TIÊN TUYỆT

Kỹ xảo sử dụng lực lượng và trình độ văn minh trên thế giới này vô cùng lạc hậu, thanh niên cường tráng chưa hề nghe qua loại bảo bối gọi là không gian trữ vật. Y chỉ linh cảm được rằng, thức ăn từ trên trời rơi xuống cứu bộ lạc bọn họ, hẳn là có liên quan tới người này. Trong tiềm thức y, chỉ cảm thấy những thức ăn “trời ban” này có liên quan tới con người dở sống dở chết kia, như vậy người này chắc là ông trời đưa tới, muốn bọn y phải chăm sóc cẩn thận.

Cho nên thanh niên cường tráng nhìn Vũ La với vẻ khẩn trương, Vũ La lại chớp mắt một cái.

Thanh niên cường tráng lập tức nói:

- Ta không tin.

Vũ La trợn mắt xem thường, nói trắng ra là tên tiểu tử này tự cho là mình thông minh, muốn có thêm một ít thức ăn nữa. Bất quá hiện tại Vũ La cũng không có cách nào khác, hiện tại hắn phải chứng minh mình có liên quan tới số thức ăn kia.

Vũ La mở Thiên Phủ Chi Quốc ra, lại một đống thức ăn rơi ra ào ào. Mắt thanh niên cường tráng lập tức sáng rực:

- Còn nhiều nữa không?

Vũ La lại trợn mắt. Hiện tại thanh niên cường tráng đã nhận định Vũ La có liên hệ tới thức ăn “trời ban”, lập tức tỏ ra kính sợ hắn một cách khó hiểu, không còn dám tham lam như trước. Chỉ thấy y vội vàng quỳ sụp xuống, dập đầu ba cái thật mạnh:

- Đại nhân tha tội, Đại nhân tha tội...

Vũ La cũng không nói gì, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

Thanh niên cường tráng cũng rất biết điều, cắm cốt đao ở bên cạnh, ngồi xếp bằng bên cạnh Vũ La:

- Đại nhân, để Giản Địch hộ pháp cho ngài.

Thương thế Vũ La rất nghiêm trọng, bất quá năng lượng không gian hoành hành đã bị Linh Long nuốt hết, Vũ La bắt tay vào chữa thương, tốc độ khôi phục vô cùng nhanh chóng.

Sau khi điều tức một phen, Vũ La cảm thấy đã tốt hơn rất nhiều. Tối thiểu hắn đã có thể cử động cổ, chớp mắt cũng nhẹ nhàng hơn, cơ bản cũng đã có thể nói chuyện.

Lần này hắn lãnh thương thế nặng như vậy là do Dịch Long ban tặng, trong lòng tự nhiên hận tên vô sỉ này nghiến răng nghiến lợi. Lòng thầm thề sau này bản Đế Quân trở về, nhất định phải bằm thây tên tiểu nhân không biết xấu hổ này thành muôn mảnh.

Hắn đoán chừng số thức ăn của mình cũng đủ cho bộ lạc nho nhỏ này ăn vài tháng, cho nên cũng không lo tới chuyện bên ngoài nữa, đóng lục thức của mình lại, một lòng tu dưỡng.

Vũ La thầm tính khoảng chừng bảy, tám ngày sau, mình sẽ có thể hoạt động được. Hắn mở Thiên Phủ Chi Quốc ra, lấy linh đan chữa thương uống vào, nhờ linh đan giúp cho thương thế mau khôi phục.

Lúc trước bị thương quá nặng, thân thể không chịu được bổ, cho nên hắn không dám dùng linh đan ngay từ đầu.

Qua bảy, tám ngày sau, thương thế trên người đã khôi phục bảy, tám phần, nội phủ trọng thương đã hoàn toàn khôi phục. Vũ La mở lục thức ra, còn chưa mở mắt, bên tai đã nghe những tiếng tranh cãi:

- Tên khốn Giản Địch ngươi rốt cục có chịu tránh ra hay không? Người nọ là do chúng ta cứu về đây, tên tiểu tử ngươi vừa thấy có lợi bèn mờ cả mắt. Lúc trước còn muốn mang người ta đi đổi thức ăn, hiện tại lại tỏ ra cung kính như tổ gia gia, ngươi có còn cốt khí hay không vậy? Ngươi không phải là nam nhân, quả thật làm mất hết thể diện của bộ lạc ta, ra ngoài đừng nói là ngươi quen biết ta, ngươi quả thật là con rùa đen ngàn năm mới gặp...

Vũ La hết sức buồn, ngoại trừ tên A Kiệt kia, còn ai nữa?

Vũ La mở mắt ra, quả nhiên A Kiệt dẫn theo vài người đang giằng co cùng thanh niên cường tráng Giản Địch kia. Giản Địch là người không khéo ăn nói, bị A Kiệt thóa mạ một trận, mặt đỏ bừng, thình lình gào thét một tiếng:

- Ngươi câm miệng cho ta! Ta không phải là loại người mà ngươi nói...

- Vậy ngươi là loại người thế nào? Mọi người đã thấy rất rõ ràng, ngươi làm mất mặt cả bộ lạc ta, còn nói không phải là người như vậy... Hừ, chẳng lẽ ngươi còn muốn chúng ta khen ngợi, kêu gọi chiến sĩ toàn bộ lạc học tập ngươi sao? Giản Địch, thân là một chiến sĩ vinh quang, chúng ta phải có cốt khí, phải đứng thật thẳng, phải...

- Đủ rồi!

Giản Địch gầm lên một tiếng, ô quang theo tiếng gầm bắn ra. Y nhổ cốt đao dưới đất lên, căm tức nhìn A Kiệt:

- Ta chỉ ở đây để bảo vệ vị Đại nhân từ trên trời giáng xuống kia, chờ ngài dưỡng thương xong khỏe lại, ta sẽ trả Đại nhân cho ngươi.

- Ta không thể bảo vệ sao, cần ngươi phải giả vờ giả vịt như vậy...

Giản Địch biết một khi để cho A Kiệt mở miệng, không có mấy chục câu không thể ngừng lại được, y lập tức ngắt lời:

- Nếu ngươi muốn, có thể ở lại gác đêm cùng ta.

Vũ La đang muốn đứng lên, ngăn cản hai người cãi nhau, thình lình một tiếng ầm trầm đục vang lên, sơn động rung lên kịch liệt một hồi, loạn thạch trên nóc rơi xuống rào rào, tất cả mọi người sắc mặt đại biến.

Giản Địch một tay đẩy A Kiệt về phía Vũ La còn đang “hôn mê”:

- Ngươi mang theo Đại nhân trời giáng đi trước đi.

A Kiệt sửng sốt hỏi lại:

- Còn ngươi thì sao?

Sắc mặt Giản Địch dữ tợn, nắm chặt cốt đao trong tay, nhìn về phía một cái động, nghiến răng một cái:

- Ta đánh một trận, chờ các ngươi thoát thân, ta sẽ đi tìm các ngươi.

A Kiệt nói:

- Nhưng...

Giản Địch rống to:

- Không thể chần chờ, đi mau, mang theo người già trong bộ lạc, bằng không sẽ không kịp. Hiện tại ta mới là chiến sĩ hùng mạnh nhất trong bộ lạc, ngoài ta ra không còn ai có thể ngăn được nó.

Vũ La còn nằm trên mặt đất, rõ ràng cảm giác được mặt đất run nhè nhẹ với tần số rất cao, hiển nhiên có quái vật gì đó đang tới gần.

A Kiệt không đành lòng, nhưng có chiến sĩ khác thúc giục y:

- A Kiệt, đừng do dự nữa, nếu không quyết định toàn bộ lạc sẽ diệt vong!

Rốt cục A Kiệt nghiến răng một cái:

- Dẫn mọi người tới đây, chúng ta đào tẩu về phía này.

Giản Địch hít sâu một hơi khí lạnh, ô quang bên ngoài thân thể nồng đậm hơn một chút, hào quang chảy xuôi bên trong. Y sải bước dứt khoát đi nhanh về phía một cửa động.

A Kiệt từ xa nhìn lại, mồ hôi đã nhuộm đẫm sau lưng áo da Giản Địch.

Thanh âm ầm ầm nặng nề từ trong động đối diện Giản Địch vang lên, giống như một tảng đá to đè nặng trên ngực người ta, khiến cho người ta không thể nào thở được.

Mấy tên chiến sĩ chạy đi lúc nãy đã trở lại, bên cạnh bọn họ còn có một đám người già, nữ nhân, hài tử, y phục tả tơi bằng da thú cũ khoác trên người, lông đã rụng hết.

Vài đứa trẻ sợ tới mức òa khóc lớn, mẫu thân bọn chúng hoảng sợ nhìn động bên cạnh, cố gắng dỗ dành chúng. A Kiệt lại chỉ vào một cửa động khác:

- Mau, chạy theo ngã này.

Những người khác của bộ lạc cuống quít đào tẩu theo cửa động kia.

Bọn họ thường sinh sống trong hoàn cảnh như vậy. Dù là người già trẻ con trong bộ lạc, động tác cũng vô cùng nhanh nhẹn, hơn nữa nhân số vốn cũng không nhiều, rất nhanh tất cả đã bỏ chạy.

Giản Địch phẫn nộ xoay người, trừng mắt nhìn A Kiệt:

- Vì sao ngươi còn chưa đi?

Ánh mắt A Kiệt chợt lộ vẻ hoảng sợ:

- Cẩn thận...

Giản Địch xoay người lại, trong bóng tối của cửa động trước mặt y chợt sáng lên hai ngọn đèn đỏ. Hai ngọn đèn lung lay hai lượt, Giản Địch còn chưa kịp có phản ứng, thình lình một đạo huyết ảnh lóe lên, lập tức bị đạo huyết ảnh nọ đánh trúng ngực, vù một tiếng bay ngược ra sau.

A Kiệt nổi giận gầm lên một tiếng:

- Ta liều mạng với ngươi!

Sau đó nhanh chóng xông lên.

Nhưng y vừa động, chợt phát hiện ra hai chân mình rõ ràng đang chạy, nhưng thân hình lại không tiến về phía trước. Một bàn tay đã kéo y lại, dễ dàng nhấc y lên đặt sang bên.

- Để cho ta.

A Kiệt nghe vậy sửng sốt, thanh âm này vô cùng xa lạ. Y biết tất cả giọng nói của tất cả mọi người trong bộ lạc, bao gồm cả Giản Địch mà y ghét nhất. Chỉ cần mọi người mở miệng, y có thể nghe ra là ai.

Y quay đầu nhìn lại, chợt hoảng sợ, không ngờ là Đại nhân trời giáng.

- Ngài... Ngài...

Vũ La không muốn nghe y lải nhải, sau khi buông y xuống không để ý nữa, đi tới bên cạnh Giản Địch. Trên ngực vị dũng sĩ bộ lạc này có một vết thương trông hết sức ghê rợn, miệng không ngừng phun ra bọt máu, đã sắp sửa không xong.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi