TIÊN TỬ XIN TỰ TRỌNG TA CÓ GIA ĐÌNH

Đêm khuya.

Trời mưa to và sấm sét ầm ầm.

Bạch Chỉ từ trên giường ngồi dậy, dụi đôi mắt nhập nhèm của mình, mái tóc của nàng giờ phút này tán loạn vô cùng.

- Ai đang giết heo a..

Bạch Chỉ thanh âm mơ mơ màng màng, một bộ chưa tỉnh ngủ bộ dáng.

Xoay đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, nàng nhìn thấy một cái bóng đang chạy đầy đường.

Bạch Chỉ bĩu môi:

- Hơn nửa đêm giết heo.. còn để cho người ta ngủ không?

Nàng không thấy, ở phía sau Cố An còn có một người đuổi theo, người nọ đuổi cùng Cố An.

Tiếng giết heo cả đêm cũng không ngừng..

Ngày hôm sau.

Đôi mắt Cố An thâm quầng, bên tai còn mơ hồ vang lên âm thanh điện tử tối hôm qua nghe vô số lần.

[Kim Cương Bất Hoại đã tu luyện tới đẳng cấp cao nhất, tiếp tục tu luyện chỉ có thể tăng lên tố chất thân thể kí chủ.]

Tiếng điện tử như vậy cả đêm cũng không ngừng.

- Cơ công tử, Cơ công tử?

Bạch Chỉ đưa tay ra chiêu trước mặt Cố An.

- Hả? Sao vậy?

Cố An lấy lại tinh thần.

Bạch Chỉ hồ nghi hỏi:

- Tối hôm qua ngủ không ngon sao? Trạng thái của Cơ công tử hình như có chút kém.

- Ừm..

- Ngươi tối hôm qua vì sao phải giết heo a? Đêm hôm khuya khoắt giết heo, quấy nhiễu dân chúng.

- Giết heo?

Đúng, đúng là giết heo, mình chính là con heo kia.


Cố An quay đầu đi, không trả lời Bạch Chỉ:

- Bách Hợp cô nương, khi nào chúng ta xuất phát?

Bạch Chỉ đầu óc không đủ linh quang, nhưng Tô Bách Hợp và Bạch Kỳ không giống nhau, bọn họ đã mơ hồ biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì.

Tô Bách Hợp cố gắng nín cười:

- Bây giờ đi thôi, Cơ công tử, vị bằng hữu kia của ngươi đâu? Có muốn gọi nàng cùng đến kinh thành không?

Cố An không chút do dự cự tuyệt:

- Không cần! Nàng thích thanh tịnh, kinh thành quá náo nhiệt không thích hợp với nàng.

Còn đưa Vị Ương vào kinh thành?

Chính mình thật vất vả dùng thân thể làm cho nàng mệt mỏi đến ngủ thiếp đi dễ dàng sao? Vị Ương cũng là một người tàn nhẫn, vậy mà cứng rắn tra tấn mình cả buổi tối.

Sau này không được nói xấu người khác nữa.

Trong lòng Cố An nghĩ như thế.

Hắn hoàn toàn không nghĩ tới sẽ gặp được Vị Ương ở Bắc Cương, liền miệng nát oán giận vài câu, ai có thể nghĩ tới lại trùng hợp như vậy!

Hơn nữa còn trùng hợp đến mức nàng và mình gặp nhau..

Xe ngựa bước trên đường về nhà, Cố An tựa vào xe như lúc đến, miệng ngậm cỏ.

Không lâu sau, Cố An ngủ thiếp đi bên cạnh toa xe lung lay.

Một giấc này, Cố An ngủ rất say..

- Sư muội, đừng nhìn nữa.

Vị Ương quay đầu, lạnh lùng trừng mắt nhìn Thương Dương, sợ tới mức Thương Dương lập tức im miệng.

- Ta không phải đang nhìn hắn.

- A đúng đúng đúng.

- Thật sự không phải đang nhìn hắn.

- Sư muội, ta tin tưởng ngươi.

Thương Dương ngoài miệng nói, nhưng vẻ nghi hoặc trong mắt vẫn không mất đi nửa phần.

- Sư muội, đệ tử ngươi tìm lúc nào? Hơn nữa ngay cả Liên Hoa Lệnh của sư phụ cũng cho hắn.

Vị Ương "hừ" một tiếng:

- Thế nào, sư huynh cũng thèm nhỏ dãi Liên Hoa Lệnh kia? Chẳng lẽ là ghen tị?

- Ta muốn thứ kia làm gì? Sư huynh ngươi ta vừa giới thể tu, lại không tu công pháp, Liên Hoa Lệnh đối với ta vô dụng, ta chỉ muốn biết sư muội nghĩ như thế nào, còn có chuyện này, sư phụ biết không?

Vị Ương lắc đầu:

- Sư phụ còn đang bế quan, đợi nàng đi ra là ngày Tiên Sơn tập kết lần nữa.

Hai người cùng vai nhìn ra xa.

Thương Dương thở dài:

- Rốt cục cũng động thủ với Tỏa Hồn Sơn sao? Đã qua bao nhiêu ngày rồi, đến lúc đó ta tất nhiên phải phá núi đầu tiên

- Tuổi tác cũng không nhàn rỗi.

Vị Ương lấy từ trong ngực ra một cái hồ lô ngọc đưa cho Thương Dương:

- Rượu ngon thượng đẳng, ta uống không được.

Thương Dương nhìn chằm chằm hồ lô một hồi lâu mới nhận lấy.

Hắn nghi hoặc mở miệng nói:

- Sư muội vì sao cho ta rượu?

- Rượu này một ly liền say, tiết kiệm chút uống.

- Sư muội, ta là hoàng đế Bắc Cương, lại không có chuyện gì sầu khổ, cần gì phải say rượu a?


Vị Ương liếc hắn một cái:

- Thương Ương Ương đi rồi, ngươi không cần đi tìm, tìm cũng tìm không thấy, cho dù tìm được nàng cũng sẽ không trở về cùng ngươi.

Hai người đều trầm mặc một hồi lâu.

Qua một khắc, Thương Dương mở hồ lô ngọc ra uống một ngụm lớn.

Rượu vào bụng, đầu Thương Dương cũng đã hôn mê bất tỉnh.

Vị Ương có chút im lặng nhìn hắn, thấp giọng lẩm bẩm:

- Ngươi xem, ta nói có thể dùng đến đi.

* * *

Đợi đến khi Cố An tỉnh lại đã là buổi tối.

Hắn bị tiếng ồn đánh thức.

Tiến vào trạng thái chiến đấu, Cố An giấu Độc Xà dưới ống tay áo, nhảy xuống xe.

Xe ngựa không biết dừng lại lúc nào, Bạch Chỉ, Bạch Kỳ và Tô Bách Hợp ba người đều ở phía dưới.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Cố An khó hiểu hỏi.

- Cơ công tử, ngươi rốt cục tỉnh rồi.

Bạch Chỉ thở phào nhẹ nhõm, vỗ vai mình:

- Cơ công tử, nơi này có gì đó cổ quái, chúng ta đi rất lâu cũng không thể ra ngoài.

- Không thể ra ngoài?

Cố An không hiểu lắm ý của Bạch Chỉ.

- Cơ công tử, ngươi cùng chúng ta đi một vòng sẽ biết.

Nói xong, Bạch Chỉ dẫn đầu đi phía trước, Bạch Kỳ dừng lại.

- Ngựa không cầ n sao?

- Sẽ trở về.

Tô Bách Hợp mở miệng, ngữ khí ngưng trọng.

Bốn người đi nửa canh giờ, ở phía trước đường Cố An thấy được xe ngựa.

Ngựa vẫn dừng lại tại chỗ, chán đến chết gặm cỏ trên mặt đất.

- Đây là tình huống gì, Cơ công tử kiến thức rộng rãi, chúng ta nên làm gì bây giờ?

Ngay cả bạch kỳ hành tẩu giang hồ nhiều năm cũng không có cách nào giải thích hiện tượng quái dị này, chỉ có thể đem hy vọng cuối cùng ký thác cho Cố An.

Chân mày Cố An càng nhíu càng chặt.


Quỷ đánh tường.

Đây là lần thứ hai mình gặp phải.

Lần đầu tiên là đi tới Bình An thành thời điểm, một đám sát thủ làm ra quỷ đánh tường dị trạng.

Nhưng bọn họ là hướng về phía mình tới, lần này mình đại biến bộ dáng, chẳng lẽ bị bọn họ cho nhận ra?

Tim Cố An bỗng nhiên chậm lại, hắn nhớ tới một chuyện.

Ngay từ đầu trở về Bình An thành là vì chuyện gì?

Tế bái mẫu thân của mình, còn có chính là.. Thăm Tô Bách Hợp!

Hắn nhớ rõ Bình An thành bạo phát ôn dịch, tất cả thành dân đều tốt lên, chỉ có Tô Bách Hợp bệnh nặng ở trên giường, hơn nữa ngay cả kinh thành đại phu tới xem đều không thể trị liệu.

Bệnh trạng của Tô Bách Hợp vốn đa số là đáng ngờ, sao mình lại quên chuyện này?

Chẳng lẽ mục tiêu của những người này không phải là mình.

Không, mục tiêu của bọn họ không chỉ là mình, còn có Tô Bách Hợp.

Lúc này đây, bọn họ là hướng về phía Tô Bách Hợp mà tới.

- Ngao ô..

Ngoại ô, tiếng sói gầm từ từ truyền đến.

Mấy con sói xám không biết từ nơi nào lại gần.

Hai mắt bọn họ đỏ bừng, hình thể so với sói xám bình thường lớn hơn nhiều, cao chừng một mét.

- Yêu, nhưng chỉ là tiểu yêu.

- Cơ công tử, để ta động thủ.

Bạch Chỉ cầm trường thương muốn xông về phía trước, Cố An lại đưa tay giữ chặt nàng.

- Đừng nóng vội, Đại Đầu chân chính còn chưa xuất hiện.

Cố An hai mắt nhìn chằm chằm bóng tối xa xa.

Trong bóng tối, một người mặc áo choàng đen chậm rãi đi ra, trong tay hắn giơ một cái chuông.

Chuông rung lắc, sói xám nhào tới.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi