TIÊN TRÚC



Edit: Mỹ Nữ & Mỳ Cay
Bên ngoài trì cốc, các môn phái đang chờ đón đệ tử mình ra ngoài, có người vui có người buồn.

Người may mắn có thể mang ra một số Khôn Thọ quả rất ít mà thương vong thì nhiều.
Các môn phái cũng không vui vẻ gì, không chỉ có đệ tử bị thương nặng, có môn phái còn không thu được trái nào khiến sư phụ tức giận ra mặt.
Thái Vũ Môn lần này chỉ phái thiếu môn chủ nhập cốc tự nhiên sẽ không có đệ tử nào đứng chờ.

Nhưng hắn vẫn đứng ở cửa cốc chờ đợi khiến người ta không thể đoán được hắn có mục đích gì hay chỉ là đến xem náo nhiệt.
Ngay khi các môn phái đang chăm sóc những người bị thương cùng tính toán xem thu được bao nhiêu trái thì một quả cầu lửa khổng lồ bất ngờ bắn ra từ phía cửa cốc.

Sau đó một tia sáng bảo hộ loé lên chỉ thấy xuất hiện một nữ tử máu me be bét không thấy mặt đâu chạy ra từ quả cầu lửa.

Nữ tử trên lưng cột một cái bọc, y phục hơn phân nửa đã bị đốt thành tro đen.
Nàng liều mạng hướng nhóm người Phạm Tử Nam vọt tới, gào to một tiếng: "Phạm Tử Nam, ta đã trở về!"
Sau đó nàng ngã xuống cách Phạm Tử Nam hàng chục mét, cái bọc trên lưng bị thiêu rụi để lộ một hộp ngọc chứa quả Khôn Thọ.
"Người phàm kia mang trên người chính là Khôn Thọ quả!" Đám người xung quanh nhìn thấy hộp ngọc liền xuất hiện một cuộc náo động.
Một cái vung tay, Phạm Tử Nam đi đến bên cạnh nữ nhân uy nghiêm nhìn chằm chằm các môn phái xung quanh, sau đó khum tay nói: "Các vị sư thúc, người phàm này là người của ta."

"Ngươi đừng gạt người, người nào lại không biết ngươi một máu dẫn cũng không mang vào trong.

Rõ ràng là ngươi thấy cô nương này có Khôn Thọ quả mới định chiếm đoạt nhận vơ." Không biết là môn phái nào từ trong đám đông truyền đến một người không phục lên tiếng.
"Nàng chạy ra cốc lúc nãy mọi người cũng nghe được, nàng kêu tên của ta.

Nếu như nàng không là người của ta, nàng gọi tên ta làm gì? Tại sao không gọi tên các vị?" Phạm Tử Nam cười lạnh thanh, cảnh giác nhìn bọn họ.
Thấy mọi người đều không hé răng, Phạm Tử Nam liền gọi bốn thiếu nữ tới đem người trên mặt đất đi.

Phạm Tử Nam quay lại nói: "Các vị sư thúc, tiểu chất sẽ không tiếp các vị nữa, tiểu chất đi trước.

Có thời gian mời mọi người đến Thái Vũ Môn xem xem, tiểu chất sẽ tiếp đãi các vị chu đáo."
Sau khi Phạm Tử Nam chào tạm biệt mọi người, hắn ta yêu cầu thuộc hạ mình nhanh chóng thu dọn đồ đạc, dưới ánh mắt phức tạp của đám đông, hắn ta điều khiển pháp khí cùng cả nhóm rời khỏi Trì Cốc.
Trong khu vườn của Thái Vũ Môn, hai nữ đệ tử đang dọn dẹp khu vườn.
"Tiểu Nguyệt sư tỷ, phàm nhân trong phòng này khi nào thì tỉnh?"
Tiểu đệ tử thoạt nhìn mười hai mười ba tuổi ném ngọc bội trong tay xuống đất, bất mãn nhếch miệng nói.
"Ta làm sao biết, hỏi nhiều như vậy làm gì?" Nữ đệ tử tên Tiểu Nguyệt cúi đầu chuyên tâm làm việc, tức giận đáp.
"Sư tỷ, chúng ta là tiên tu, tại sao phải tới đây thủ hộ cho nàng? Nàng không đáng." Tiểu đệ tử tức giận cầm cuốc ngọc đào, bẻ gãy một cành Ngọc Phượng Hoa.
"Ngươi làm gì vậy! Ngọc Phượng Hoa này là bảo bối của sư phụ, ngươi muốn ta chịu phạt sao? Nếu không muốn, ngươi có thể tự mình nói chuyện với thiếu môn chủ, cũng đừng ở chỗ này gây phiền phức cho ta." Tiểu Nguyệt giơ tay đẩy nàng sang một bên, vội vàng tìm cách chăm sóc cho Ngọc Phượng Hoa.
Tiểu đệ tử không phục lắm đứng ở một bên, nhưng lại bởi vì làm hư Ngọc Phượng Hoa mà không dám đi.
"Nữ tử kia tỉnh lại chưa?" Phạm Tử Nam xuất hiện ở cửa viện khiến tiểu đệ tử nhỏ tuổi hoảng sợ cùng Tiểu Nguyệt bái kiến Phạm Tử Nam.
" Phạm sư huynh! Nữ tử kia vẫn không tỉnh, thân thể phàm nhân may mắn còn sống sót là tốt rồi, mặc dù đã cho nàng uống Phục Sinh đan, nhưng có thể sẽ không khôi phục được nhanh như vậy." Tiểu Nguyệt cung kính đáp một đường.
"Ta đã ngủ hơn mười ngày, chắc cũng ổn rồi, ta đi vào xem một chút." Phạm Tử Nam đẩy cửa vào, nhìn thoáng qua đã thấy nàng được thay quần áo sạch sẽ, toàn thân quấn băng gạc, nằm bất tỉnh trên giường.
Ba người vừa mới bước vào phòng đã thấy Lâm Hoà Thuận đang ngủ say đột nhiên choàng bật dậy, hoảng hốt tìm kiếm thứ gì đó trên người mình.
Hòa Thuận vô ý thức tìm một hồi, mới thanh tỉnh lại, vừa quay đầu đã thấy ba người Phạm Tử Nam đứng ở cửa gian phòng.

Lúc này mới phát hiện mình sớm không còn ở nơi trì cốc đáng sợ kia mà là một gian phòng tươi mát xinh đẹp.
Cúi đầu nhìn, vết thương trên người được băng bó qua, quần áo cũng được thay đổi.
Nàng cử động thì thấy vết thương trên người không còn đau nữa.

Nhanh chóng ra khỏi giường, quỳ xuống đối mặt với Phạm Tử Nam chân thành cảm ơn: "Đa tạ tiên sư cứu mạng."
Phạm Tử Nam nhìn nàng cười: "Trước đứng lên đi, cứu ngươi chẳng qua dễ như trở bàn tay, nói như thế nào ta cũng không thể chỉ lấy mỗi Khôn Thọ quả mà đem ngươi ném ở đó mặc kệ."
Hòa Thuận cũng không có đứng dậy, như trước quỳ trên mặt đất nói: "Tiên sư, Khôn Thọ quả vốn là dành cho tiên sư, ta chỉ cầu tiên sư giúp ta đi Ma Giới, mong tiên sư tác thành."
"Đây là chuyện nhỏ, ta có thể lập tức an bài cho ngươi.

Bất quá ngươi còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, có thể ở chỗ này thêm mấy ngày, sau đó rời đi cũng không muộn.


Phong cảnh ở đây không phải người bình thường có thể nhìn thấy, ngươi tiện thì dạo chơi xung quanh xem."
Phạm Tử Nam cảm thấy đi Ma Giới là chuyện nhỏ, không muốn chiếm tiện nghi của nàng vậy nên đã nghĩ cho nàng thêm mấy chỗ tốt.

Nữ tử phàm trần ở đây có thể mở mang thêm kiến thức một chút coi như là phúc khí của nàng.
"Ta không dám quấy rầy tiên sư, ta muốn mau chóng tiến vào Ma Giới, thân nhân của ta tại nơi đó còn đang thống khổ, cảm tạ lòng tốt của tiên sư, bất quá Hoà Thuận thật sự rất lo lắng cho người nhà."
Hòa Thuận cự tuyệt ý tốt của Phạm Tử Nam, nàng đã kéo dài hơn một tháng, chỉ nghĩ sớm ngày muốn nghe gặp người nhà.
"Được rồi, ta lập tức an bài, đây là đồ vật ngày đó của ngươi, Tiểu Nguyệt vẫn luôn giữ lại, ngươi nhìn xem có đúng hay không." Nói xong hắn sai Tiểu Nguyệt từ một bên lấy ra một cái túi đựng đồ có sợi dây vàng đưa cho Hoà Thuận.
Hòa Thuận liếc mắt nhìn nhìn, liền lập lắc đầu thành tâm nói: "Hai kiện vật phẩm này là ta ở trong cốc nhặt được, người phàm như ta chắc không dùng được đâu.

Nếu như tiên sư không chê, coi như có qua có lại ta biếu cho ngươi."
Phạm Tử Nam lặng lẽ nhìn nàng không nói, một lúc sau mới gật đầu:"Được, hai thứ này ta thu, ngươi trước đứng dậy đi."
Hắn ta lấy sợi dây vàng bỏ vào túi trữ vật của mình, đồng thời lấy tất cả những thứ trong túi trữ vật của Lâm Hoà Thuận.

Ngoài hai pháp khí trung phẩm, còn có hơn chục lá bùa và hơn 20 viên linh thạch hạ phẩm.

Mấy bình ngọc cũng được rót ra, hắn mở ra ngửi ngửi, sau đó bình tĩnh đặt lại trên bàn.

Nhìn thấy hai hạt màu đen cỡ nắm tay cuối cùng lăn ra, Phạm Tử Nam không khỏi nhướng mày, Tiểu Nguyệt phía sau càng thêm động dung.
Hoà Thuận đương nhiên nhận ra hai hạt châu đó, khi đó Tiêu Vân Tử đã dùng chúng để giết đại hán áo vàng, không biết có bao nhiêu tiên nhân có thể đỡ được tia sét mạnh mẽ này.
Phạm Tử Nam giữ lại hai mươi ba viên linh thạch cấp thấp và cho tất cả vật phẩm khác vào túi của mình.

Sau đó, hắn lấy một chiếc bình ngọc khác và đưa nó cho Hoà Thuận.

"Đây là một lọ Kế Ngọc Hoàn giúp ngươi chữa lành vết thương trên người, còn có thể thu hồi những linh thạch này, vàng bạc bình thường không thể lưu thông ở Ma giới."
Hoà Thuận không chậm trễ, nàng cảm ơn Phạm Tử Nam vì đã chịu "lấy "đồ và cất chúng đi.
"Vậy bây giờ chúng ta đi thôi, ta tự mình an bài cho ngươi." Phạm Tử Nam dẫn ba người vào trong viện, bảo đám người Tiểu Nguyệt đi tìm nghi trượng đệ tử báo cáo kết quả còn hắn nhảy lên phi kiếm đi với Lâm Hoà Thuận.
Trước đây ngồi ngọc thuyền còn đỡ một chút, diện tích lớn thành ra cũng không sợ lắm.

Nay lại đi phi kiếm mỏng manh có chút xíu này làm Hoà Thuận chỉ có thể túm lấy đai lưng Phạm Tử Nam.

Mắt không dám nhìn xuống mà chỉ trông về khung cảnh xa xăm.
Mặc dù đã bay ra khỏi Thái Vũ Môn nhưng Hòa Thuận quay đầu lại vẫn có thể ngắm được cảnh sắc.


Phong cảnh của Thái Vũ Môn thực sự phi thường, rải rác những tòa tháp và cung điện màu trắng được xây dựng trên đỉnh núi cao chót vót, thác nước dòng suối qua lại không ngớt trong núi.

Rừng trên núi rậm rạp, hoa như tiên cảnh, lại thêm mây mù bồng bềnh, đúng là một bức tranh bồng lai tiên cảnh.
Lần này trong vòng nửa ngày sau chuyến bay, Phạm Tử Nam dừng lại ở một thị trấn nhỏ và cùng Hoà Thuận đi bộ đến dược phường.

Dược phường chưởng quỹ là một lão già sống hơn 50 năm, nhìn thấy Phạm Tử Nam đích thân tới, lão vội vàng đem bọn họ kéo vào sân sau, pha xong trà ngon mới dám hỏi: "Không biết Thiếu môn chủ đến đây có gì dặn bảo?"
"Ngươi giúp ta đem cô nương này tới Ma Giới đi, nhớ là phải bình an đưa vào Phong Vô thành." Phạm Tử Nam bảo Hoà Thuận tiến lên.
"Người phàm?" Chưởng quỹ liếc mắt nhìn Hòa Thuận một cái, phát hiện nàng chỉ là phàm nhân bình thường, có chút khó xử nói: "Thiếu môn chủ, người phàm này đưa vào Ma Giới có chút khó làm nha."
"Thế nào? Chuyện nhỏ như vậy ta sai ngươi làm cũng không được sao?" Phạm Tử Nam nhíu nhíu mày bất mãn.
Chưởng quỹ nhìn Thiếu môn chủ mất hứng, bận giải thích: "Thiếu môn chủ, không phải chúng ta không thể mang phàm nhân vào, mà là phàm nhân chưa từng tu luyện, không chịu nổi tà khí của Ma Giới.

Không quá ba ngày sẽ bị hàn khí nhập thân, không trị sẽ chết."
"A!" Hòa Thuận ngạc nhiên, sao lại có loại chuyện này.

Nàng đành phải bất lực nhìn Phạm Tử Nam, hiện tại chỉ có thể dựa vào hắn.
Phạm Tử Nam lúc này có chút lúng túng, Ma Giới kia đối với hắn có thể tự do đi vào, hắn không hề biết người phàm bình thường lại không vào được.
Hắn cảm thấy có chút xấu hổ, đành phải hỏi lại chưởng quỹ: "Vậy có cách nào khiến nàng tiến vào Ma Giới mà không chết không?"
Chưởng quỹ nhìn nhìn Hòa Thuận, lắc lắc đầu nói: "Thiếu môn chủ, biện pháp thì có.

Có một loại đan hoàn gọi là Âm Chi đan,
chỉ cần người phàm uống viên đan dược này liên tục bảy ngày là có thể nhập ma, bình an tiến vào Ma Giới."
Hòa Thuận vừa nghe qua đã cao hứng hỏi vội:
"Vậy ta có thể tìm loại đan này ở đâu vậy chủ tiệm?"
Chưởng quỹ do dự nói: "Âm Chi đan thì đơn giản, trong tiệm ta có một lọ, không biết là chủ tiệm nào mua nhưng vẫn luôn nằm ở đó bán không được."
"Sao ngươi nói nhiều thế? Ngươi có gì thì cứ cho cô nương này xem đi."
Phạm Tử Nam phiền hắn như thế nào dong dài như vậy, mắng hắn một câu.
Chưởng quỹ vội vàng nói: "Thiếu môn chủ à, Âm Chi đan này bán không được, là bởi vì người bình thường không dám ăn, cũng không nguyện ý ăn."
"Tại sao?" Hoà Thuận nghi ngờ hỏi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi