật đối phương đã cho mình nuông chiều vô tận, vinh hoa...!
Còn cả một gia đình.

Nếu như không phải cậu lớn lên càng ngày càng giống cha, có lẽ bọn họ sẽ không đi tới bước đường hôm nay.

—— Đáng tiếc trên đời này không có nếu như.

Bạch Ức nhớ rõ người đàn ông đối với cậu rất tốt, cũng không quên được ngày ấy giãy dụa tuyệt vọng trong quan tài.

Cho dù cậu bị đút thuốc cả người xụi lơ, nhưng loại nghẹt thở mang đến thống khổ giày vò này, cậu cảm thấy cũng không kém hơn người tuẫn táng của các triều đại.

Ân oán giằng co, việc cậu có thể làm bây giờ có lẽ cũng chỉ còn lại không quan tâm mà thôi.

Thời gian đã trôi qua mấy trăm năm, nếu không có việc ngoài ý muốn này, thì cậu và hoàng thúc đã nên trở thành hai người xa lạ không quen biết nhau từ lâu.

Cứ để tất cả trở lại quỹ đạo đi, Bạch Ức thu tầm mắt lại, hồn thể cậu hiện lên, từ từ nằm xuống cơ thể bên trong quan tài.


Người đàn ông dừng lại động tác sững sờ nhìn Bạch Ức, dường như không nghĩ tới đối phương lại buông tha cho ông ta như vậy.

Không có căm hận, không có mắng chửi, thậm chí ngay cả "hoàng thúc" cũng không gọi một tiếng.

Hờ hững như người qua đường thoáng qua.

Đối với quyết định của Lão Bạch, Cố Duy Sanh đứng ở một bên tỏ vẻ đã hiểu.

Không giống người đàn ông mới tỉnh lại gần đây, Lão Bạch là sống mấy trăm năm hàng thật giá thật, dưới sự lắng đọng của thời gian, cho dù bề ngoài có trẻ như thế nào, đối phương cũng sẽ không còn là tiểu vương gia trẻ tuổi khí thịnh năm đó nữa.

Nhưng hoàn dương trong dự đoán không xuất hiện, thiếu niên trong quan tài vẫn còn nhắm mắt, hồn phách Lão Bạch cũng không thấy bóng dáng.

Tâm trạng Cố Duy Sanh căng thẳng, một giây sau, một người đàn ông cả người trắng bệch đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ.

"Chúc mừng tiên quân đã trở về." Người đàn ông đồ trắng cầm gậy đại tang trong tay cúi người hành lễ, trên mặt gã mang theo nụ cười, nhưng nụ cười kia lại có vài phần quỷ dị nói không nên lời.

Hắn chỉ chỉ Lão Bạch nằm trong quan tài: "Người này tuy rằng tuổi thọ chưa hết, nhưng thời gian đã qua trăm năm lại hoàn dương, thật sự không phải là cách làm hợp quy định."
"Vô thường quân nói đùa." Lâu Tiêu tiến lên một bước, "Ngàn năm trước tôi từng vì mượn linh mạch Linh Đô mà nợ một quả, trùng hợp Bạch Ức này chính là con cháu Bạch gia ở Linh Đô."
"Xin vô thường quân bán cho tôi một nhân tình, để tôi đem phần thiện quả này trả lại, cũng coi như là giải quyết xong nỗi lòng của tôi."
Lâu Tiêu nói chuyện khách khí, nhưng thái độ lại cường thế, dù sao cũng chỉ là một cái mạng, Bạch Vô Thường cũng không cần phải vậy vì mà đắc tội một vị tiên quân vừa mới trở về.

"Nếu tiên quân yêu cầu như vậy, vậy Tất An sẽ không trở ngại tiên quân báo ân."
Bạch Vô Thường quét cây đại tang qua, thiếu niên trong quan tài lập tức ho khan như sặc nước, gã hơi chắp tay, lập tức biến mất như lúc mới đến.

Thật đúng là tới cũng vội mà đi cũng vội, xem ra công việc ở địa phủ cũng không dễ dàng.

Cố Duy Sanh tiến tới đỡ Lão Bạch đang bám quan tài muốn đứng dậy: "Chúc mừng hoàn dương."
"Bây giờ em thật sự đã trở thành người.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi