TIẾN VÀO BÓNG ĐÊM - SÁT LIỄU GIÁ CÁ THẦN

Ôn Nguyệt kinh ngạc, không ngờ nhanh như vậy đã tới giờ cơm rồi. Mọi người trong lớp đã đi hết, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Nhan Phóng lúc này rất tức giận, đã đổi chỗ ngồi từ sáng rồi, số lần cô lật sách còn nhiều hơn số lần cô liếc nhìn cậu nữa. Cậu không hiểu tại sao mình lại đi so sánh mấy trang sách rách nát đó làm gì chứ.

Ôn Nguyệt thấy vẻ mặt tức giận của cậu, không hiểu, hỏi: “Làm sao vậy ạ?”

Nhan Phóng khó thở, “Rầm” một tiếng đứng lên, ghế ngồi bị cậu làm ngã. Cậu cúi đầu nhìn vẻ mặt không hiểu gì của Ôn Nguyệt, hừ một tiếng rồi bước ra khỏi phòng học.

Ôn Nguyệt cảm thấy không thể hiểu được, ai lại chọc vị đại thiếu gia này không vui vậy? Dù sao không phải cô, từ sáng tới giờ cô còn chưa nói với cậu lời nào, làm sao có thể chọc giận cậu được chứ.

Cô hoàn toàn không nhận ra rằng mình đã làm lơ cậu, cô nhấc ghế lên, mở hộp cơm mình mang theo, bởi vì tài chính có hạn, cô không thể tiêu tiền cho nhà ăn được. Cho nên lúc ở nhà cô tự làm đồ ăn cho mình, mang tới trường ăn.

Mặc dù Nhan Phóng đã ra khỏi phòng học, nhưng cậu lén lút đứng ở cửa nhìn, âm thầm quan sát. Cậu tức giận như vậy, sao cô không chạy theo dỗ dành cậu chứ!

Thấy cô thích mình, cậu mới thương xót mà ngồi cùng bàn với cô, cô đã không kích động với vui mừng thì thôi đi! Nhìn thấy cậu tức giận còn không chạy theo dỗ cậu, còn một mình ăn cơm trong lớp nữa chứ!

Cậu quay lại chỗ ngồi, giật lấy muỗng của cô, cầm hộp cơm của cô. Cậu ngạc nhiên nhìn đống rau xanh và củ cải trước mặt, ăn nhiều như vậy, khó trách lúc bế lên lại có chút nặng.

Sau đó, cậu mặc kệ Ôn Nguyệt, tự mình ăn. Nhìn đồ ăn thì nhạt nhẽo, nhưng mùi vị rất ngon. Mùi vị khó tả, khác với mùi vị cậu ăn ở chỗ khác, loại cảm giác này giống như lần đầu tiên cậu ăn mì do cô nấu vậy.

Trong miệng Ôn Nguyệt còn có cơm, hai má phình ra, giống như chú sóc con, nhìn thấy chú sói xám giật lấy thức ăn của mình mà không kịp phản ứng.

Cô không hiểu tại sao cậu lại quay về, hoàn toàn không nhận ra đồ ăn của mình đã bị cậu giật lấy: “Cái muỗng đó em dùng qua rồi.”

Nhan Phóng ăn rất nhanh, nhưng động tác không thô lỗ. Cậu bớt thời giờ ngẩng đầu lên, hừ một tiếng. Ý là dù cậu đã ăn đồ ăn của cô, nhưng cậu vẫn còn rất tức giận. Nhưng dáng vẻ vừa ngốc ngốc vừa đáng yêu của cô, cậu nhịn không được nhìn cô hai lần.

Ôn Nguyệt nuốt cơm xuống, đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn cậu: “Ăn ngon không?”

“Tạm được.” Giọng điệu miễn cưỡng, nhưng đuôi lông mày lại giãn ra, không thể nghi ngờ là cậu rất hài lòng.

Tai Ôn Nguyệt nghe thành một lời khen, dáng vẻ vui vẻ của cô lọt vào mắt Nhan Phóng, trong lòng không khỏi cảm thán sự ngu ngốc của cô.

Ôn Nguyệt lấy một viên kẹo từ trong cặp ra, đặt lên bàn cậu, đây là cửa hàng trưởng tặng cô lúc cô đi làm thêm. Cô ăn không nhiều, Nhan Phóng chắc là ăn không đủ no. Cậu còn tính đi chơi bóng, nếu không có năng lượng thì không thể chơi được.

Sau khi ăn xong, cậu nhàng nhã dùng khăn giấy lau miệng, liếc nhìn viên kẹo trên bằng: “Ai muốn kẹo của em chứ?” Xem cậu là con nít ba tuổi à? Lúc tức giận ăn một viên kẹo là xong à?

Giọng nói của cậu có chút không tốt, khiến Ôn Nguyệt có chút buồn. Cả hai đều im lặng một lúc lâu.

Ôn Nguyệt thở dài, mở gói kẹo ra, bên trong có một viên kẹo. “Ai cho em đụng vào kẹo của anh?”

Ôn Nguyệt ngậm kẹo trong miệng, chớp mắt nhìn cậu, vô tội nói: “Là anh nói không cần mà.”

“Anh không có nói.” “Rõ ràng anh có!”

Cậu giữ chặt tay cô, kéo cô vào ngực cậu, tay đặt lên sau ót hôn lên môi cô. Lưỡi cậu quấn lấy viên đường trong miệng cô, mùi kẹo trái cây ngập tràn trong miệng.

Kỹ thuật của cậu khiến đầu óc cô choáng váng, vốn dĩ cậu muốn lấy kẹo đường trong miệng cô ra, nhưng lại biến thành cậu trêu chọc lưỡi của cô, gặm cắn môi cô. Cơ thể Ôn Nguyệt mềm nhũn ngã vào ngực cậu, ánh mắt mê mang.

Đột nhiên, cô nhìn thấy ngoài cửa có người tiến vào, hơi giật mình! Cô theo quán tính đẩy cậu ra.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi