TIÊN TÔN NÀNG CƯNG CHIỀU MỘT ĐÓA HẮC LIÊN HOA

Nam Y nhìn Đào Hề đang trừng lớn đôi mắt hồ ly của mình, sau đó lại nhìn sang Bắc Tịch đang cụp mi rũ mắt như đối với kết quả không để ý chút nào.

Nàng nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng đã lâu rồi ta không ở cùng phòng với Hề Nhi.”

Nam nhân vừa rồi còn giống như không thèm để ý bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Nam Y với đôi mắt run rẩy.

Tim của Nam Y cũng run lên theo.

Qua một lúc sau, người nọ đột nhiên khôi phục bộ dáng bình thường, đầu vẫn cúi thấp: “Cũng được, đều do sư tôn quyết định.”

Trong tiềm thức, Nam Y muốn nói thêm gì đó, nàng không muốn nhìn thấy Bắc Tịch như vậy, dường như đã chấp nhận số phận của mình, cực kỳ cô đơn.

Nhưng mà Bắc Tịch lại đẩy cánh cửa một phòng khác rồi đi vào, chỉ còn lại ba người, hai mặt nhìn nhau.

“Vậy tất cả đều đi nghỉ ngơi đi.”

Nam Y cau mày nói.

Trong nháy mắt lúc nàng quay người lại, một bàn tay đột nhiên ấn lên trái tim, nơi này có chút đau, lại không biết là vì sao…

Giống như nàng không muốn nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của Bắc Tịch vậy.

“Sư phụ!”

Thừa dịp Bắc Tịch không ở đây, Đào Hề liền nhào vào người Nam Y, nhỏ giọng nói “Sao người bế quan lâu vậy?.”

Nam Y mỉm cười không trả lời, chỉ gọi chủ quán lấy đồ ăn rồi đặt ở trước mặt Đào Hề.

Nàng cũng biết Đào Hề thích ăn cái này, ngày thường nàng đều mua cho Đào Hề một chút, nhưng đoạn thời gian trước nàng bế quan chắc Bắc Tịch sẽ không mua cho nàng ấy ăn.

Nàng không biết ở trong một gian phòng khác, Bắc Tịch đặt kiếm lên bàn, đôi mắt quen thuộc tỏ ra âm trầm, tay cũng giống Nam Y đang sờ lên ngực, trong lòng lại nghĩ rằng: khi nào nàng mới có thể gọi ta một tiếng Tịch nhi đây.

Buổi tối, Nam Y đang ở hậu viện chỉ dạy Đào Hề luyện kiếm, Bắc Tịch đột nhiên xuất hiện, sau đó cứ đứng dựa chỗ cột trụ mà chẳng nói năng gì.

Nam Y đối với hơi thở trên người Bắc Tịch đã quá quen thuộc, nàng để Đào Hề luyện thêm mấy chiêu nữa rồi thả nàng ấy về, sau đó mới quay về phía Bắc Tịch.

Bắc Tịch thấy sư tôn vẫy tay với mình, dừng một chút rồi rút kiếm đi qua đó, cả đoạn đường đi nhìn có chút hùng hổ.

“Làm sao vậy, đây là?”

Bắc Tịch không quay đầu lại, để kiếm xoay ngang trước ngực: “Đệ tử cũng muốn đấu kiếm với sư tôn.”

Nam Y sửng sốt, tay run lên, kiếm Bạch Yểm lại lần nữa ra khỏi vỏ.

“Được, chính là đấu kiếm, hoàn thành mới thôi.” Nàng rất ít khi đấu kiếm với Bắc Tịch, nhưng nếu hôm nay hắn có hứng thú thì luyện cùng một lúc cũng không sao.

“Vâng, thỉnh sư tôn chỉ dạy!”

Bắc Tịch nâng kiếm xông lên, Nam Y lấy thân kiếm đón đỡ, khi hai người cách nhau cực gần, dường như nàng ngửi thấy mùi hương gì đó khiến cho trong lòng rất dễ chịu.

Lại thêm một nhát kiếm nữa, nàng ngửa đầu khom lưng tránh thoát, khi gần sát vòng eo của Bắc Tịch, thế mà nàng lại thất thần, nghĩ vòng eo tinh tế này, khiến người ta cứ muốn nhìn thêm một chút

Thật muốn nhìn phong cảnh bên trong đó.

Bắc Tịch được đích thân Nam Y dạy dỗ nên cũng rất lợi hại, sao có thể không nhìn ra người trước mặt đang đấu kiếm cùng mình cứ liên tiếp thất thần chứ.

Hắn tức đến mức khuôn mặt trở nên tái nhợt, biến kiếm Thanh Tùng thành vạn kiếm bay ra từ trong tay, một chân của Nam Y đang đạp lên rào chắn cách đó không xa, thấy vậy liền thay đổi cơ thể, vậy mà đã trực tiếp xuyên qua được vạn kiếm kia, nhảy đến trước mặt Bắc Tịch.

Cổ áo của Bắc Tịch không cao, lộ ra cần cổ thon gầy trắng nõn, non mịn, Nam Y vốn có chút tức giận vì hắn ra sát chiêu, rồi lại ngây người, vì thế đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để kết thúc trận chiến, bị Bắc Tịch lấy chân khí nhu hòa đánh bay ra xa hơn một chút.

Nam Y nhíu mày, tự cảm thấy chán ghét và hoảng loạn bởi những ý nghĩ bẩn thỉu bỗng nhiên trỗi dậy trong nàng, đơn giản nhắm mắt lại, Bạch Yểm trong tay phát ra ánh sáng trắng chói mắt, trong vòng năm chiêu đã đánh rơi trường kiếm trong tay Bắc Tịch.

Khi nàng mở mắt ra lần nữa, Bắc Tịch còn ngây ngốc sững sờ ở nơi đó, đầu ngón tay có máu tươi trào ra, làm cho người ta cực kỳ sợ hãi, rồi lại nhịn không được chú ý tới mười ngón tay thon dài xinh đẹp kia, khiến người xem qua đều khó quên.

Nam Y không dám lại gần để xem, chỉ lấy ra một lọ dược đặt lên bàn đá bên cạnh: “Vừa rồi là vi sư không chú ý, ngươi mau dùng mấy viên đan dược đi, giờ vi sư có việc, mau trở về đi.”

Dứt lời, cả người hóa thành một đám sương trắng biến mất ở trướt mặt Bắc Tịch.

Bắc Tịch đi qua nhặt chai dược kia lên, đôi mắt thâm trầm, hắn không nói ra lời là miệng vết thương kia do bản thân hắn thấy nàng nhắm mắt, trái tim bỗng run lên, đầu ngón tay xẹt qua kiếm phong mới tạo ra vết thương.

Nhìn hướng Nam Y rời đi, dáng vẻ vội vàng như vậy, lại nhịn không được nghĩ, không muốn nhìn thấy ta như vậy sao?

Trong lúc đấu kiếm lại hay thất thần, có phải đang nghĩ đến ai không? Đi gấp như vậy, lại muốn đi tìm ai?

Trên thực tế Nam Y cũng không biết mình muốn đi tìm ai.

Chỉ là vừa mới nhìn thấy hắn đột nhiên tâm hoảng ý loạn.

Nàng luôn nghĩ tới một ít chuyện xấu xa, đây là làm sao vậy?

Rõ ràng lúc trước, đều không có những ý nghĩ linh tinh này, hiện tại là làm sao vậy? Chẳng lẽ nàng đối với đồ đệ của mình có tình cảm khác thường gì sao?

Vớ vẩn!

Nam Y rất sợ cảm xúc này sẽ ảnh hưởng đến nàng càng nhiều hơn, vì vậy nàng đã chạy ra ngoài từ sớm, tiếp theo đó hai ngày sau cũng chưa về lại khách đ.iếm.

Đến khi nàng thật vất vả mới thuyết phục được bản thân mình sau đó lấy tâm trạng bình thường để trở về, thì cũng là lúc cách thời gian bí cảnh Lưu Tiên được mở ra cực gần.

Rất nhiều tông môn đều đã trình diện.

“Nhãi con vô sỉ! Thế mà ngươi cũng tới tham gia bí cảnh Lưu Tiên!”

Một lão nhân thanh âm thô cuồng, hơi thở bạo ngược lên tiếng.

Lúc này Bắc Tịch đang ngồi ở chính giữa đại sảnh, trước mặt đặt một bầu rượu, Hoằng Phù ngồi chung với hắn, đang run lên bần bật.

Nhưng mà Bắc Tịch không sợ, hắn còn chẳng thèm để ý đến lão nhân đang kêu gào kia.

Tự đổ rượu đầy bát sau đó uống một hơi cạn sạch cả một bát to.

“Sư, sư huynh…giờ, giờ phải làm gì đây ạ.”

Hoằng phù lôi kéo ống tay áo của Bắc Tịch, nhìn người đối diện mang theo chút sợ hãi.

Từ hôm qua đến giờ sư huynh bắt đầu đóng cửa không ra ngoài, hôm nay vì hắn sợ sư huynh của mình bị buồn chán đến hỏng người nên mới kéo sư huynh tới đây để uống rượu, nào biết mới vừa ngồi xuống liền gặp phải người ở Thiên Cơ Môn.

Người này là Đoàn trưởng lão ở Thiên Cơ Môn, là sư phụ của một tiểu đệ tử bị đánh phế đi, nghe nói thường ngày cực kỳ bênh vực người của mình, còn là Nguyên Anh kỳ. Cho dù sư huynh có lợi hại cỡ nào, e rằng cũng không phải là đối thủ của lão ta đâu.

“Ngươi đi về trước đi.”

Bắc Tịch vừa uống rượu vừa nói với Hoằng Phù.

Đây là ân oán riêng của hắn cùng với người ta, không cần liên lụy đến người khác.

Hoằng Phù nhìn Đoàn trưởng lãi đang hùng hổ ở đối diện rồi nuốt nước bọt một cái, quay đầu vội vàng nói với Bắc Tịch; “Vậy đệ sẽ đi tìm sư thúc trước, tìm sư thúc tới đây giải quyết!”

Bắc Tịch nghe thấy hắn nói tới Nam Y bỗng ngẩn người, sau đó lại xua tay, ý bảo hắn đi đi.

Hoằng phù vội vàng đứng lên rời đi từ cửa sau để ra ngoài tìm Nam Y, lại bị Đàm Trăn ngăn lại.

“Các đệ tử đều ở chỗ này, ngươi muốn để cho tất cả chúng ta phải đi tìm một mình ngươi sao?”

“Đàm Trăn sư thúc, Đàm Trăn sư thúc, người mau giúp Bắc Tịch sư huynh đi, Bắc Tịch sư huynh hắn……”

Giọng nói dừng lại, vẻ mặt của Đàm Trăn cực kỳ không kiên nhẫn, giơ tay phong bế yết hầu của hắn.

Tiếng của Hoằng Phù trong nháy mắt cũng chỉ còn âm thanh ô ô.

“Đây là tự bản thân Bắc Tịch phạm phải sai lầm, nên để chính hắn tự giải quyết!”

Khi hắn ta nói chuyện, khoé môi Bắc Tịch cũng hiện ra đường cong trào phúng, rút kiếm ra khỏi vỏ kiếm chắn trước người, một thanh kiếm phát ra ánh sáng lành lạnh, ra khỏi vỏ từng chút một, xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Tay Bắc Tịch cầm chuôi kiếm, dùng kiếm chỉ về phía người đối diện, liền có một cỗ khí thế thật lớn đánh úp lại.

“Muốn tỷ thí một trận không? Nếu ngươi hữu dụng, có thể báo thù thay đồ đệ của ngươi, nếu ngươi vô dụng, vậy thì……”

Không nói hết nhưng ai cũng biết, nếu lão ta vô dụng, lão ta cũng không xứng vì đệ tử báo thù.

Đoàn trưởng lão đứng ở trước mặt Bắc Tịch cười rộ lên: “Tên nhóc vô sỉ, lại vẫn dám khẩu xuất cuồng ngôn, lão phu lại muốn thay sư tôn của ngươi dạy dỗ một trận, để ngươi biết thế nào là tôn kính trưởng giả!”

Khi nghe thấy hai từ ‘sư tôn’, ánh mắt Bắc Tịch biến đổi, như có sương mù che kín đáy mắt.

Khóe miệng chứa ý cười ngông cuồng, khí thế ở mũi kiếm càng thêm mạnh mẽ: “Chỉ bằng ngươi cũng xứng nhắc tới sư tôn của ta?”

Đoàn trưởng lão càng thêm tức giận đến suýt bùng nổ, không chịu nổi sự khiêu khích như thế của một tiểu bối, thấy vậy nhanh chóng cầm kiếm chém đến, hai người đấu qua lại sinh ra sức mạnh quá mức cường đại, chỉ trong nháy mắt khách đ.iếm đã thành một cảnh hỗn loạn.

Bắc Tịch chớp mắt, cầm theo kiếm bay ra khỏi khách đ.iếm, Đoàn trưởng lão đuổi theo phía sau hắn.

Hai người ở giữa không trung đấu qua lại tới trăm chiêu.

Bắc Tịch là đệ tử thân truyền của Nam Y, bản thân đã có thiên phú vượt trội rồi, công pháp tu luyện cũng cực kỳ bá đạo, đánh vượt Nguyên Anh kỳ cũng không phải là không có cơ hội thắng.

Chỉ là ở trong mắt những người xem diễn ở phía dưới, kết cục giống như Bắc Tịch đã bại trận.

Thiên Cơ Môn vẫn luôn xếp cuối trong tứ đại tông môn, hiếm khi có cơ hội nở mày nở mặt như thế này, kiêu ngạo nhìn các đệ tử còn lại của Huyền Cơ tông.

Đàm Trăn cũng không cảm thấy xấu hổ, trong lòng còn nghĩ chờ Nam Y đã trở lại sẽ dùng lí do gì để giải thích thật tốt đây.

Dứt khoát liền nói là Bắc Tịch cực kỳ kiêu ngạo, một hai phải vượt cấp khiêu chiến Nguyên Anh đại năng, bọn họ đã cản nhưng ngăn không được vậy!

Ngoài những đệ tử đến núi Đảo Đoạn cùng Bắc Tịch ra, thì tất cả những người khác cũng cảm thấy Bắc Tịch chắc chắn sẽ thua không thể nghi ngờ gì nữa, đều ôm tâm trạng đứng xem kịch vui.

Đến tận khi có một khối thân thể rơi từ trên trời xuống, khiến mặt đất thủng một cái hố to.

Lúc này ánh mắt của Đàm trăn sáng lên, nghĩ thầm, có thể chống đỡ lâu như vậy cũng coi như Bắc Tịch tu luyện không tồi rồi.

“Trời ạ, tại sao lại như vậy!”

Có đệ tử hô to một tiếng, giọng nói rất lớn, Đàm Trăn bỗng cảm thấy mất mặt, liếc mắt trừng một cái: “Chuyện bé xé to cái gì? Bắc Tịch đua đòi, thua không phải là bình thường sao?”

“Không, không phải……”

Đàm trăn lại hung hăng trừng hắn một cái, cho rằng đệ tử muốn phản bác hắn, kết quả lại nghe giọng nói dù có thế nào cũng không nên xuất hiện vào lúc này.

Thanh âm kia nói: “Chỉ sợ là khiến cho sư thúc phải thất vọng rồi, mặc dù ta đua đòi, nhưng muốn thắng ta cũng không phải một hai cái phế vật có thể làm được.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi