TIÊN TÔN NÀNG CƯNG CHIỀU MỘT ĐÓA HẮC LIÊN HOA

“Bắc Tịch sư đệ, đệ cũng phát hiện chỗ này có tầm nhìn tốt sao?”

Vị trí này của hắn có thể nhìn rõ chiêu thức của từng người hơn, chỗ nào đánh hay hoặc không đủ, hắn đều sẽ nhớ kỹ.

Hắn là đại sư huynh Huyền Cơ Tông, thỉnh thoảng cũng có giảng dạy cho các sư đệ. Các đệ tử trong tông môn, dù thiên phú cao hay thấp cũng từng được hắn chỉ dạy qua, bọn họ cũng đều có ấn tượng rất tốt với vị sư huynh này.

Bắc Tịch không để ý tới hắn, thậm chí còn không thèm cho hắn một ánh mắt nào.

Hoằng Uẩn bị làm lơ, trên mặt không khỏi có chút xấu hổ, nhưng hắn không thể trực tiếp nổi giận, hắn chỉ có thể liếc nhìn Nam Y.

Như đang chờ Nam Y bênh vực cho hắn vậy.

Nam Y ở trên cao nhìn xuống, nhưng lại không nói gì.

Hoằng Uẩn: …. Thật đáng giận, nhưng hắn chỉ có thể luôn mỉm cười.

“Kế tiếp là Hoằng Tranh đấu với Hoằng Đạo.”

Người bên cạnh Bắc Tịch thở dài nhẹ nhõm rồi nhảy lên đài thi đấu.

“Hoằng Tranh là ai, Hoằng Đạo là ai?”

Nam Y chưa từng tham dự cuộc thi đấu nào nên không khỏi cảm thấy mới lạ, nàng thuận miệng hỏi người bên cạnh.

Bắc Tịch ở bên cạnh nghiêm túc lắng nghe, đang định trả lời này thì có người giành trước: “Người đội ngọc quan kia chính là Hoằng Đạo, còn người xõa tóc kia chính là Hoằng Tranh.”

Nàng phảng phất như thật sự thuận miệng hỏi mà thôi, sau khi hỏi xong thì bắt đầu quan sát đài thi đấu.

Hai người cầm kiếm đứng đối diện nhau, thăm dò lẫn nhau xong rồi bỗng nhiên cùng quay đầu nhìn về phía Bắc Tịch.

“Ngươi quen hai người bọn họ à?”

Nam Y nhìn về phía Bắc Tịch.

Nàng cho rằng với cái tính tình kia của Bắc Tịch thì sẽ không có bằng hữu gì, nhưng không ngờ đến chỗ này lại có hai ba cái, thật là bất ngờ.

Bắc Tịch nhìn thẳng về phía Nam Y, hơi cong lưng nói: “Từng gặp vài lần.”

Hắn cung kính trả lời, dáng vẻ tựa như thật sự chỉ gặp nhau vài lần, nhưng khóe miệng lại nhếch lên tạo thành nụ cười mỉa, trông không giống như vậy.

Nam Y khẽ ngạc nhiên, nhưng không hỏi gì thêm, chỉ quay đầu lại, hơi nghiêm túc quan sát trên đài.

Bắc Tịch khẽ siết chặt tay, mỗi khi nhớ lại hắn đều không khống chế được mà nghĩ.

Hắn sẽ không quên, rõ ràng hai người kia khiêu khích hắn trước, rõ ràng bọn họ muốn tỷ thí với hắn, cuối cùng họ thua nhưng lại có sư phụ tự mình lên núi Thanh Vụ đòi lời giải thích. Mà sư phụ của hắn lại không phân trắng đen đã bắt hắn xin lỗi, còn phạt hắn kiểm điểm!

Chuyện này Nam Y cũng không biết Bắc Tịch sẽ nghĩ như thế.

Nếu biết thì lúc này nàng cũng nhất định mắng Bắc Tịch một trận: rõ ràng là ngươi đánh hai người kia đến nửa sống nửa chết, nên sư phụ người ta mới tìm đến cửa. Vậy mà ngươi còn không chịu nhận sai! Làm sư phụ đây còn mặt mũi gì nữa! Không phạt ngươi thì phạt ai đây?

Trận đấu trên đài kết thúc rất nhanh, là Hoằng Tranh thắng Hoằng Đạo.

Trong cơn tức giận, Hoằng Đạo đã quăng kiếm rời khỏi đài thi đấu.

Lục đục có thật nhiều người lên đài thi đấu, Nam Y nhìn cũng có chút nhàm chán, nhưng nàng không rời đi, hai vị đệ tử núi Thanh Vụ của nàng còn chưa lên đài đâu.

“Hoằng Dương đấu với Hoằng Phù.”

Mãi cho đến khi nghe được mấy chữ này thì Nam Y mới có chút tinh thần.

Nàng ngồi thẳng người lên khỏi ghế dựa.

Hoằng Uẩn đại sư huynh ở bên cạnh cười nói với Nam Y: “Nghe nói mấy ngày trước sư thúc đã chuyển Hoằng Phù đến làm đệ tử ngoại thất của núi Thanh Vụ ạ?”

Nam Y lạnh lùng liếc hắn rồi nói: “Sao vậy?”

Hoằng Uẩn như đã rất quen thuộc với dáng vẻ lạnh lùng này của sư thúc, mặt không chút thay đổi mà nói tiếp: “Mấy ngày trước, vừa đúng lúc đệ tử có việc đi đến Kinh Văn Viện, may mắn được nhìn thấy một kiếm đầy uy lực của Bắc Tịch sư đệ, sàn nhà Kinh Văn Viện cũng suýt nữa không chịu nổi đấy ạ.”

Thì ra là cáo trạng.

Dù sư phụ đã vì chuyện này mà khen hắn, nhưng Bắc Tịch vẫn có chút lo lắng. Hắn dựng thẳng sống lưng, môi mỏng mím thành một đường thẳng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nam Y, dường như cũng đang chờ câu trả lời của nàng.

Từng ngón tay của Nam Y đều đặt lên thanh kiếm trên tay, đối mắt vẫn nhìn chằm chằm vào trận đấu hừng hực khí thế trên đài, một bên lại đáp lời Hoằng Uẩn: “Ừ, kiếm đạo của Bắc Tịch vẫn luôn không tệ lắm.”

Hoằng Uẩn:……

Ai có thể ngờ là người sẽ nói lời này!

Hắn lại hiền hòa cười, nhìn Bắc Tịch với ánh mắt vô cùng vui mừng: “Bắc Tịch sư đệ đúng là tu luyện rất tốt, chỉ là lần sau vẫn không nên xúc động như vậy nữa. Mấy vị sư muội Kinh Văn Viện đều rất sợ hãi, các nàng đều biết Bắc Tịch sư đệ rất giỏi, nhưng cũng không ngờ Bắc Tịch sư đệ giỏi như vậy lại rút kiếm với các nàng, bọn họ đều rất buồn rầu đấy.”

Thanh bội kiếm trong tay Bắc Tịch khẽ ngo ngoe rục rịch, Thanh Tùng như cảm nhận được cảm xúc lo âu của chủ nhân mình, nó cũng chạy theo phát ra âm thanh, tựa như đang uy hiếp kẻ địch

Lúc này Nam Y mới quay đầu lại, cuối cùng cũng cho Hoằng Uẩn một cái liếc mắt. Ánh mắt đó không buồn cũng không vui, phảng phất như lời hắn nói cũng không thể làm nàng có cảm xúc gì vậy.

Hoằng Uẩn chợt thấy căng thẳng trong lòng. Sau đó hắn nghe Nam Y sư thúc ở bên cạnh nói: “Nếu rất buồn thì sau này đừng chọc sư huynh các nàng tức giận nữa.”

Hoằng Uẩn phải cố gắng lắm mới có thể khống chế được biểu cảm trên gương mặt mình: “Sư thúc nói đùa rồi.”

Nhưng tay phải của hắn lại lặng lẽ siết chặt, ánh mắt có chút u sầu. Sư thúc thiên vị Bắc Tịch như vậy thật sự không ổn.

Bắc Tịch thì khác, hắn khó được mà nhếch môi cười, nhìn Hoằng Phù đang thi đấu trên đài cũng thấy thuận mắt hơn nhiều.

Hoằng Phù có thực lực không mạnh, nhưng dù sao cũng ở nơi tốt như núi Thanh Vụ tu luyện một thời gian, thế nên lần đầu tiên thi đấu đã phát ra sức mạnh vượt bậc, đánh thắng đối thủ trong tình thế bản thân tràn đầy thương tích.

“Đi đỡ sư đệ xuống.”

Nam Y đột nhiên nói.

Hoằng Uẩn tự nhiên bước đến, nắm lấy một tay của Hoằng Phù, cúi người hiền hòa hỏi: “Đệ có thể đi không?”

Hoằng Phù phun ra một ngụm máu nhỏ, đang định nói chuyện thì một bàn tay trắng nõn thon dài đột nhiên xuất hiện. Bàn tay đó ấn nhẹ lên cánh tay của Hoằng Uẩn, làm Hoằng Uẩn không khống chế được mà buông lỏng tay.

Hắn có chút không vui nhìn Bắc Tịch: “Sư đệ có ý gì vậy?”

Bắc Tịch dùng một tay kéo Hoằng Phù, kiêu ngạo nói: “Ai bảo ngươi đỡ vậy?”

Trong lúc nhất thời, Hoằng Uẩn không biết nói gì, hắn quay đầu nhìn Nam Y thì phát hiện đối phương hoàn toàn không nhìn hắn.

Hắn đành phải quay đầu nói với Bắc Tịch: “Đệ quá hấp tấp, ta sợ đệ không chăm sóc tốt cho sư đệ.”

Bắc Tịch cho hắn một nụ cười khinh thường: “Ngươi là đại sư huynh, công việc bận rộn, ngươi chăm sóc được sao?”

Hắn đúng là chỉ biết mỉa mai người khác.

Hoằng Uẩn rất bất lực, còn Đàm Trăn trên đài lại có chút không vui.

“Hai người các ngươi ở trên đài làm gì thế? Còn so đấu nữa không? Không so thì tự cút về đi!”

Cũng có người tu tiên có tính tình không tốt sẽ nói ra những lời táo bạo khó nghe như vậy.

Vẻ hung ác trên người Bắc Tịch lập tức càng nồng đậm hơn. Hoằng Phù đang đắm chìm trong cơn vui sướng khi được hai vị sư huynh hắn sùng bái nhất trong tông môn tranh đoạt thì nhận ra hơi thở hung ác, hắn lập tức sợ đến mức run lên bần bật, giống như chú chim cút nhỏ, một câu cũng không dám nói ra.

Sao hắn có thể nghe không hiểu được, trưởng lão Đàm Trăn kia là đang ám chỉ Bắc Tịch sư huynh! Hoằng Uẩn sư huynh đã từng tham gia tranh đoạt danh sách vào bí cảnh Lưu Tiên một lần rồi, không thể lại tranh đấu. Còn hắn đã so đấu xong rồi, chỉ có Bắc Tịch sư huynh còn phải so đấu mà thôi!

“So, tại sao không so. Sư huynh vẫn đừng nên tức giận, miễn cho chút nữa càng tức giận hình thành kết giới đấy.” Lúc này cuối cùng Nam Y cũng ngẩng đầu lên, thản nhiên nói ra lời này, rõ ràng là thầy trò một lòng.

Đàm Trăn tức giận trừng mắt nhìn Nam Y.

Nam Y thì vẫy tay với Bắc Tịch, Bắc Tịch lập tức dẫn Hoằng Phù đi qua.

Nàng cho Hoằng Phù uống một viên đan dược, rồi bảo hắn ở bên cạnh tu luyện. Sau đó nàng ngẩng đầu ra hiệu người trên đài có thể đọc tên.

Người nọ nơm nớp lo sợ đọc: “Tổ tiếp theo, Bắc Tịch, Đàm Lãng.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi