TIÊN THÊ NAM ĐƯƠNG



EDIT: YI
BETA: LP
………..
Lúc tiễn Phượng Dương rời đi, mẹ của Ban Dục là Vương Đan Nhã cảm thấy rất xấu hổ.

Sau khi tỉnh dậy từ tai nạn xe, con trai bà đã quên rất nhiều chuyện trong quá khứ.

Bà không dám nghĩ đến việc có con dâu, chỉ một lòng mong đến ngày con trai mình khỏi bệnh, điều đó quan trọng hơn tất cả, Bác sĩ cũng đã nói, hy vọng hồi phục rất mong manh.

Nào ngờ bà lại có ngày gặp được “Con dâu” trong tình huống như vậy.
Nếu nói không bất ngờ thì chắc chắn là giả.

Nhưng không biết tại sao hôm nay khi nghe thấy con trai bất ngờ nói mình có vợ chưa cưới, lại còn là con trai, mặc dù Vương Đan Nhã rất ngạc nhiên nhưng bà không hề tức giận.

Ngược lại, bà cảm thấy vừa đáng yêu lại có chút xót xa trong lòng.
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh con mình cứ như vậy cả đời, cô đơn không có người bầu bạn, bà lại nhịn không được thở dài thườn thượt.
Phượng Dương bước xuống bậc thềm chuẩn bị lên xe, phát hiện Ban Dục quả nhiên không đi theo mình.

Cậu bèn đưa viên “Long châu” cho Vương Đan Nhã: “Xin trả lại vật này cho dì.”
Vương Đan Nhã cười nói: “Tiểu Dục đã tặng cho cháu, nếu cháu không chê thì cứ cầm đi.”
Phượng Dương nghĩ đưa thứ này cho Hoa Thành chơi cũng được, gật đầu cảm ơn và cầm “Long châu” lên xe.
Đúng lúc này, Vương Đan Nhã đột nhiên lên tiếng: “Lão Lưu, đợi một chút.

Cậu trai trẻ, cháu có thể chờ một lát được không?
Phượng Dương cũng không hỏi nhiều, bởi vì cậu đã nhìn thấy cách đó không xa có một dì mặc tạp dề đang vội vàng chạy tới.

Trong tay dì xách một chiếc túi giấy được thiết kế đẹp mắt.

Vương Đan Nhã cầm túi giấy đưa cho Phượng Dương.
“Hôm nay tiểu Dục đã làm phiền cháu nhiều, cô thực sự rất xin lỗi.

Đây là một ít đồ ăn nhẹ do cô làm tặng cháu, nhớ nếm thử một chút nhé.” Vương Đan Nhã nói: “Cảm ơn cháu đã đưa tiểu Dục về nhà.”
“Dì khách sáo quá rồi.” Phượng Dương nhận lấy chiếc túi, đưa mắt nhìn người phụ nữa tao nhã xinh đẹp có hai má lúm đồng tiền ở trước mặt: “Cảm ơn ý tốt của dì.”
Lão Lưu khởi động xe đưa Phượng Dương về nhà.

Cậu có cảm giác rất kì quái không thể nói rõ thành lời.

Xe đi được một đoạn, cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cậu nhìn thấy Ban Dục đang đứng cạnh cửa sổ lầu hai nhìn theo xe cậu rời đi Đột nhiên cậu có cảm giác Ban Dục giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi, còn mình thì giống người cha già phải đi làm ăn xa xứ.
Chết tiệt, suy nghĩ quái quỷ gì vậy trời!
Phượng Dương lập tức ngồi thẳng lưng, đùa nghịch quả bóng trong tay.
Lão Lưu ở phía trước hỏi: “Đại thiếu phu nhân, cậu muốn tôi đưa cậu đi đâu?”
Phượng Dương ngẩng đầu liếc mắt nhìn ông ta ở trong gương: “Chú Lưu, hiện giờ không có người khác ở đây, chắc không cần phải diễn nữa chứ?”
Lão Lưu nghĩ một hồi, thấy cũng đúng.

Ông ta ngượng ngùng cười nói: “Này, hôm nay dẫn Đại thiếu gia ra ngoài cả một ngày nên tinh thần của tôi vô cùng căng thẳng, chắc phải đến buổi tối mới bình thường lại được.


Cậu đừng có chê cười tôi đấy.”
Phượng Dương: “Không đâu.”
Lão Lưu lại nói: “Nhưng có một chuyện khiến tôi rất tò mò, làm thế nào mà cậu biết Ban Thánh Minh, cái người cậu nói lúc đó là do tình nhân sinh ra vậy?”
Ông ta vẫn luôn cảm thấy không phải là Ban Dục nói cho cậu.

Lưu Đại Thành thực sự rất tò mò.
Lúc ấy ông ta ở lại trong phòng khách không đi ra ngoài là vì biết chắc lát nữa lão gia sẽ hỏi ông ta một số chuyện.

Mặc dù Ban Dục bị điên nhưng lão gia vẫn rất quan tâm tới cậu cháu trai này.

Nhưng không ngờ lại được chứng kiến một màn đấu khẩu giữa vị “Đại thiếu phu nhân” này và Ban Thánh Minh.
Ban Thánh Minh thực sự là con của tình nhân.

Chú hai nhà họ Ban và người vợ ban đầu của ông kết hôn được năm năm chỉ có một cô con gái, chú hai không hài lòng nên tìm tình nhân ở bên ngoài.

Vốn chỉ là ham của lạ, thế nhưng người kia lại có thai.

Chú hai đưa người đến bệnh viện kiểm tra, biết đứa trẻ là con trai liền giấu giếm gia đình giữ lại nuôi nấng.

Đứa trẻ đó chính là Ban Thánh Minh.
Trước kia ông nội Ban còn không biết đến sự tồn tại của Ban Thánh Minh, Ban Dục chính là cậu thiếu gia duy nhất trong nhà.

Lưu Đại Thành gọi nhiều thành quen, hiện tại cũng chỉ nhận Ban Dục là thiếu gia.

Trước khi gặp tai nạn xe, Ban Dục có ơn với Lưu Đại Thành, ông ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Lưu Đại Thành không phải là người xấu.

Phượng Dương có thể nhìn ra được ông ta chỉ là đơn thuần tò mò, bèn nói: “Nhìn ra được.”
Lưu Đại Thành nghi hoặc: “Sao có thể nhìn ra loại chuyện này được? Cậu đang giỡn tôi đúng không?”
Phượng Dương nói: “Ông nghĩ tôi nói giỡn thì cứ cho là vậy đi.

Phiền ông đưa tôi đến cổng trung tâm mua sắm vừa nãy, lát nữa còn có người tới tìm tôi.”
Nếu không Phượng Dương đã về thẳng nhà rồi, cậu còn phải giúp Đầu trọc tìm người nữa.

Thế nhưng cậu biết sẽ có người đến tìm mình.
Lão Lưu cũng không hỏi nhiều.

Sau khi ra khỏi cổng sắt ông ta lái xe về phía trung tâm thương mại mà Phượng Dương vừa nói.

Trung tâm thương mại này không quá xa, lái xe khoảng chừng mười lăm đến hai mươi phút là tới.

Lúc này không phải là giờ cao điểm, không bị tắc đường nên chưa đầy hai mươi phút sau ông ta đã đưa Phượng Dương đến nơi.
“Chàng trai trẻ, hay là tôi mời cậu ăn gì đó nhé?” Lão Lưu nói: “Không phải cậu cũng chưa ăn cơm trưa sao? Vừa hay tôi cũng chưa ăn.”
“Cám ơn, nhưng tôi còn phải đợi người.” Phượng Dương nói: “Sau khi trở về, nếu lão gia nhà ông hỏi tôi ở đâu, ông không biết cứ nói là không biết, cũng không cần phải đợi ở đây làm gì.

Bởi vì tôi sắp chuyển nhà rồi.


Cho dù tối nay chú biết nơi tôi sống nhưng có lẽ ngày mai tôi đã không còn ở đó nữa.”
“Ách…” Lão Lưu ngơ ngác hỏi: “Làm, làm sao cậu biết tôi phải đợi cậu?” Ông đang muốn “ngẫu nhiên gặp” sau đó đưa Phượng Dương về nhà, bởi vì lão gia đã hỏi tên đứa nhỏ này chứng tỏ ông đang tò mò về cậu.

Ông ta đã làm tài xế cho ông nội Ban hơn chục năm, về sau lại làm tài xế cho Ban Dục nên cũng hiểu khá rõ tính cách của hai người.
“Đoán được.” Phượng Dương cười nói: “Đúng rồi chú Lưu, chú có biết tại sao Ban Dục vẫn luôn nghĩ mình là một con rồng không?”
Cái khác còn dễ nói, nhưng đối với việc Ban Dục nói cậu phát sáng Phượng Dương vẫn rất để ý.

Người bình thường sẽ không thể nhìn thấy ánh sáng từ người khác, trừ khi là cao nhân, hoặc đã mở ra thiên nhãn.

Nhưng Ban Dục lại không giống cái nào.
“Tôi cũng không biết cụ thể.” Lão Lưu nói: “Sau tai nạn xe, Đại thiếu gia hôn mê ba tháng rưỡi mới tỉnh lại, tỉnh lại liền trở thành như thế này.

Bác sĩ nói nguyên nhân có thể liên quan đến một việc nào đó trước khi cậu ấy gặp tai nạn, chẳng hạn như cậu ấy thích phim ảnh hoặc sách viết về rồng, hoặc là liên quan đến trí tưởng tượng của chính cậu ấy.

Đại thiếu gia học quản trị kinh doanh, sở thích là vẽ tranh.

Cậu ấy vẽ rất đẹp.

Kỳ thực tình trạng hiện giờ đã tốt hơn ban đầu rất nhiều rồi.

Lúc đầu cậu ấy không chỉ tự nhận mình là rồng mà còn không ngừng nói tất cả chúng ta đều là người phàm, còn nói trong nhà quá khô, cần thêm 20 máy tạo độ ẩm cho mỗi căn phòng.

Bác sĩ nói đây cũng là một loại bệnh hoang tưởng.


“…”
Phượng Dương gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa mà xoay người đi về nơi trước đó cậu đã xem bói cho cô gái tóc ngắn.

Cậu dùng một tay cầm túi đồ ăn vặt Vương Đan Nhã tặng và áo bông nhỏ mà Đầu trọc đưa tới, tay còn lại cầm “Long châu”.
Lúc này Hoa Thành mới hỏi: “Còn phải kêu nữa không?”
Phượng Dương nói: “Bây giờ thì không.”
Vì thế Hoa Thành chỉ lẳng lặng đậu trên vai Phượng Dương, híp mắt nhìn đám người đi lại tấp nập.

Đây là khoảng thời gian ấm áp nhất trong ngày, ánh mặt trời chiếu vào cơ thể nóng hầm hập.

Nhóc cũng giống chủ nhân của mình, đều thích sự ấm áp, nên cũng thích thời gian này nhất.
Phượng Dương dựa vào tường phơi nắng với Hoa Thành.

Sau đó cậu dùng linh lực chữa lành vết thương trên trán, cởi bỏ băng gạc.

Mặc dù lúc gội đầu nhân viên làm tóc đã rất chú ý nhưng băng gạc vẫn bị dính chút nước.

Lúc sau lại đi ra ngoài nói chuyện với Ban Dục, tóc ướt rũ xuống nên cậu cũng không để ý.


Tắm nắng một lúc liền đổ mồ hôi, có lẽ băng gạc cũng không dùng được nữa.
Hoa Thành bay đến phía đối diện Phượng Dương ngắm nghía rồi lại bay về đậu trên vai cậu, nhỏ giọng nói: “Được rồi, nhưng vẫn còn dấu nước thuốc.”
Phượng Dương ném băng gạc vào thùng rác: “Ta đi rửa sạch.”
Nước mua lúc chiều vẫn còn dư một ít, được cất chung với áo bông nhỏ Đầu trọc mang đến.

Phượng Dương lấy ra rửa trán, sau đó tùy tiện lấy tay áo lau đi.
Cậu quay lại nhìn vào cửa kính thì thấy không còn dấu vết bị thương nữa nhưng đầu tóc vẫn còn lởm chởm.

Vì thế cậu nhắn tin cho cô gái tóc ngắn: “Này cô, giờ này các cô đã thay ca chưa?
Bọn họ đều làm ca ngày, chắc bây giờ đã thay ca rồi nhỉ?
Cô gái tóc ngắn thay quần áo đi làm ra xong, chợt nghe thấy tiếng tin nhắn gửi đến thì trực tiếp gửi tin nhắn thoại trả lời: Thay rồi, cậu có việc gì không?
Phượng: Có lẽ đồng nghiệp của cô muốn tìm tôi, vì vậy tôi đang chờ cô ấy ở nơi chúng ta đã gặp sáng nay.
Cô gái tóc ngắn sửng sốt, quay đầu lại hỏi đồng nghiệp: “Lệ Lệ, cậu muốn tìm anh chàng đẹp trai xem bói sáng nay à?”
Trương Lệ Lệ hơi sững sờ: “Tại sao cậu hỏi vậy?”
Cô gái tóc ngắn nói: “Cậu ta gửi tin nhắn cho tôi, nói cậu muốn tìm cậu ta.

Cậu thật sự muốn tìm cậu ta à?”
Ban đầu Trương Lệ Lệ hơi do dự, nhưng khi nghe đồng nghiệp nói vậy, cô ta nhanh chóng trả lời: “Tôi tìm cậu ta làm gì? Đứa nhỏ kia mới bao nhiêu tuổi đã giả bộ thần thần bí bí.

Kệ cậu ta, chúng ta đi thôi.

Không phải cậu nói chồng cậu tới đón à? “
Cô gái tóc ngắn vừa nghĩ đến người chồng săn sóc liền nở nụ cười ngọt ngào: “Vậy tôi đi trước nhé, mai gặp lại.”
Trương Lệ Lệ nói hẹn gặp lại rồi đi về phía trước một đoạn.

Nhưng khi thấy đồng nghiệp của mình đã đi xa, cô ta lại vòng về đi tìm Phượng Dương.
Cô ta cũng có chuyện muốn xem bói.
Phượng Dương đợi một lúc lâu Trương Lệ Lệ mới bước ra khỏi cổng lớn mà họ đã gặp lúc sáng.

Phượng Dương vừa quay đầu lại đã thấy cô gái có mái tóc dài gợn sóng đang nhìn mình với vẻ do dự.
“Vết thương của cậu khỏi rồi à?” Cô gái tóc dài hỏi.
“Chuyện này không liên quan gì đến cô.” Phượng Dương lạnh lùng nói: “Buổi trưa tôi không ăn cơm, cho nên không có nhiều thời gian cho cô đâu.

Cô muốn tính cái gì thì mau nói.”
“Thái độ của cậu kiểu gì vậy?” Cô gái tóc dài cảm thấy thái độ của cậu ta đối với mình khác biệt hoàn toàn với đồng nghiệp của cô ta.
“Nếu không tính, cô có thể rời đi.” Phượng Dương nó:, “Mà tôi cũng phải nói trước cho cô biết, bất kể muốn tính cái gì đều có giá ba trăm tệ trở lên.

Nếu cô thấy đắt thì hiện tại có thể rời đi.”
“Cậu!” Dường như cô gái tóc dài không thích nghe lời này: “Ba trăm thì ba trăm! Nhưng tôi không bói, tôi muốn đoán chữ.

Nếu chính xác, tôi sẽ đưa thêm ba trăm cho cậu!”
Phượng Dương mở nắp chai, đổ một ít nước vào nắp: “Tôi không có giấy bút.

Cô chấm nước viết tùy tiện ở đâu cũng được.”
Cô gái tóc dài trừng mắt nhìn cậu rồi nhúng đầu ngón tay xuống nước viết ra mặt sau của điện thoại.
Phượng Dương nhìn thấy chữ “viên”, lạnh lùng hỏi: “Tính cái gì?”
Cô gái tóc dài: “Tính… tính xem trong lòng bạn trai tôi có tôi hay không, liệu hai chúng tôi có thành đôi được hay không?”
Phượng Dương “Ồ” lên một tiếng: “Cô xác định là đang nói ‘bạn trai’ chứ không phải là kim chủ hả?”
Đáy mắt cô gái tóc dài nhanh chóng lóe lên một tia chột dạ.

Cô ta tránh né ánh mắt Phượng Dương: “Tôi không biết cậu đang nói cái gì.”
Phượng Dương cũng không hỏi thêm.

Cậu đổ nước trong nắp chai đi rồi cầm cái chai trong tay: “Tôi có thể nói thẳng với cô rằng điều cô muốn không thể nào đạt được.


Kẻ ác cuối cùng luôn phải gặp quả báo, cô muốn có được hạnh phúc dựa trên đau khổ của người khác, hạnh phúc này sẽ không tồn tại được lâu.

Tất nhiên, nếu cô vẫn còn cố chấp làm tổn thương người khác thì hãy coi như tôi chưa nói gì.


Cô gái tóc dài im lặng không lên tiếng.
Lúc này Phượng Dương mới hỏi: “Tôi nói đủ ba trăm tệ chưa? Nếu không đủ, tôi có thể nói thêm.”
Cô gái tóc dài lắc đầu, chán nản nói: “Tôi sẽ không add WeChat của cậu.

Lát nữa tôi sẽ nhờ đồng nghiệp chuyển tiền cho cậu, là người cậu tính lúc sáng.”
Phượng Dương nói “Được” rồi lập tức rời đi.
Nếu không phải đang trong lúc khó khăn, cậu cũng lười kiếm số tiền này.

Cuộc đời này cậu ghét nhất là người phá hoại hạnh phúc gia đình nhà người khác.
Trên đường trở về, Hoa Thành thừa dịp không có người bên cạnh nhỏ giọng hỏi Phượng Dương: “Có đi cắt tóc nữa không?”
Phượng Dương nói: “Cắt.”
Nhưng chủ tớ hai người không đến tiệm tạo mẫu tóc trước đó mà tới một tiệm cắt tóc gần nhà với giá tương đối thấp.

Ở đây cắt tóc một lần chỉ mất hai mươi tệ.

Tiểu Phượng Dương chưa từng đến đây bao giờ nên Phượng Dương cũng không biết tay nghề thế nào.

Nhưng có lẽ dù xấu đến đâu cũng không thể xấu hơn hiện tại được.

Vì vậy Phượng Dương quyết định cắt tóc xong mới trở về nhà.
Mất nhiều thời gian hơn dự kiến, nhưng tay nghề của thợ cắt tóc vẫn rất tốt, sau khi cắt xong trông đẹp hơn trước rất nhiều.

Phượng Dương vốn đã đẹp trai, sau khi đổi kiểu tóc lập tức như trở thành người khác.
Buổi tối chủ đến thu tiền nhà còn không nhận ra: “Phượng Dương?”
Phượng Dương gọi một tiếng: “Chú Lý.”
Lý Thường Thụy thấy cậu vẫn mặc quần áo cũ nhưng sắc mặt đã tươi tỉnh hơn rất nhiều nên khá ngạc nhiên.

Ông cười nói: “Này, bà nội cháu đã mất, cháu là một học sinh cũng không có thu nhập gì nên chú muốn qua đây hỏi trước, cháu còn muốn thuê nhà này nữa không? Nếu thuê thì chú vẫn cho cháu thuê với giá cũ, không thuê thì thôi.

Thực ra chú nghĩ cháu ở trong trường vẫn tốt hơn là tự đi thuê nhà, đúng không?
Phượng Dương cũng đoán trước được mấy ngày này Lý Thường Thụy sẽ tìm tới, liền nói: “Chú Lý nói đúng, trước khi hết hạn thuê cháu sẽ dọn đi.”
Lý Thương Thụy gật đầu: “Vậy chú sẽ đăng quảng cáo trước.

Chú chỉ đi ngang qua xem thử thôi, cháu bận gì thì làm đi.”
Phượng Dương tiễn Lý Thường Thụy ra ngoài: “Chú Lý đi thong thả.”
Lý Thường Thụy đang định nói gì đó, cánh cửa đột nhiên lóe lên ánh sáng.

Không biết ai lái xe bật đèn pha khiến ông cảm thấy vô cùng chói mắt.

Lý Thường Thụy theo bản năng giơ tay che mắt lại, còn Phượng Dương thì có dự cảm không lành.
Quả nhiên, giây tiếp theo đã thấy tên cao lớn bệnh thần kinh bước xuống xe.
Vẻ mặt Ban Dục vô cùng đau khổ: “Bảo bối, em, em thà ở cùng ông già sáu mươi tuổi này trong một căn nhà rách nát cũng không muốn theo tôi về sao? Em thật sự làm tôi quá thất vọng.”
“Ông già” Lý Thường Thụy vừa trải qua sinh nhật tuổi ba mươi lăm, gia cảnh khá giả ngơ ngác hỏi Phượng Dương: “Cậu ta đang nói ai vậy?”
Phượng Dương không trả lời.

Cậu nhìn chằm chằm Ban Dục, đang thầm tính toán khả năng bản thân bị Ban Dục chọc giận đến nỗi thăng thiên lớn đến đâu.
Tác giả có lời muốn nói:
Ban Dục: Người đàn ông dễ dàng buông tha cho đàn ông qua lại với vợ mình không phải là một Thái tử tốt!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi