TIÊN TUYỆT

Thình lình sát khí ngập trời, huyết quang vạn trượng, huyết quang càng cường hãn hơn cả đạo ngân quang của Long Hồ, nhanh chóng bao phủ ngân quang, tràn ngập cả phong động.

Thiên hạ đệ nhất sát phù Bách Vạn Nhân Đồ vừa ra, thanh thế không ai bì kịp. Không ngờ rằng Vũ La lại có thể áp chế được Long Hồn ương ngạnh như vậy.

Long Hồn không cam lòng gầm lên giận dữ, trên người ngân quang bạo phát. Dù sao nó vẫn quá mức hùng mạnh, chỉ bằng vào trạng thái hiện tại của Bách Vạn Nhân Đồ, cơ hồ không thể nào chế ngự được nó.

Chỉ bất quá khí hung sát của Bách Vạn Nhân Đồ có chút tác dụng áp chế với sinh vật ở trạng thái linh hồn, cho nên Long Hồn có vẻ kiêng kỵ Bách Vạn Nhân Đồ.

Vũ La vung tay chỉ ra, Bách Vạn Nhân Đồ hung quang vô hạn, từng đạo huyết quang quét về phía Long Hồn, Long Hồn giương nanh múa vuốt nghênh đón. Trên đỉnh đầu, ngân quang cùng huyết quang không ngừng va chạm, tiếng sấm rung trời, tia sáng tung bay giữa không trung, huyết quang xen lẫn ngân quang giống như pháo hoa nổ tung, đẹp đẽ mà chết chóc.

Vũ La cảm thấy máu nóng dâng lên trong lồng ngực, cười ha hả thật to, Lực Bạt Sơn và Kỳ Lân Tý gia trì, thuận tay rút thần kiếm Thiên Tinh trong Thiên Phủ Chi Quốc ra. Hôm nay Thần khí này không nhúc nhích, kể từ khi kiếm vỏ hợp nhất, Vũ La rất khó cảm nhận được dao động năng lượng của nó.

Thần kiếm Thiên Tinh không chịu để cho hắn điều khiển, Vũ La cũng không thèm để ý, mình cũng không trở về được, còn cố kỵ gì nữa?

Hắn buông tay ra, cũng bất chấp nguy hiểm hay an toàn, hai chân giậm mạnh một cái, bay vút lên không, thình lình xuất ra một quyền đánh về phía Long Hồn. Lực Bạt Sơn và Kỳ Lân Tý là hai Thiên Mệnh Thần Phù không phải tầm thường, Long Hồn đang giằng co cùng Bách Vạn Nhân Đồ, bỗng nhiên cảm thấy một cỗ lực lượng vô cùng đáng sợ đánh tới, lập tức vung đuôi lên ngăn chặn.

Lực lượng hùng mạnh va chạm tạo thành sóng xung kích khuếch tán ra, khiến cho đám bột Úy Phong Thiết còn chưa rơi xuống chấn động muốn nổ tung.

Vũ La bay ngược ra sau, va vào vách đá đánh sầm một tiếng.

Tuy rằng vách đá xung quanh cứng rắn vô cùng, còn hơn sắt thép, nhưng Vũ La va vào vẫn để lại dấu vết rõ ràng.

Long Hồn một đuôi quét bay Vũ La, quay đầu lại tiếp tục giằng co với Bách Vạn Nhân Đồ. Vũ La cười lạnh một tiếng, không thèm lau máu ứa ra trên khóe miệng, lăng không bay lên xông về phía Long Hồn.

Vũ La cùng Bách Vạn Nhân Đồ đang giáp công Long Hồn, thình lình sau lưng Long Hồn xuất hiện một hư ảnh cự hùng lặng lẽ không tiếng động. Quái vật này từ trên cao giáng xuống, hai cánh tay ôm lấy Long Hồn, móng nhọn hung hăng đâm vào thân thể Long Hồn.

Hai cự thú ầm ầm rơi xuống, lăn lông lốc trên mặt đất, thanh thế kinh người.

Phù Cổ khống chế hư ảnh cự hùng, tâm ý tương thông với Vũ La. Vũ La bay thấp xuống, thấy có cơ hội lập tức nện vào đuôi Long Hồn một quyền thật mạnh.

Quyền này đánh cho Long Hồn vô cùng khó chịu, hư ảnh cự hùng nhân cơ hội gầm thét một tiếng, cắn vào người Long Hồn.

Bách Vạn Nhân Đồ huyết quang vô hạn, từng đạo huyết quang rơi xuống không ngừng, đánh cho ngân quang trên thân Long Hồn liên tục chớp động. Mắt thấy dường như Long Hồn không chịu nổi đả kích, không ngờ nó chợt gầm lên một tiếng, quanh thân thể toát ra nhiều tầng cương phong màu đen, thần lực thình lình bạo phát, gào thét xông lên, mang theo cả hư ảnh cự hùng bay vút lên không.

Sau đó nó chợt bay thẳng vào vách đá. Hư ảnh cự hùng đeo trên lưng nó, bị Long Hồn đụng thật manh vào vách đá ầm một tiếng, hư ảnh cự hùng choáng váng đầu óc, rơi xuống đất.

Long Hồn ngâm lên một tiếng rõ to, đang muốn bay lên cao lấy lại long uy, không ngờ một ngọn huyết sắc cự tháp khổng lồ giữa không trung giáng xuống thật mạnh, trúng vào đầu Long Hồn.

Long Hồn ngã chúi xuống, nện mạnh khiến cho mặt đất xuất hiện vài vết nứt, lảo đảo quay cuồng đứng lên, có vẻ hơi chật vật.

Lúc này hư ảnh cự hùng đứng dậy gầm lên một tiếng xông tới.

Vũ La tiếp tục xông lên, trong lồng ngực bừng bừng chiến ý. Kỳ Lân Tý cháy bừng bừng, giống như lửa thiêu trong lồng ngực hắn.

Bằng vào lực lượng cảnh giới Long Cung của mình, có thể đánh cho Long Hồn chật vật như vậy, từ trước tới nay cũng chỉ có mình Vũ La.

Hắn vung quyền lên, nhắm vào hốc mắt Long Hồn giáng tới một quyền.

Rầm!

Dưới tác dụng của Lực Bạt Sơn, đầu Long Hồn nghiêng qua một bên. Vũ La không chút khách sáo sải bước đi tới, cưỡi lên cổ Long Hồn, đè đầu nó xuống nện một trận.

Trên đỉnh đầu, huyết sắc cự tháp đang chậm rãi xoay tròn, Vũ La không phát hiện ra, kể từ khi huyết sắc cự tháp đánh trúng Long Hồn một cái, trong tháp lóe lên một điểm linh quang.

Hiện tại trên chiến trường thần quang đủ các màu sắc nổ tung, cho nên điểm linh quang này không hề nổi bật.

Vũ La đánh đến lúc cao hứng, thét lên giận dữ phóng xuất Linh Long ra. Linh Long bay xung quanh Long Hồn một vòng, cắn lấy đuôi Long Hồn.

Long Hồn đau đớn hét lớn một tiếng, thân thể mạnh mẽ run lên, suýt chút nữa hất Vũ La ngã xuống. Vũ La thoáng động trong lòng, huyết sắc cự tháp giáng xuống lần nữa, đập thật mạnh vào sống lưng của nó. Lần này Long Hồn tỏ ra ngoan ngoãn, rốt cục Vũ La phát giác ra, dường như công kích của huyết sắc cự tháp có lực sát thương rất lớn đối với Long Hồn.

Trong chiến đấu không có thời gian để cho hắn suy nghĩ nhiều, Vũ La vung quyền lên ra sức nện xuống.

Phía sau, Linh Long cắn từng miếng một, đã ăn hết gần nửa thân Long Hồn, mỗi khi Long Hồn muốn phản kích, Vũ La liền chỉ huy huyết sắc cự tháp đập nó xuống. Bảy tám lần như vậy, Long Hồn hoàn toàn không còn sức phản kháng.

Linh Long có sức ăn thật mạnh, chưa tới nửa canh giờ đã nuốt hết Long Hồn chỉ còn lại một cái đầu. Lúc này Long Hồn cũng không còn hung hãn như trước nữa, bụng Linh Long đã trở nên tròn như cái trống, nhưng nó vẫn cố gắng ăn luôn cả đầu Long Hồn.

Sau khi nuốt đầu Long Hồn vào bụng, Linh Long khó khăn lắm mới ợ được một cái, sau đó lảo đảo bay lên, hài lòng trở lại trong Minh Đường Cung của Vũ La.

Linh Long vừa tiến vào Minh Đường Cung, huyết sắc cự tháp thình lình động, thân tháp co rút lại hóa thành một giọt máu, theo Linh Long chui vào. Tốc độ của nó cực nhanh, ngay cả Vũ La cũng không kịp phản ứng.

Hắn lập tức thu ý thức của mình vào trong Minh Đường Cung, chỉ thấy huyết sắc cự tháp kia đang lơ lửng trên tòa Long Cung rộng lớn. Bên trong bảo tháp chín tầng toát ra hào quang bảy sắc, giống như một đóa quang hoa đang nở rộ.

Mặc dù hiện tại Cửu Long Thôn Nhật của Vũ La đã đạt tới cảnh giới Long Cung đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá tiến vào cảnh giới Long Giới, Long Cung rộng lớn vô cùng. Nhưng nếu so với huyết sắc cự tháp này, khí thế của Long Cung không cách nào bì kịp. Nếu so với huyết sắc cự tháp, Long Cung chỉ như một căn nhà tranh quê mùa xiêu vẹo.

Bên trong huyết sắc cự tháp vang lên một tràng âm phù kỳ quái, dường như là do thượng cổ nhạc khí nào đó tấu vang, nhưng Vũ La chưa từng có nghe qua.

Linh Long ăn no nằm ngủ, lúc này bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn theo thanh âm kia. Sau đó dường như bị thanh âm kia dẫn dụ, kéo lê cái bụng tròn căng lảo đảo bay lên, lắc lư chui vào trong huyết sắc cự tháp.

Đây là tình huống gì?

Vũ La kinh ngạc vô cùng, hắn vội vàng muốn cùng vào xem một chút, nhưng huyết sắc cự tháp không chút do dự cự tuyệt hắn. Vũ La giận dữ, ngươi dụ dỗ Linh Long của bản Đế Quân, chui vào Minh Đường Cung của bản Đế Quân, lại dám không cho bản Đế Quân vào ư?

Đáng tiếc giống như là thần kiếm Thiên Tinh, từ đầu đến cuối hắn cũng chưa thể chân chính thu phục được pho huyết sắc cự tháp này. Thậm chí nếu nói không khách sáo, muốn giả vờ cũng không được, dường như huyết sắc cự tháp chỉ tạm thời ở nhờ trong Thiên Phủ Chi Quốc, đây là kết quả bị Bích Ngọc Đẳng ép buộc.

Tóm lại huyết sắc cự tháp quyết không cho hắn tiến vào. Vũ La giết Long Hồn, trong lòng phiền não giảm xuống, nhưng không có nghĩa là hắn xem như không có chuyện gì. Huyết sắc cự tháp quả quyết như vậy, Vũ La quát lên như sấm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi