TIÊN SINH, QUỶ CỦA ANH BIẾN MẤT RỒI



Lúc Phương Mộc nhìn thấy Cố Duy Sanh, đối phương đầu tóc bù xù, ngáp không chút hình tượng mở cửa cho anh.
Bởi vì hai người đã chính thức ở chung, nên Lâu Tiêu không nể tình tịch thu chìa khoá dự phòng trong tay Đường Ninh và Phương Mộc, bảo là muốn bảo vệ tổ ấm tình yêu của mình và Sanh Sanh.
Nghĩ đến giọng điệu khoe khoang lúc đó của Lâu Tiêu, Phương Mộc rùng cả mình, sau đó giải thích mục đích anh đến đây cho Cố Duy Sanh.
Thành phố S ngày càng lạnh, Cố Duy Sanh liếc mắt nhìn sắc trời xám xịt ngoài cửa sổ sát sàn, híp mắt kéo gối ôm ngã xuống ghế sofa.
Hơn một tháng nay, tiểu thiên sư ở nước M bận rộn tới mức xoay vòng vòng, y ở thành phố S cũng chẳng nhàn rỗi chút nào.

Vì để đảm bảo sẽ không làm lỡ việc vì Phương Kim, Cố Duy Sanh cố ý xin đạo diễn đẩy nhanh tiến độ, hơn nữa còn mới những người đóng vai chính vai phụ ăn cơm các loại, thời gian nghỉ ngơi gần đây có thể nói là ít đến đáng thương.
Hôm qua y vừa mới diễn xong phân cảnh cuối cùng trong [Tội Ái].

Tuy trong kịch bản Quý Triêu chết vào một ngày xuân đầy nắng, nhưng ở thành phố S lúc này đang là mùa đông, cho dù có đeo đai bảo hộ đầu gối, bị chĩa súng vào người còn phải quỳ hàng giờ trên mặt đất lạnh như băng cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Huống chi mới quay xong một cảnh chết cảm xúc kịch liệt như vậy, Cố Duy Sanh nhất thời vẫn chưa thoát khỏi nhân vật Quý Triêu.
Cố Duy Sanh không trả lời, Phương Mộc cũng không tức giận.

Hôm qua, lúc Cố Duy Sanh đóng phim anh cũng có ở đó, đương nhiên biết tổ tông nhà mình đã chịu đựng bao nhiêu.
Mặc dù tổ tông nhà anh có bản lĩnh khác với người thường, nhưng khi quay phim, đối phương không bao giờ thèm sử dụng những bản lĩnh này để "gian lận".
Đắng thì cùng đắng, khổ thì cùng khổ, đây mới là điều khiến Phương Mộc bội phục Cố Duy Sanh.
Nhưng bội phục thì bội phục, có gì nên nói cũng không thể nói ít đi.
"Anh nói này tổ tông, cậu cũng không thể cứ rảnh rỗi ở nhà như vậy được." Phương Mộc ngồi xuống đối diện Cố Duy Sanh, "Nhìn Lâu Tiêu chuyên nghiệp như thế nào kìa, nếu không cố gắng cậu sẽ bị người yêu cậu bỏ lại đó."
"Không muốn đi," Cố Duy Sanh cọ cọ gối ôm trong ngực, "Bên ngoài lạnh lắm, trong núi còn lạnh hơn."

Lời này nghe có vẻ mè nheo, nhưng Phương Mộc lại đồng cảm gật đầu.

Không phải anh khoa trương, nhiệt độ thành phố S trong tháng gần đây đã giảm xuống mức thấp kỷ lục, người đẹp dẫn chương trình dự báo thời tiết vẫn nở nụ cười ngọt ngào như trước, sau đó đội nồi cho sự nóng lên toàn cầu làm khí hậu trở nên bất thường.
Chẳng qua Phương Mộc lại cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, không nói đến những thứ khác, thành phố S thường lạnh và khô dần về phía Bắc, cho dù nhiệt độ có thấp đến đâu, nhiều nhất chỉ lạnh tới mức da bị đỏ rồi ngứa ngáy mà thôi.
Nhưng đợt lạnh gần đây lại không phải như vậy.

Ngay cả khi có mặc thêm nhiều quần áo, Phương Mộc vẫn cảm thấy cái lạnh chạy dọc cơ thể mình chui vào tận xương tủy.
Lắc lắc đầu, Phương Mộc ném mấy suy nghĩ miên man của mình ra khỏi đầu.

Anh rót cho mình một ly nước nóng: "Bộ phim [Bảo Trai] kia cậu chỉ đóng vai khách mời, đúng lúc đoàn phim của họ muốn quay ngược từ tập cuối lên, cậu đi quay vài ngày là có thể kết thúc công việc."
Mấy nhân vật Cố Duy Sanh diễn từ lúc debut đến nay đều có cái kết bi kịch, không ai có được một cái kết có hậu, khó khăn lắm mới có được một nhân vật không phải tèo sớm, đương nhiên Phương Mộc phải coi trọng nó.

ngôn tình tổng tài
"Hơn nữa cô gái tên Giang Yên kia là fan của cậu, người ta còn giúp cậu với Lâu Tiêu không ít việc, bây giờ khó khăn lắm cô ấy mới tỉnh lại, nếu không tới gặp, tổ tông cậu nói coi lương tâm cậu không cắn rứt hả?"
Tuy Phương Mộc không theo Cố Duy Sanh đến Nhạn Sơn, nhưng tình huống trong mộ anh cũng nghe được đại khái từ miệng Bạch Ức, cho nên anh vẫn biết một chút về thân phận đặc biệt của Giang Yên.
"Cô ấy chỉ là một trong những biên kịch, nên sẽ không ở trường quay mỗi ngày." Cố Duy Sanh lắc lắc điện thoại hầu như không rời tay khi ở nhà, "Hơn nữa, bọn em đã thêm WeChat từ lâu, câu cảm ơn em đã nói rồi."
Cho dù biết được thân phận và ký ức Gương quá khứ của mình, Giang Yên vẫn muốn làm một người bình thường, cho nên Cố Duy Sanh cũng không cưỡng cầu, chỉ theo đề nghị của Giang Yên gửi cho đối phương một đống chữ ký của mình coi như là quà cảm ơn.
Tất nhiên, mặc dù Giang Yên nói như vậy là coi như hết nợ nần, nhưng Cố Duy Sanh vẫn ghi nhớ phần nhân quả này, nếu tương lai Giang Yên gặp nạn, y nhất định sẽ dốc hết sức giúp đỡ.
Chuyện này liên quan đến ký ức của y và tiểu thiên sư, phần nhân quả này không phải chỉ đơn giản tặng một hộp quà là có thể coi như xong.


Không quan tâm hành động của Giang Yên rốt cuộc là xuất phát từ tâm hay là thuận theo vận mệnh, Cố Duy Sanh vẫn rất cảm kích lựa chọn ngày đó của đối phương.
"Thêm wechat?" Phương Mộc ho khan một tiếng, thiếu chút nữa bị sặc nước nóng vừa uống, "Nếu bị Lâu Tiêu phát hiện, không phải cậu sẽ bị càm ràm chết à."
Cố Duy Sanh không thích dùng wechat lại không qua lại quá sâu với những người trong giới, ngoại trừ những "đồng nghiệp" chào hỏi một cách lễ độ khách sáo, bạn bè có thể trò chuyện trong danh bạ của y chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Cái khác thì không biết, chứ dục vọng chiếm hữu siêu mạnh của Lâu Tiêu Phương Mộc còn không biết hay sao, lúc này tổ tông nhà mình tán gẫu vui vẻ với Giang Yên, chờ Lâu Tiêu về không biết đối phương sẽ bị hành như thế nào đây.
Nhưng mà cũng may, Phương Mộc tự trấn an mình.

Thêm wechat vẫn tốt hơn theo dõi weibo nhau, lúc này mới yên ổn được mấy ngày, anh không muốn lại phải làm một đợt quan hệ công chúng nữa đâu.
"Ảnh biết." Đối mặt với Phương Mộc đang lo lắng, mí mắt của Cố Duy Sanh cũng không nhích lên chút nào, "Có thể anh không biết, Giang Yên là fan CP."
Phương Mộc bỏ ly nước xuống: "...!Thất lễ thất lễ, CP quốc dân danh bất hư truyền, kẻ hèn này bái phục."
"Xàm ít lại." Cố Duy Sanh đột nhiên mở mắt, nghiêm túc nói, "Mấy ngày gần đây hạn chế ra ngoài, tốt nhất anh nên đến ở chung với Lão Bạch, không thì đi tìm Đường Ninh cũng được."
Phương Mộc đã sớm biết bát tự của mình hơi nhẹ từ Cố Duy Sanh.

Lúc này thấy Cố Duy Sanh nói như vậy, anh cũng hiểu suy đoán lúc trước của mình không phải là tưởng tượng.
Nhiệt độ thấp đến kỳ lạ trong mấy tháng gần đây, chắc chắn không phải vì lý do "luồng khí lạnh" bình thường này.
"Nhưng gần đây anh không thấy bóng dáng Lão Bạch đâu cả." Phương Mộc lẩm bẩm một câu, nghĩ tới Đường Ninh bí ẩn khó hiểu kia, anh không khỏi rên rỉ trong lòng.
Không có ai nhiều chuyện với hít drama chung thì buồn chán cỡ nào chứ.
"Em vậy mà quên mất." Cố Duy Sanh vỗ vỗ trán, "Lão Bạch đã được Lâu An dẫn tới chỗ của yêu quái chơi mất rồi."
Nói thế nào Lão Bạch cũng làm mèo đen mấy trăm năm, tuy rằng không phải là yêu quái đứng đắn gì, nhưng người Bạch gia vốn được động vật yêu thích, không chừng lần này trở về đối phương còn có thể học được loại kỹ năng thần bí như người biến thành mèo.

Rõ ràng cậu mới là yêu quái chính tông, Phương Mộc yên lặng nuốt xuống mấy lời phun tào thiếu chút nữa bật thốt lên.

Cố Duy Sanh nhẹ nhàng vẽ lên không trung, một giây sau, năm phù triện gần như trong suốt được khắc trên mi tâm và tứ chi Phương Mộc.
Cảm giác châm chích khiến Phương Mộc không được tự nhiên giật giật cơ thể, anh sờ sờ mi tâm không có gì của mình, rốt cuộc nhớ tới lời đề xuất suýt chút nữa bị anh quên mất: "Gần đây có khá nhiều minh tinh đang phát sóng trực tiếp hàng ngày, tổ tông cậu có muốn thử một lần không?"
Phát sóng trực tiếp hàng ngày? Cố Duy Sanh nhướng mày.
Có chút thú vị.
Nói không chừng y còn có thể nhân cơ hội này âm thầm nhắc nhở fan của y, mưa gió sắp tới, loại thời điểm này vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà thì tốt hơn.
*
Mặc dù đồng ý với Phương Mộc mỗi ngày rảnh rỗi sẽ dành ra hai tiếng để phát sóng trực tiếp, nhưng Cố Duy Sanh lại chưa nghĩ ra mình nên phát sóng cái gì.
Tuy dù cho y ngồi yên trên ghế hai tiếng đồng hồ cũng sẽ có fan trả tiền, nhưng Cố Duy Sanh lại không muốn làm cho có lệ như vậy.
Nếu phải làm, không nhất định phải làm cho tốt nhất, nhưng ít nhất cũng phải coi như đạt yêu cầu.
Nhưng ngoại trừ diễn xuất, Cố Duy Sanh không có tài nghệ gì có thể biểu diễn trước mặt người khác, y có trình độ phi thường về phù triện và kiếm thuật, nhưng cả hai không thích hợp để phát sóng trực tiếp.
Bởi vì từng trải qua hai kiếp, nên Cố Duy Sanh cũng coi như viết chữ đẹp, nhưng lên livestream viết chữ thì lại quá nhàm chán, nghĩ đi nghĩ lại, Cố Duy Sanh vẫn lựa chọn chuyện y thích nhất sau khi nhập thế——
Ăn.
Dù sao y cũng thích ăn, thỉnh thoảng trở thành một blogger ẩm thực cũng không tệ.
Nói là làm liền.

Về phương diện công việc, Cố Duy Sanh vẫn luôn làm rất mau lẹ đến bất ngờ.

Tuy rằng mấy đời cộng lại y chưa nấu được mấy bữa cơm, nhưng khả năng lĩnh hội với khả năng thực hành của y lại rất cao và vững chắc, chỉ cần có công thức nấu ăn, món ăn gia đình bình thường đối với y mà nói chỉ dễ như trở bàn tay.
Lần này Cố Duy Sanh nghỉ trọn một tuần, vì thế y livestream nấu ăn ba ngày liên tục vào các thời điểm ngẫu nhiên.

Fan vừa lên án Cố Duy Sanh tùy hứng vừa vui vẻ đoán hôm nay anh Sanh nhà mình sẽ phát sóng trực tiếp vào lúc nào, thể hiện sâu sắc cái gì gọi là miệng thì chê nhưng cơ thể thì thành thật.

Có lẽ vì thời tiết gần đây quá lạnh nên Cố Duy Sanh lại thích làm đồ ăn nóng.

Mấy buổi phát sóng trực tiếp của y bất ngờ lại nhận được phản ứng rất khá, thậm chí còn có không ít đủ loại người qua đường xem xong chuyển thành fan.
Hôm nay Cố Duy Sanh ngủ trưa dậy hơi trễ, cho nên đợi đến khi y điều chỉnh điện thoại mở camera, sắc trời ngoài cửa sổ đã hoàn toàn tối đen.
Tài nấu nướng của Lâu Tiêu khá tốt, lúc không có chuyện gì làm sẽ xuống bếp nấu cho Sanh Sanh nhà mình ăn, cho nên phòng bếp tuy rằng rất sạch sẽ gọn gàng, nhưng cũng không phải đồ để làm cảnh.
Ánh đèn màu ấm xua tan sự quạnh quẽ trong căn bếp, Cố Duy Sanh lật sách dạy nấu ăn nghiêng đầu sang ống kính chào hỏi, sau đó chọn món ăn mình muốn thử hôm nay.
Bởi vì thời gian phát sóng trực tiếp của Cố Duy Sanh không cố định, nên lúc bắt đầu trong livestream không có nhiều người xem, nhưng chỉ vài phút sau, số lượt xem trong livestream lập tức tăng lên với tốc độ vô cùng khoa trương.
Mắt Cố Duy Sanh rất tốt, cho dù điện thoại để hơi xa y cũng có thể nhìn thấy rõ sóng bình luận trên livesteam, y chọn mấy câu hỏi không vượt quá giới hạn trả lời vài câu, sau đó câu được câu không tán dóc với Vitamin C.
【Vẫn là nhìn anh Sanh tôi mới cảm thấy yên tâm hơn.

Gần đây, quá trời người đi tự tử, làm ai cũng hoảng sợ.】
Cố Duy Sanh nhìn bừa một cái, đúng lúc nhìn thấy một sóng bình luận như vậy, bởi vì y không nói gì, cho nên có không ít người xem bắt đầu hùa theo cái sóng bình luận kia.
Không giống tình hình lúc trước, bây giờ Phương Kim giống như đã nhận được sự ủng hộ hoàn toàn từ Quỷ vương, những ngày gần đây thế lực của Phương Kim đột ngột lớn mạnh lên rất nhiều.
Lâu Tiêu trở về tiên vị, nhưng Quỷ vương cũng chẳng phải là đèn cạn dầu, Cố Duy Sanh có thể cảm nhận được bên trong Sơn Thị đang rục rịch.

Nhưng chưa tới giờ Sơn Thị mở cửa, trừ khi cố chấp xông vào, nếu không cho dù y có đèn dẫn hồn cũng khó mà vào được.
Vẫn phải nhanh chóng giải quyết những chuyện này mới được, đôi mắt Cố Duy Sanh lạnh lẽo, nguyên liệu nấu ăn dưới tay cũng được cắt gọn gàng, thoạt nhìn có chút ý vị cảnh đẹp ý vui.
Dư quang quét qua, phát hiện từng hàng sóng bình luận "Quý Triêu nhập xác", "Cảm thấy nguyên liệu nấu ăn đang sợ hãi" lướt qua, Cố Duy Sanh lắc đầu mỉm cười, thu lại tâm tư trong mắt.
Nhưng không đợi y cúi đầu, ngay sau đó, sóng bình luận trên màn hình thống nhất ngừng lại như đã thương lượng với nhau, màn hình đột nhiên trống rỗng, tựa như mấy vạn người xem bất thình lình nín thở.
Cố Duy Sanh như có cảm giác, y xoay người lùi về sau một bước, lại đúng lúc rơi vào một cái ôm quen thuộc.
"Cục cưng Sanh Sanh, có nhớ anh không?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi