TIÊN TUYỆT

Cương phong không thể địch nổi, đây là quy tắc thông thường của thế giới dưới lòng đất. Hôm nay có một người phá vỡ quy tắc thông thường xuất hiện, khiến cho bọn chúng trong lúc nhất thời cảm thấy vô cùng sợ hãi. Nỗi sợ này nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân, vô cùng lạnh lẽo, chẳng khác nào cảm giác lạnh lẽo lúc thức tỉnh ý thức dưới tầng đất đóng băng của chúng khi còn nhỏ.

Chỉ trong thoáng chốc, tất cả tộc trưởng bộ lạc đều sinh ra ý nghĩ: “Người này có thể chống lại cương phong”. Cương phong là từ đồng nghĩa với tử vong ở thế giới này, không phải là chuyện ngẫu nhiên. Khi ý nghĩ này nảy ra trong đầu bọn chúng, tất cả đều cảm thấy bủn rủn tay chân. Không ít chiến sĩ hùng mạnh nhất trong bộ lạc, dù đối mặt hung thú đáng sợ nhất dưới lòng đất cũng không hề úy kỵ, nhưng hiện tại nhìn Vũ La ngạo nghễ đứng sừng sững giữa cương phong, hai chân chúng lập tức run lên, có muốn tháo chạy cũng không được.

Vũ La mặc cho cương phong xâm nhập thân thể của mình, thầm nghĩ như vậy cũng tốt, nhân cơ hội kiểm tra một chút thành tích tu luyện gần đây của mình. Hắn có cảm giác mình có thể chịu được trong cương phong hai canh giờ, đây chỉ là tính toán của hắn, rốt cục thế nào vẫn chưa kiểm nghiệm.

Khi cương phong quét tới, Vũ La chỉ cảm thấy giống như có hồng thủy vừa đổ ập vào người. Chỉ bất quá hồng thủy này hơi mạnh một chút, lực công kích mạnh mẽ, khiến cho da mình có cảm giác hơi đau.

Hắn đã nắm chắc trong lòng, xem ra không phải là mình đánh giá cao bản thân, mà là đánh giá thấp. Theo tình hình như vậy, chịu đựng ba canh giờ cũng không có vấn đề gì.

Thử nghiệm xong, Vũ La mới đưa mắt nhìn sang những kẻ đang đứng ở cửa vào.

Nói thật, mặc dù những người này tìm đủ trăm phương ngàn kế mưu hại mình, Vũ La quả thật không tức giận một chút nào. Tại sao? Bởi vì những người này không phải là mối uy hiếp đối với hắn.

Chuyện này cũng giống như một bầy kiến bình thường, tìm đủ trăm phương ngàn kế muốn giết chết một con thượng cổ Thần Thú Tam Túc Kim ô.

Chênh lệch về cấp bậc cảnh giới quá xa, căn bản là không có khả năng. Tam Túc Kim ô lẽ nào nối giận với đám kiến này? Tối đa cũng chỉ cảm thấy buồn cười, lửa giận của Thần Thú chỉ trút xuống đối thủ cùng đẳng cấp.

Vũ La nhìn những người này, bỗng nhiên có một chút tâm tư tàn bạo. Hắn cũng không tức giận, nhưng phải có trừng phạt.

Lực Bạt Sơn, Kỳ Lân Tý, hai đạo Thiên Mệnh Thần Phù âm thầm lặng lẽ gia trì cánh tay trái. Vũ La có thể khống chế hai đạo Thiên Mệnh Thần Phù này, không giống như Bách Vạn Nhân Đồ, hắn phải thông qua Phong Thần Bảng mới có thể khống chế, cho nên mỗi lần nó xuất hiện đều gây ra cảnh tượng kinh thiên động địa.

Mặc dù hai đạo Thiên Mệnh Thần Phù gia trì lặng lẽ không tiếng động thực lực cũng không thể coi thường. Nhất là sau khi Lực Bạt Sơn tìm được mảnh thứ hai, uy lực của nó đã gia tăng gấp mấy lần.

Hai đạo Thiên Mệnh Thần Phù gia trì như vậy, Lực Bạt Sơn không thể nhìn ra hiệu quả gì, nhưng Kỳ Lân Tý thì lại khác. Vô số ngọn lửa màu vàng bùng lên trên cánh tay trái Vũ La, uốn khúc giữa cương phong thổi quét, ánh lửa ngút trời.

Người của thế giới này, chưa từng thấy qua uy thế như vậy.

Vốn bọn chúng đã sợ hãi tới mức hai chân mềm nhũn, lần này lại càng sợ tới mức không thể động đậy. Những chiến sĩ ở phía sau thực lực kém hơn một chút, nhìn qua khe hở đám người phía trước thấy cảnh tượng này, suýt chút nữa vãi cả ra quần.

Vũ La nhếch môi cười gằn một tiếng, từ từ đi tới.

Dường như cương phong vẫn còn muốn biểu hiện sự hiện hữu của mình, ngăn cản Vũ La. Nhưng cước bộ Vũ La trầm ổn, làm cho người ta có cảm giác cho dù một ngọn núi chắn trước mặt hắn, cũng khó lòng ngăn trờ.

- Hắn... Hắn... Hắn... Hắn muốn làm... Làm gì...

Quý Long Đào lắp bắp, mặc dù y cảm thấy như vậy thật mất mặt, mình đường đường là tộc trưởng bộ lạc, dù sao cũng không nên sợ hãi tới mức này. Nhưng y không khống chế được bản thân mình, đầu lưỡi cùng đôi môi đều có vẻ không nghe sai sử, hai hàm răng trên dưới không ngừng va chạm, những tiếng lách cách vang lên không ngừng.

Câu hỏi của y, tất cả mọi người đều biết đáp án. Nhìn Vũ La không hề sợ cương phong, cánh tay trái cháy lên ngọn lửa bừng bừng vô cùng đáng sợ, chậm rãi tiến tới từng bước một, đối với một số người, cả đời này không có hình ảnh nào đáng sợ hơn nữa.

- A...

Rốt cục có người sụp đổ, vẻ kinh khủng tràn đầy trong mắt, thần quang tan tác, kêu thét loạn lên:

- Ngươi đừng tới đây, chúng ta người đông thế mạnh, chúng ta sẽ giết ngươi, ngươi đừng tới đây, đừng tới đây, tên ma quỷ kia...

Mọi người cảm thấy tim mình như chìm xuống: Ma quỷ! Không sai, hiện tại chỉ có từ này mới có thể hình dung, ma quỷ thiêu đốt thân thể, ma quỷ không úy kỵ cương phong!

Tên ma quỷ khiến cho bọn chúng cảm thấy không thể nào chống cự đang từng bước nhích tới gần. Người của Quý Thị bộ lạc phía sau đã sợ tới nỗi nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, run lên lẩy bẩy.

Trên đường tới đây bọn chúng vẫn còn đắc chí, cho là Vũ La bất quá chỉ có vậy mà thôi, bảo vật trong tay Quỷ Long Đào có thể dễ dàng áp chế Vũ La. Bây giờ nhìn lại, ý nghĩ ban đầu của chúng quả thật hết sức nực cười, lúc ấy bộ dáng dương dương đắc ý của chúng lọt vào mắt Vũ La, lại còn nực cười hơn nữa.

Khi đó có lẽ tên ma quỷ kia đang cười nhạo mình trong lòng...

Cho dù bọn chúng không cam lòng, nhưng rốt cục Vũ La cũng đã vượt qua khoảng cách ngắn ngủi rất nhanh. Cánh tay trái Vũ La lửa cháy bừng bừng đứng ở cửa vào, theo thói quen

Hắn nhìn mọi người nở một nụ cười, để lộ ra hàm răng sáng bóng, dường như đang chớp động hàn quang.

Tay trái của hắn chậm rãi giơ lên, áp vào bức màn linh quang nơi cửa động. Màn linh quang này là do hàng chục món pháp bảo ngưng tụ lực lượng tạo thành.

Những món pháp bảo này cũng từng tung hoành vào thời Hồng Hoang, huy hoàng một thuở. Nhưng hết thảy ánh hào quang của chúng đã bị thời gian tẩy rửa chỉ còn yếu ớt. Hôm nay những món pháp bảo này như anh hùng mạt lộ, mỹ nhân nhan sắc đã xế chiếu, làm sao có thể là đối thủ của hai đạo Thiên Mệnh Thần Phù được?

Kỳ Lân Thần Hỏa bùng cháy, lực lượng hùng mạnh vận chuyển, ngọn lửa dễ dàng đốt xuyên màn linh quang kia, năm ngón tay Vũ La khẽ bóp, sức lực vô biên hút lấy tất cả pháp bảo. Tất cả tộc trưởng, chiến sĩ của các bộ lạc chỉ cảm thấy tay mình trống trơn, không còn pháp bảo.

Hàng chục món pháp bảo đã bị Vũ La hút lấy kéo lên trên đỉnh đầu bọn chúng, tay trái Vũ La siết chặt. Chỉ nghe một tiếng rắc vang lên, hàng chục món pháp bảo lập tức vỡ tan thành nhiều mảnh.

Tất cả mọi người trợn mắt há mồm. Theo bọn chúng, những món pháp bảo này là bất khả chiến thắng, chỉ có bảo vật mới có thể chiến thắng bảo vật, sức người khó có thể địch nổi. Đây cũng là một quy tắc của thế giới dưới lòng đất này, giống như cương phong là không thể ngăn cản vậy.

Nhưng Vũ La một lần nữa lại phá vỡ quy tắc. Một mình hắn chỉ giơ một tay lên, đã bóp nát hàng chục món pháp bảo.

Một tiếng nổ ầm vang, không còn bức màn linh quang ngăn cản, cương phong vọt vào đường hầm, vài tên tộc trưởng đứng đầu tiên nháy mắt nổ tung thân thể thành một luồng sương máu.

Mọi người gào khóc thảm thiết, liều mạng chạy vào trong đường hầm.

- Muốn chạy ư?

Vũ La khẽ cau mày. Bên trong còn có mấy chục người, trong đường hầm vô cùng phức tạp, nếu thật sự để cho bọn chúng chạy vào trong đó, mình đi tìm từng người từng người quả là chuyện phiền toái.

Thình lình hắn giơ tay trái lên, ngọn lửa màu vàng đột ngột bạo phát. Ngọn lửa như rắn, vươn thân ra dài tới mười trượng. Trên cánh tay trái Vũ La bắn ra hào quang bốn phía, lăng không ảo hóa ra một chưởng ấn ngọn lửa, mượn lực lượng hùng mạnh của Lực Bạt Sơn đánh ra một chưởng cách không, phát ra tiếng rít gió thê lương, đánh mạnh vào vách núi.

Rầm!

Cả Ưng Giác sơn lay động nhè nhẹ. Mọi người đang bỏ chạy trong đường hầm bị tiếng vọng rất lớn chấn cho đầu óc lùng bùng. Có người thất kinh hỏi:

- Hắn đang làm gì vậy!?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi