TIÊN TỬ XIN TỰ TRỌNG TA CÓ GIA ĐÌNH

- Tà tu dựa vào ngoại lực tu luyện, tốc độ trưởng thành rất nhanh, công pháp cũng rất kỳ lạ, cho nên đừng tiếp cận, cho dù là bổn cung cũng bị đám tiểu nhân này âm một lần.

Nói đến đây, Vị Ương rõ ràng cắn chặt răng, nắm phấn quyền trong tay áo rất chặt.

- Sư tôn, chúng ta phải rộng lượng.

- Ừ, phải rộng lượng, không so đo với đám tiểu nhân này, đi thôi, về tông môn.

Nhìn thi thể đầy đất, Cố An nuốt một ngụm nước miếng:

"..."

Người lúc trước bỏ thuốc cho Vị Ương phỏng chừng hiện tại ngay cả thi thể cũng không tìm thấy.

Trở về núi Tam Thanh, tinh thần Cố An sảng khoái.

Vẫn là núi Tam Thanh tốt hơn a, người nơi này nói chuyện lại dễ nghe, tiên tử trên núi một trảo một bó lớn, so với địa phương rách nát kia tốt hơn nhiều.

- Đêm nay có muốn ở lại không?

Thình lình, Vị Ương mở miệng nói một câu.

Cố An nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, đã tối:

- Vậy thì ở lại đi.

- Nhà ngươi bên kia không cần dặn dò sao?

Cố An lắc đầu:

- Chuyện trong nhà rất nhiều, nương tử ta có thể hiểu được.

Nếu Tô Mị Nhi đã biết mình đang tu luyện, lại còn tu tiên, vậy không cần trở về cũng không có chuyện gì, tu luyện cả đêm là chuyện thường xảy ra.

Hơn nữa Doanh Tử đến làm cho long Cố An không phải rất an bình, có thể mau chóng tăng lên thực lực liền mau chóng tăng lên thực lực.

- Thừa dịp còn có chút thời gian, bổn cung nói chút tri thức với ngươi.

- Tu tiên cũng có cảnh giới, phàm nhân muốn tu tiên kỳ thật cũng không khó, con đường rất nhiều, nhưng cũng rất hỗn tạp, đương kim hoàng cung phần lớn đều có tu tiên giả trấn thủ, nhưng không giống với chúng ta.

Vị Ương vừa nói, vừa rút ra một quyển thẻ trúc chậm rãi mở ra.

- Thế gian có ba đại tiên sơn, ngoại trừ Tam Thanh sơn chúng ta ra còn có hai tòa, linh khí nồng đậm, chỉ cần vào ba ngọn núi này của chúng ta, liền không thể nhúng tay chuyện thế gian.


Vị Ương cười nhạt:

- Cho nên ngươi cho dù chết ở thế gian, ta cũng không thể báo thù cho ngươi.

- Mặt khác, tiên nhân cũng phân cấp bậc, trúc cơ, khai quang, bão đan, phân thần, động hư, quy nhất, đi lên nữa ta cũng không rõ.

- Vậy sư tôn, ta bây giờ là cấp bậc gì?

- Ngươi?

Vị Ương nhíu mày:

- Ngay cả Trúc Cơ cũng không bằng.

- Nga.

Cố An ngược lại không có gì nản lòng, dù sao thời gian chính mình mới tu đạo không bao lâu, nếu như dễ dàng như vậy có thể trúc cơ, vậy cũng quá đả thương người.

- Sư tôn, vậy ngươi thì sao?

- Muốn biết? Không nói cho ngươi.

Cố An: "..."

- Sư tôn, ta có thể hỏi ngươi làm sao tới núi Tam Thanh không?

- Có thể hỏi.

- Ngươi sẽ nói sao?

Trò chuyện đều là nói nhảm, Cố An bĩu môi, ngồi một bên tu luyện.

Thật vất vả đi tới núi Tam Thanh, nắm chắc tất cả thời gian ở nơi này dùng để tăng lên tu vi mới là chính sự, sớm ngày trúc cơ, đem người nọ cất giấu trong thành Bình An bắt ra.

Vị Ương thấy Cố An không muốn phản ứng, cũng không nói gì, ngồi một bên lau lưỡi kiếm.

Đợi đến khi mặt trời lặn, trên núi Tam Thanh bắt đầu ồn ào, Cố An mới ngừng tu luyện.

- Tiên nhân khánh công hội, sẽ làm cái gì?

- Không biết có phải hay không cùng thế gian giống nhau, hát rap, nhã hứng đi lên lại làm một bài thi từ trang bức.

Vị Ương không trực tiếp trả lời:

- Ra ngoài xem sẽ biết.

Đi theo sau Vị Ương, dọc theo đường xuống sườn núi, sư huynh đệ lui tới đều chào hỏi Vị Ương, nhưng Vị Ương chỉ gật đầu đáp lại, thậm chí miệng cũng không mở một lần.

Sau đó, Cố An liền thấy được..

- Phong sư đệ, nghe nói trước khi ngươi lên núi còn là một cử nhân, hay là đến một bài thơ trợ hứng?

- Ai, đã là chuyện của bao nhiêu năm trước, lúc ấy chỉ là vận khí tốt.

- Phong sư đệ khiêm tốn, làm một bài thơ đi.

Nam tử kia dựa lại gần, Nhỏ giọng nói:

- Vị Ương sư tỷ ở phía sau nhìn, lần này huynh đệ cho ngươi đủ mặt mũi.

Nam tử được gọi là Phong sư đệ ho khan hai tiếng:

- Khụ khụ, đã như vậy, ta đây liền làm hai bài.

Sau đó Cố An liền không còn hứng thú.

Hắn vốn có chút khoảng cách với Vị Ương, hai người kia thì thầm trong tai mình nghe rõ ràng.

Trang bức.

Vẫn là tìm tiên tử tỷ tỷ dưỡng mắt thì tốt hơn.

Tuy rằng các nàng không quyến rũ bằng Tô Mị Nhi, cũng không thanh thuần bằng Vị Ương, nhưng những tiên tử này ăn mặc ít a, ít nhất hôm nay ăn mặc ít, vừa lộ cánh tay vừa lộ đùi.


- Mắt nhìn đâu vậy?

Vị Ương không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh Cố An, trong giọng nói tràn đầy uy hiếp.

- Cho phép các nàng mặc, không cho ta xem đúng không?

- Cẩn thận ta nói cho nương tử của ngươi, để cho nàng đem con ngươi của ngươi móc ra.

- Cắt.

Cái gọi là tiệc mừng công kỳ thật cũng là như vậy, cũng không có bởi vì bọn họ là tiên nhân liền biểu hiện đến có bao nhiêu cao thượng.

Nên ca hát vẫn ca hát như cũ, nên khiêu vũ vẫn là khiêu vũ, làm thơ làm từ trang bức cũng không ít.

Nhất thời khiến Cố An cảm giác bức cách Tam Thanh Sơn thấp đi rất nhiều.

- Thất vọng?

Cố An từ chối cho ý kiến gật đầu:

- Ta còn tưởng rằng sẽ càng..

Hắn lấy tay khoa tay múa chân một chút, không biết giải thích thế nào.

- Càng giống tiên nhân một chút?

- Ân.

- Vậy ngươi thất vọng, trên Tam Thanh Sơn này, phần lớn đều là người đáng thương, ở thế gian làm một gã người đáng thương, đến trên núi mới khoái hoạt một ít.

Cố An bắt lấy điểm mù:

- Sư tôn, vậy trước kia người cũng là người đáng thương sao?

- Không phải, có người chủ động lên núi, ta là một trong số đó.

- Tại sao phải lên núi? Làm người phàm không phải tốt hơn sao?

Vị Ương liếc mắt Cố An:

- Lúc ngươi muốn đi thảo phạt Sâm Yêu kia sao lại không nghĩ như vậy?

- Lúc ấy.. vì mạng sống mà.

- Vậy nếu để cho ngươi bậy giờ phế đi một thân tu vi, trở lại phàm nhân, nguyện ý sao? Cho nên, một việc nắm một việc, chờ ta quay đầu lại phát hiện đã ngồi ở vị trí này.

Vị Ương khô cằn nở nụ cười hai tiếng.

- Đến, bồi bổn cung uống chút rượu.

Cố An đột nhiên biến sắc, vội vàng xua tay thêm lắc đầu:


- Sư tôn, không được không được, rượu này ngươi không thể uống!

Thành Bình An.

- Đinh Đồng, tìm được chưa?

Doanh Tử pha ấm trà, vẻ mặt thảnh thơi.

- Không.

Đinh Đồng lắc đầu:

- Người chết lưu hồn, nhưng ta không chiêu lại được.

Đinh Đồng cắn ngón tay:

- Ta tra qua, thanh lâu trong một đêm tổn thất thảm trọng, bốn hoa khôi vô tung vô ảnh, còn có mấy vị nữ tử phẩm chất tốt cũng biến mất không thấy, nhưng không có tin tức gì, ngay cả người thanh lâu cũng không biết chuyện gì xảy ra.

- Đúng rồi!

Đinh Đồng vỗ đùi:

- Ta có thể tìm Ngụy Phong, gã khẳng định biết, Ngụy Phong mới chết không lâu, hồn phách của gã khẳng định có thể chiêu hồi.

Doanh Tử buồn cười ở một bên nhìn, không lên tiếng.

Mười lăm phút sau, Đinh Đồng mở to mắt:

- Điện hạ, hồn phách Ngụy Phong cũng không thấy đâu.

- Đương nhiên, ngươi cảm thấy vì sao gã lại ở thời khắc cuối cùng phản công Cố An? Rõ ràng có cơ hội giết ta, nhưng hắn lại chọn Cố An, vì sao?

- Hắn càng oán hận Cố An?

- Phải mà cũng không phải.

Doanh Tử lắc lắc quạt trong tay:

- Ta đoán có người sai khiến, nhưng mà cũng không sao cả, nhiệm vụ chúng ta đã giải quyết, để cho Lý A Tứ lại làm huyện lệnh, Cố An triệu lên kinh đô, rất tốt a rất tốt, về sau có người có thể bồi ta uống rượu.

- Điện hạ, ngài một ly say a, uống rượu vẫn là quên đi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi