TIÊN TUYỆT

Sau đó ngày nào Vũ La cũng kêu thảm thiết một phen, Giản Kiệt trở về giải thích với mọi người, sắc mặt ai nấy tỏ ra kỳ quái. Từ trước tới nay bọn họ chưa từng nghe qua lực lượng ô quang còn có pháp môn tu luyện, đừng nói là pháp môn tu luyện tự ngược đãi mình như vậy.

Thời gia kéo dài, Giản Kiệt bắt đầu mang chuyện này ra đùa cợt, bất quá cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.

Ở lối ra, Vũ La phun mạnh một ngụm máu tươi vào vách đá. Vách đá hai bên đường hầm đã trở nên đỏ sẫm một mảng, đây không phải là do nội thương gây ra, mà là trong quá trình tu luyện, quá mức đau đớn, Vũ La không nhịn được cắn nát môi mình.

Bất quá dưới tình huống dùng nghị lực siêu cường chịu đựng như vậy, tiến bộ của Vũ La cũng rất nhanh. Chỉ trong thời gian mười ngày, từ ban đầu hắn chỉ có thể chịu đựng Vu lực màu vàng sẫm trong nửa canh giờ, hiện tại đã kéo dài được một canh giờ.

Tu luyện gian khổ như vậy, có thu hoạch khổng lồ, hôm nay Vũ La đoán rằng mình có thể dễ dàng chống đỡ trong cương phong mười canh giờ. Nếu như nghiến răng chặt một chút, mười hai canh giờ không thành vấn đề.

Vũ La đã bước đầu đạt tới mục tiêu của mình.

Hoàn thành tu luyện hôm nay, Vũ La cũng không phải lập tức thu thập một chút để chuẩn bị dẫn người ra ngoài thu thập quặng như trước, hoặc chuẩn bị tu luyện tiếp tục, mà lấy một viên linh đan ra nuốt xuống, hít thở thật sâu chín lần liên tiếp, điều chỉnh thân thể tới trạng thái tốt nhất, sau đó dường như có điều suy nghĩ, ngồi đó chờ đợi.

Chỉ trong thoáng chốc, từ sâu trong đường hầm vang lên một tràng tiếng bước chân hỗn loạn, Giản Kiệt cùng Giản Địch dẫn theo các chiến sĩ trong bộ lạc kéo tới.

Vũ La nhìn thấy mọi người, khẽ mỉm cười:

- Hôm nay cực khổ một chút, ta sẽ đánh vỡ nhiều khe đá một chút, mọi người hãy tranh thủ thời gian, chúng ta hãy mau mau khai thác cho hết quặng trong mỏ hiện tại.

Mọi người đồng thanh đáp:

- Được!

Còn chuyện sau khi khai thác hết quặng trong mỏ hiện tại, vậy phải làm sao, không ai đưa ra câu hỏi ngu ngốc này cả. Bọn họ đã rất nhiều lần khai thác hết quặng trong mỏ của mình, sau đó cùng Giản Kiệt, Giản Địch ra ngoài, tới những bộ lạc xung quanh “nói chuyện” một chút, rất nhanh bộ lạc đối phương sẽ gia nhập Giản Thị bộ lạc, sau đó mỏ quặng cũng thuộc về mọi người.

Hôm nay bộ lạc đã có gần năm ngàn người, chắc chắn là bộ lạc lớn nhất của tầng này.

Trước đó hai ngày, thịt Mãng Hoàng Khâu kia rốt cục đã ăn sạch, lương thực trong Thiên Phủ Chi Quốc của Vũ La cũng không còn nhiều lắm. Bất quá một mình Vũ La chậm rãi chui vào một đường hầm nguy hiểm, các chiến sĩ ở cửa đường hầm tán chuyện với nhau rôm rả y như thật. Sau đó chỉ nghe bên trong đường hầm vang lên một tràng thanh âm vô cùng đáng sợ, chỉ lát sau Đại nhân trời giáng đã lôi ra một con Cửu Nha Manh Xà có vóc dáng không kém gì Mãng Hoàng Khâu khi trước.

Vũ La ở lại thế giới này không lâu lắm, hắn cũng không cần che giấu thực lực.

Trên thực tế ngay từ đầu hắn đã không có ý định che giấu thực lực, đây là “sách lược” mà Giản Kiệt cùng Giản Địch cảm thấy nên làm. Cho tới một ngày, nửa đêm Giản Kiệt bỗng nhiên bừng tỉnh ngộ, dường như mình giấu diếm thực lực của Đại nhân trời giáng cũng không có tác dụng gì. Bất kể xảy ra nguy hiểm gì, Đại nhân trời giáng chỉ cần dùng thực lực đè bẹp, đối thủ lập tức tan thành tro bụi. Diệu kế che giấu thực lực mà mình cảm thấy vô cùng đắc chí, có vẻ giống như chuyện cởi quần ra đánh rắm cho đỡ thối.

Sau khi bị đả kích như vậy, Giản Kiệt không bao giờ nhắc tới chuyện phải giữ bí mật thực lực của Đại nhân trời giáng nữa.

Hôm nay trong bộ lạc có thể kéo ra một lúc hai ngàn chiến sĩ cường tráng, con số này thật ra không thấp. Bất quá bởi vì đường hầm quá hẹp, số người có thể ra ngoài cùng Vũ La khai thác mỏ cũng chỉ có hơn hai trăm người. Nếu hai ngàn người này xếp hàng từ trong đường hầm ra ngoài, leo lên cụm mây trắng do Ngọc Ấn Linh Phù hóa thành, thời gian gián đoạn phong triều nửa canh giờ quý giá đã hao mất hơn phân nửa.

Mất thời gian hai ngày, đã khai thác sạch sẽ tất cả khu vực khai thác mỏ xung quanh, lượng Úy Phong Thiết mà Giản Thị bộ lạc gom góp được đã đạt tới hai vạn viên, nói rằng chất chồng như núi cũng không phải là khoác lác.

Có đôi khi Giản Kiệt cũng nghi ngờ rằng, từ lúc thế giới dưới lòng đất bắt đầu xuất hiện cho tới khi Đại nhân trời giáng xuất hiện, tất cả Úy Phong Thiết mà các bộ lạc cả thế giới dưới lòng đất này khai thác gộp lại, cũng chưa chắc đã nhiều như vậy.

Sau khi khai thác xong khu vực khai thác mỏ của mình, Giản Kiệt Giản Địch cùng thủ hạ cả ngày ăn no không có chuyện gì làm, tinh lực quá thừa thãi, các chiến sĩ vạm vỡ bắt đầu mài quyền xoa chưởng, chờ đến khi Vũ La ra lệnh một tiếng, sẽ đi tới các bộ lạc xung quanh “nói chuyện”.

Giản Kiệt cùng Giản Địch xuất thân từ tầng dưới chót, trước kia chỉ có những bộ lạc khác khi hiếp, hiện tại đã có thể diễu võ dương oai dẫn theo một đám chiến sĩ ỷ thế hiếp người, thật sự là một chuyện đã ghiền.

Vấn đề là không riêng hai người bọn họ ghiền, đám chiến sĩ thủ hạ cũng cảm thấy vô cùng khoái chí. Thậm chí có khi cả ngày hăng hái khai thác mỏ không chút lười biếng, kêu gọi lẫn nhau mau mau khai thác cho hết quặng ở khu vực khai thác mỏ của mình, sẽ được đi ra ngoài “đã ghiền”.

Nhưng là lần này khai thác xong Vũ La chỉ nói cho bọn họ biết, án binh bất động, chuẩn bị dọn nhà... Dọn nhà ư? Đám Giản Kiệt cảm thấy buồn bực trong lòng, nhưng lời của Đại nhân trời giáng không được cãi. Mọi người rầu rĩ không vui suýt chút nữa nội thương, không thể làm gì khác hơn là ủ rũ ở lại trong sơn động của bộ lạc.

Mấy ngày kế tiếp, ngoại trừ thời gian tu luyện cố định ra, Vũ La khai thác mỏ.

Không sai, khai thác mỏ.

Trước kia hắn chỉ cần chấn vỡ khe đá, chuyện còn lại giao cho người trong bộ lạc làm. Hiện tại Vũ La chấn vỡ khe đá, phóng xuất nguyên hồn ra tìm kiếm Úy Phong Thiết lẫn trong đám đá vụn.

Cả quá trình này là hoàn thành trong phong triều, đây là Vũ La tự rèn luyện bản thân mình.

Tuy rằng nguyên hồn Vũ La yếu ớt, nhưng được Vu lực màu vàng sẫm bảo vệ không thành vấn đề. Hắn muốn rèn luyện những chuyện này trong phong triều, tuy rằng đó là năng lực hành động, trên thực tế cũng là năng lực tác chiến.

Trên thế giới này ngoại trừ hắn ra, không ai có thể sống được trong phong triều, tên tiểu tặc trộm mỏ hắn cơ hồ không sợ ai phát hiện, to gan lớn mật mà làm.

Những bộ lạc khác kêu khổ thấu trời, mỗi bộ lạc đều có khu vực khai thác mỏ của riêng mình, nếu phát hiện bị trộm đào, tất cả chỉ đành chửi ầm lên một phen là xong việc. Bởi vì khoảng cách giữa hai lần phong triều chỉ có nửa canh giờ, khai thác Úy Phong Thiết còn không kịp, làm sao có thời gian tìm bắt trộm? Huống chi phong triều là chuyên gia số một về chuyện hủy thi diệt tích, chỉ cần quét qua một cái, không còn chút đầu mối gì lưu lại cả.

Sau những bộ lạc bị khai thác trộm mới nghĩ lại, khu vực khai thác mỏ của mọi người cũng không nhỏ, cho dù là bộ lạc có nhân khẩu nhiều nhất cũng không khai thác hết khu vực khai thác mỏ của mình, có ai rảnh rỗi chạy tới khu vực khác khai thác trộm? Cũng không phải là khu vực khai thác mỏ không có bao nhiêu, mà là hiệu suất khai thác thật sự quá thấp, đây cũng có thể coi là bài toán hóc búa từ ngàn xưa.

Sáu ngày sau, Vũ La đã có thể làm các động tác nhẹ nhàng giữa cương phong như bình thường. Dưới sự bảo vệ của Vu lực, nguyên hồn của hắn cũng có thể vận dụng tự nhiên, thử nghiệm đã hoàn tất.

Khu vực khai thác mỏ xung quanh đã bị Vũ La nhanh chóng trộm sạch, hiệu suất của hắn cũng không phải là những chiến sĩ bình thường của các bộ lạc có thể sánh kịp. Chỉ trong thời gian sáu ngày đã khai thác được ba vạn viên Úy Phong Thiết, cộng thêm hai vạn viên khi trước là năm vạn viên.

Từ đầu chí cuối, Úy Phong Thiết được đặt trong bộ lạc, Giản Địch cùng Giản Kiệt phái chuyên gia trông chừng. Nhất là Giản Kiệt, nếu không có chuyện gì bèn leo lên đống Úy Phong Thiết ngủ. Y không hề cảm thấy không thoải mái, ngược lại ngủ rất say sưa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi