TIÊN TUYỆT

Huống chi nói không chừng Dịch Long còn có thể cắn ngược lại một cái, nói rằng Chu Nghiên chính là kẻ ném đá giấu tay.

Chu Nghiên vô cùng bối rối, biến cố xảy ra bất thình lình khiến cho lòng nàng hỗn loạn. Nếu đổi lại là chuyện khác, bất kể nghiêm trọng tới mức nào, nàng xuất thân Thống Lĩnh Ám Vệ cũng sẽ không kinh hoảng như bây giờ.

Nhưng chuyện này liên quan tới muội phu Vũ La, liên quan tới đại kế Đòng Thổ. Công tư chất chồng một chỗ, Chu Nghiên cũng không biết phải làm sao.

Bẩm báo Chu Thanh Giang! Chỉ có một con đường này, chuyện đã vượt ra khỏi tầm khống chế của mình, nàng nổi giận đùng đùng trừng mắt liếc Dịch Long:

- Ngươi chờ đó, chuyện này sẽ không xong như vậy được. Đời này kiếp này, nếu không giết ngươi, ta quyết không bỏ qua!

Nàng nói xong xoay người rời đi. Mặc dù lối vào này vì nguyên nhân giữ bí mật cho nên không có người canh gác, nhưng xung quanh Tinh La Hải vân có đại quân Ám Vệ đóng. Chu Nghiên ra khỏi Tháp Sơn đảo, rất nhanh đã gọi ra bộ hạ trấn thủ cửa ra, vạn nhất Vũ La xuất hiện, lập tức tiếp ứng hắn.

Sau đó Chu Nghiên một khắc không ngừng trở về Chung Nam sơn.

Chẳng qua thủy chung Chu Nghiên có điểm không hiểu rõ: Vì sao Dịch Long lại hạ thủ

Bên trong thông đạo không gian? Y làm thế nào hạ thủ mà không khiến cho xuất hiện không gian loạn lưu? Giết Vũ La rồi, y không có cách nào mở ra thông đạo không gian, chẳng lẽ y không muốn trở lại Đông Thổ? Chuyện này không thể nào, Đông Thổ tài nguyên phong phú, Thái Âm sơn không thể nào buông tha cho một cơ hội tốt như vậy...

Dịch Long nhìn bóng lưng Chu Nghiên đi xa lộ ra vẻ đắc ý, nở một nụ cười âm hiểm. Y lấy pháp bảo ra, tránh khỏi tai mắt Ám Vệ, bay ra khỏi Tinh La Hải.

Dịch Long tìm một ngọn núi hoang bình thường ở chỗ giáp giới giữa Tinh La Hải và Trung Châu, chui vào trong một sơn cốc.

Y dạo trong sơn cốc, lúc đi lúc dừng, dường như đang tìm kiếm thứ gì. Không bao lâu sau đã phát hiện ra một tảng đá khổng lồ đột ngột trồi ra khỏi thế núi. Y dùng thần thức đảo qua xung quanh, sau khi phát hiện không có ai theo dõi bèn bước tới một bước, ra sức đẩy mạnh tảng đá. Phía sau tảng đá là một sơn động không lớn lắm, cửa động có một màn sáng màu xanh nhạt, gió núi từng hồi thổi vào màn sáng không ngừng dao động giống như mặt nước.

Trên màn sáng là một trận pháp đơn sơ, Dịch Long dùng tay điểm vài cái, bổ sung đầy đủ cho trận pháp. Đây là một trận pháp độc môn của Thái Âm sơn, nếu không phải là đệ tử quan trọng của Thái Âm sơn, chắc chắn sẽ không biết.

Màn sáng chợt lóe, biến mất không thấy. Dịch Long chui vào sơn động, sau lưng y màn sáng kia khôi phục trở lại.

Bên trong sơn động không có vật gì, chỉ có một bức họa Trịnh Tinh Hồn treo trên một bên vách. Dịch Long hướng về phía bức họa quỳ lạy ba lần, một tầng linh quang hiện lên, hình người trong bức họa chợt động.

- Sư tôn, con đã trở về.

Dịch Long cung kính sụp lạy.

Trịnh Tinh Hồn gật đầu:

- Chuyện đó thế nào rồi?

- Hết thảy đã xử lý thỏa đáng dựa theo phân phó của người, sư tôn cứ việc yên tâm.

Trịnh Tinh Hồn hết sức hài lòng:

- Vậy thì tốt, con cứ ở lại nơi đó không cần trở lại, ta sẽ phái sư thúc con tới, nhanh chóng xác định vị trí thông đạo không gian.

- Tuân lệnh.

Trịnh Tinh Hồn cười, gật đầu với Dịch Long:

- Lần này làm khổ con rồi, con làm rất khá. Nếu Thái Âm sơn ta có thể độc bá Đông Thổ, coi như con là đầu công.

Dịch Long vội vàng quỳ lạy:

- Đồ nhi sợ hãi, đồ nhi không dám kể công, cũng nhờ sư tôn bày mưu nghĩ kế, công đầu tự nhiên là sư tôn.

Trịnh Tinh Hồn cười ha hả:

- Yên tâm đi, vi sư luôn luôn thưởng phạt phân minh, con có công lớn làm sao có thể không ban thưởng? Bất quá bây giờ còn không phải là lúc thường, hãy tranh thủ thời gian phối hợp sư thúc con tìm ra thông đạo không gian, vi sư sẽ không quên công lao của con!

Dịch Long hết sức vui mừng:

- Đa tạ sư tôn!

Sau khi nói xong, bức họa Trịnh Tinh Hồn lập tức bùng lên ngọn lửa, rất nhanh đã cháy thành tro. Dịch Long hồi tưởng lại một lúc, cười đắc ý thầm nhủ:

- Vũ La ôi Vũ La, cho dù ngươi bản lĩnh kinh người thì đã sao, ngươi tung hoành Đông Thổ thì thế nào, không phải cũng mắc bẫy của ta sao? Liều sống chết một phen, rốt cục tất cả ích lợi đều rơi vào tay ta, ha ha ha...

Thứ mà y nhét vào tay Vũ La mới chính là nhiệm vụ chân chính của Dịch Long trong hành trình Đông Thổ lần này.

Môn phái như Cửu Đại Thiên Môn, nội tình thâm hậu vô cùng, trong môn nhân tài đông đúc, thậm chí có rất nhiều đệ tử cả đời chưa chắc đã được môn phái khác biết tới.

Trịnh Tinh Hồn có một vị sư đệ tư chất bình thường, năm xưa sau khi bái sư, bởi vì tiến cảnh chậm chạp, suýt nữa bị đuổi ra khỏi môn tường. Sau đó không lâu, chưởng môn tiền nhiệm của Thái Âm sơn cũng chính là sư phụ của Trịnh Tinh Hôn chợt phát hiện ra, đệ tử này có thiên phú kinh người trên phương diện trận pháp không gian.

Từ đó về sau, vị đệ tử này không cần khổ tâm tu luyện, chỉ cần một lòng một dạ nghiên cứu trận pháp không gian. Y cần bất cứ tài nguyên gì, Thái Ẩm sơn cũng sẽ không chút do dự trợ giúp.

Thật ra chưởng môn tiền nhiệm cũng có tư tâm, thế giới này không có cách nào phi thăng, nếu nghiên cứu trận pháp không gian thành công, nói không chừng có thể nhờ vào thủ đoạn ấy rời khỏi thế giới này, coi như là phi thăng biến tướng.

Đáng tiếc sư phụ Trịnh Tinh Hồn không chờ được tới giờ phút ấy, thậm chí Trịnh Tinh Hồn cũng không chắc mình có thể chờ được tới phút ấy hay không, bất quá cách bồi dưỡng nhân tài của Thái Âm sơn đã phát sinh hiệu quả.

Trịnh Tinh Hồn tuyệt không muốn bị người khác chế ngự, Vũ La nắm giữ chìa khóa dẫn tới thông đạo không gian kia, vậy y sẽ bị Chu Thanh Giang nắm mũi dẫn đi khắp nơi. Cho nên y tìm tới vị sư đệ này, vị thiên tài vỠtrận pháp không gian ấy bèn cho y một biện pháp giải quyết.

Không có chìa khóa, muốn mở ra thông đạo không gian rất khó, bất quá cũng không phải là không có biện pháp. Khó khăn lớn nhất của thông đạo không gian không phải là làm sao để mở ra, mà là làm sao để tìm kiếm.

Thế giới này có rất nhiều không gian song song, làm sao biết đâu là thông đạo không gian mà mình cần. Vị thiên tài này nghĩ ra một biện pháp: Tiêu ký.

Hào quang màu tím mà Dịch Long nhét vào tai Vũ La chính là một tiêu ký. Dịch Long vẫn mang vật ấy trên người, đến lúc trở về Trung Châu, y mới lặng lẽ lấy ra giấu giữa kẽ tay.

Bởi vì chỉ là một tiêu ký, cho nên căn bản sẽ không tạo thành không gian hỗn loạn. Trịnh Tinh Hồn không phải là thiện nam tín nữ gì, lúc luyện chế vật này, y đã sập kế ám hại Vũ La. Vũ La chết đi, Trịnh Tinh Hồn y tìm được thông đạo không gian, lúc ấy sẽ đôi khách làm chủ, Chu Thanh Giang sẽ bị y áp chế.

Vũ La bị tiêu ký màu tím kia dính chặt không cử động được trong thông đạo không gian, khoảng thời gian này thừa sức để Dịch Long đi ra.

Mà cuối cùng tiêu ký kia bao trùm lấy hơn nửa thông đạo không gian, khiến cho thông đạo không gian khẽ chấn động một cái. Chấn động này không ảnh hưởng tới sự ổn định của thông đạo không gian, nhưng chắc chắn thừa sức giết chết một tu sĩ.

Dịch Long càng nghĩ càng đắc ý, tên Vũ La đáng chết này, lúc ở Đông Thổ cố ý hành hạ ta, chèn ép ta, hừ hừ, hiện tại thì sao? Ai có thể cười đến cuối cùng, kẻ đó mới là người thắng! Ha ha ha!

Bầu trời hết sức ụ ám, từng tầng mây xám dày nặng như chì giống như áo giáp không thể phá vỡ bao phủ cả bầu trời. Trên mặt đất không có một ngọn cỏ, nơi này vốn là nơi vài ngàn năm không thấy mặt trời, làm sao có thể có thực vật sinh trưởng?

Từng đợt cuồng phong gào thét như nộ long, va chạm vào nhau giữa các vách núi. Cuồng phong thổi qua sơn cốc, giống như một thanh dao cạo sắc bén, quét qua mặt đất trơ trọi nham thạch bên trong sơn cốc một lượt.

Trận gió này vô cùng đáng sợ, phát ra những thanh âm ken két rợn người. Cả thiên địa này, tất cả ngọn núi đều trụi lủi, thậm chí có ngọn lộ ra trên đỉnh những khôi kim loại, lớp đất đá bao phủ bên ngoài đã sử bị gió thối mài mòn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi