TIÊN TUYỆT

Vân Mông sơn chính là một ngọn núi nhỏ bên bờ Thần Hoang hải, bất quá đám thợ săn từ Thần Hoang hải trở về thường phải ghé qua nơi này bổ sung tiếp tế tiếp viện.

Một con thuyền bằng sắt cũ nát không chịu nổi chao đảo giữa sóng biển không ngừng, từ trên thuyền có bốn tên thợ săn bước xuống. Người cầm đầu vóc dáng không to, nhưng cường tráng khỏe mạnh, mái tóc ngắn đen nhánh lởm chởm như kim châm. Trán y buộc một mảnh vải màu đỏ, dưới mắt trái có một vết sẹo đao thật sâu.

Tên mặt sẹo hung hăng nhổ một bãi trên bờ cát, lên tiếng thóa mạ:

- Đám Bán Yêu tộc đáng chết này làm sao vậy, gần đây bọn chúng toàn là co rút một chỗ, không chịu ra ngoài...

Một tên thợ săn trong đội cũng tỏ ra bất đắc dĩ:

- Đầu nhi, tinh trạng như vậy kéo dài đã mấy tháng qua, nếu còn tiếp tục, chúng ta làm sao kiếm sống?

Tên mặt sẹo cũng không có cách nào, bằng vào thực lực của tiểu đội thợ săn bọn họ, muốn tiến vào nơi Bán Yêu tộc tụ tập bắt nô lệ, hoàn toàn không có khả năng.

Đúng lúc này, tên mặt sẹo bỗng nhiên cảm thấy có chuyện khác thường. Y quay phắt người lại, chỉ thấy phía sau một khối đá ngầm thật lớn có một thanh niên sắc mặt tái nhợt đang đứng.

Tiểu đội thợ săn thấy vậy giật mình kinh hãi, tên mặt sẹo không nói nửa lời xông tới, một món dị bảo như chủy thủ bằng sừng mang theo một đạo hắc quang đâm về phía thanh niên nọ.

- Tiểu tử, ngươi lén lút trốn ở chỗ này làm gì?

Tiếng quát hỏi của y còn chưa dứt, thanh niên nọ đã vung quyền lên, đầu quyền bọc một lớp thần quang thật dày, đánh một quyền văng dị bảo y ra xa. Theo đó thân hình lướt tới, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng, mỗi một quyền đánh ra là một thợ săn ngã xuống. Tên mặt sẹo là đầu lĩnh hứng đòn trước tiên, mũi trúng một quyền, lập tức cảm thấy trong đầu nổ đùng một tiếng, trước mắt đầy sao, ngã quỵ xuống.

Thanh niên sắc mặt tái nhợt dễ dàng đánh ngã cả tiểu đội thợ săn, sau đó chậm rãi đi tới gần tên mặt sẹo. Tên mặt sẹo chảy máu mũi ròng ròng, bất quá đã khôi phục một ít thần trí.

- Mua bán không tốt ư?

Thanh niên bất động thanh sắc hỏi.

Tên mặt sẹo không biết người kia có ý gì, chỉ gật gật đầu theo bản năng. Thanh niên tiện tay lấy ra một mầm ngọc:

- Cho ngươi một mối làm ăn, tới phụ cận mua linh dược giúp ta...

Vân Mông sơn ở gần Thần Hoang hải, mấy năm nay Bán Yêu tộc trở nên mạnh mẽ. Mặc dù có Hồng Phá Hải ngăn cản, nhưng thỉnh thoảng vẫn có những đám phỉ quân Bán Yêu tộc tập kích quấy rối vùng ven biển, cho nên gần vùng ven biển đã không còn thành trấn như truyền thống.

Nhưng trong Vân Mông sơn có một cái chợ dành cho thợ săn mua bán, tuy rằng giá cả không rẻ, nhưng thuận lợi tiếp tế tiếp viện.

Tên mặt sẹo cầm mầm ngọc trúc lên, y có thể làm được nghề thợ săn này, nhãn quang lão luyện là một trong những điều kiện bắt buộc, nhìn qua đã biết mầm ngọc trúc này là vật bất phàm.

- Ngài... Ngài cần linh dược gì vậy?

Thanh niên nọ thuận miệng nói vài loại, ngoại trừ bổ sung thần lực chính là trị liệu nội thương. Tên mặt sẹo thầm kinh hãi, xem ra vị này hao tốn thần lực không ít, hơn nữa cũng bị trọng thương, nhưng vẫn còn lợi hại như vậy, chỉ giơ tay nhấc chân vài cái đã thu thập được chúng ta...

- Nhớ kỹ chưa?

Thanh niên thấy y thất thần, lạnh lùng hỏi.

Tên mặt sẹo vội vàng gật đầu:

- Nhớ kỹ, nhớ kỹ!

Sau đó nhanh chóng thuật lại các thứ linh dược mà thanh niên yêu cầu một lần, quả nhiên là không thiếu thứ nào.

Thanh niên nọ gật gật đầu, tiện tay chỉ một nữ Yêu tộc trong bốn người:

- Để nàng lại đây làm con tin, đi nhanh về nhanh.

Tuy rằng ba tên nam nhân Yêu tộc có chút luyến tiếc mỹ nhân, nhưng cũng không dám nói thêm gì, nhanh chóng rời đi.

Chợ Vân Mông sơn nằm trong một sơn cốc, nếu người chưa tới lần nào quả thật không thể tìm thấy. Nói là chợ, nhưng cũng chỉ có một con phố dài bất quá mấy chục trượng, có tất cả bảy, tám cửa hàng. Bản thân chủ nhân cửa hàng có thực lực hùng mạnh, cũng có thể xung hùng trong đám thợ săn, bằng không cũng không dám mua bán ở đây.

Ba người lau vết máu trên mặt đi. Yêu tộc vốn trời sinh diện mạo quá nửa kinh khủng, tuy rằng không tới nỗi mặt xanh nanh vàng, nhưng cũng không dễ nhìn chút nào, cho nên thương tích trên mặt cũng khó nhìn ra.

Ba người bắt đầu mua dược liệu theo yêu cầu của thanh niên nọ.

Gần đây tiểu đội thợ săn nọ không thu hoạch được gì, tự nhiên ba người cũng trở thành kẻ nghèo hèn, mua thuốc tự nhiên là dùng mầm ngọc trúc nọ gán nợ.

Bọn họ thật cẩn thận, tự thấy không có chỗ nào khả nghi có thể khiến cho người khác chú ý, nhưng mầm ngọc trúc nọ đã làm cho bọn họ bại lộ.

Giữa thợ săn với nhau cũng là lừa gạt đấu trí với nhau, tên mặt sẹo lăn lộn nhiều năm, đương nhiên cũng có lòng cảnh giác cao độ. Thanh niên nọ bị thương nhưng không dám ra mặt mua linh dược cũng đã nói rõ vấn đề. Nếu ba người bọn họ khiến cho kẻ có lòng nghi ngờ, theo ba người mình tra tới thanh niên nọ, mình còn một đồng bọn trong tay người ta, khả năng thanh niên nọ sẽ chết, đồng bạn mình cũng phải xong đời. Nói không chừng ba người mình cũng phải chôn theo.

Tên mặt sẹo cảm thấy mình không để lại dấu vết gì, trên đường trở về lại không ngừng xem xét phía sau, sau khi xác định không có ai theo dõi, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng y không phát hiện, trên bầu trời cao mấy ngàn trượng, có một con Lam Dực Hùng Ưng vẫn đang lặng lẽ theo dõi.

Tên mặt sẹo đi về phía trước giao linh dược cho thanh niên nọ. Thanh niên cũng tỏ ra thủ tín, chẳng những thả đồng bạn của y, lại cho y thêm một mầm ngọc trúc nữa.

Sau khi thanh niên nọ được linh dược, thả một cụm mây trắng ra bay lên, từ nay về sau không còn xuất hiện lần nào nữa.

Mấy ngày sau, thanh niên cưỡi cụm mây trắng xuất hiện trên Lạc Nhật hoang nguyên. Hắn quan sát xung quanh vô cùng cẩn thận, lúc này mới đáp xuống.

- Ha ha ha!

Một tiếng cười điên cuồng đột ngột vang lên, cuồng phong gào thét, cỏ hoang trên mặt đất thình lình hóa thành vô số lông chim sắt màu đen, bay về phía thanh niên nọ.

Sắc mặt thanh niên vô cùng lạnh lẽo, một ngọn huyết sắc cự tháp từ trên trời giáng xuống, bao phủ hắn vào trong.

Trong mỗi cánh cửa của cự tháp đều có một đạo huyết quang bắn ra, tuy rằng lông chim sắt của Địch Thiên Vũ sắc bén thật, nhưng vẫn không chiếm được chút ưu thế nào trước đám thượng cổ hung khí của huyết sắc cự tháp bắn ra, tất cả lông chim đều bị huyết quang hất ngược trở về.

- Giỏi cho tiểu tử, biết lão nhân gia ta sẽ phái người chờ đợi ở cửa của ba lão bất tử kia, cho nên không chạy tới đó cầu viện, lại chạy trở về Lạc Nhật hoang nguyên này...

Thân hình Địch Thiên Vũ thình lình xuất hiện giữa không trung, đôi cánh khổng lồ sau lưng vỗ liên hồi, gây ra những trận cuồng phong thật lớn.

Vũ La không chút hoang mang nhìn lão:

- Từ ngoài Vân Mông sơn ba trăm dặm, lão đã bắt đầu đi theo ta. Vi giết lão nên ta đã mạo hiểm, dẫn dụ lão tới nơi này. Rốt cục lão đã không nhịn được nữa, cũng phải xuất hiện, ta làm như vậy xem như xứng đáng.

- Giết ta ư?

Địch Thiên Vũ cười to một tiếng:

- Ngươi đã biết ta đã theo ngươi từ Vân Mông sơn, vậy ngươi làm gì, ta còn không biết hay sao? Nếu ngươi liên lạc được với ba lão bất tử bọn Nhan Chi Tây, ta còn sợ ngươi ba phần. Nhưng hành động của ngươi dọc trên đường đi, ta biết rõ như lòng bàn tay, chỉ bằng vào mình ngươi mà muốn giết ta ư, ta thấy ngươi chịu chết đi thôi.

Vũ La buông tiếng than dài:

- Nếu không làm như vậy, làm sao có thể dẫn dụ lão mắc câu? Nếu không làm như vậy, làm sao ta có thể báo thù, làm sao an ủi những oan hồn mãi lượn lờ không tiêu tán trên Lạc Nhật hoang nguyên này?

Địch Thiên Vũ mơ hồ cảm thấy có điểm không thích hợp, vì sao Vũ La tỏ ra tự tin như vậy... Nhưng quả thật mình đã bắt đầu đi theo hắn từ ngoài Vân Mông sơn, không phát hiện hắn liên lạc với bọn Nhan Chi Tây kia mà...

Đôi mắt ưng màu vàng của lão cảnh giác nhìn quanh, chợt một giọng nói vang lên:

- Không cần nhìn nữa, chúng ta đã tới rồi. Địch Thiên Vũ, Đông Thổ Yêu tộc có một tên bại hoại như ngươi, lão tử thật lấy làm xấu hố vì ở chung hàng ngũ với ngươi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi