TIẾN VÀO BÓNG ĐÊM - SÁT LIỄU GIÁ CÁ THẦN

Thứ sáu, mặt trời vẫn chưa lặn, ánh sáng bao phủ mọi nơi.

Cầu thủ hai lớp còn chưa tập hợp đông đủ, nhưng toàn bộ sân bóng đã bị vây đến mức chật như nêm cối.

Sầm Triều nắm tay Ôn Nguyệt chen vào trong đám người, đã bị ăn mắng mấy lần, mắt kính suýt chút nữa đã bị đụng rớt, hai người mới miễn cưỡng tìm được vị trí gần kề đường biên.

Trước khi trận bóng bắt đầu, Nhan Phóng nhìn qua đám người một vòng, mới phát hiện Ôn Nguyệt, đôi môi mím chặt mới chịu nhếch lên một chút.

Ở trên sân bóng rổ, Nhan Phóng đảm đương vị trí tiền đạo. Trang phục bóng rổ màu trắng, hai cánh tay cứng cáp nhỏ gầy lại có đường cong cơ bắp rõ ràng, trong lúc xoay bóng phát ra sức lực vô cùng lớn.

Thành thạo di chuyển trong đám cầu thủ, thành thạo điều khiển bóng.

Nhảy lấy đà, toàn thân xoay một cái và Dunk (úp rổ), bóng vững vàng rơi vào rổ.

Ôn Nguyệt xem tới mức ngây người, dáng người cậu thật mạnh mẽ, mây tía nơi chân trời (mây đầy màu sắc) đều phối hợp vì cậu.

Không biết vì cái gì, Ôn Nguyệt nghĩ tới hình ảnh mỹ nhân ngư nhảy lên khỏi mặt nước. Ánh sáng bức tranh đan xen với thực tại, sợi tóc nhỏ của cậu tùy ý bay lên, ngũ quan lập thể tinh xảo, giọt mồ hôi long lanh lấm tấm rơi.

Cậu dừng lại giữa không trung một lúc mới vững vàng rơi xuống đất, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Cậu xoay người, dùng cánh tay lau mồ hôi. Nhìn thấy người nào đó còn đang ngây ngốc nhìn chằm chằm cậu, cái miệng nhỏ kinh ngạc đến mức không khép lại được, chậm nửa nhịp mới giơ tay vỗ vỗ.

Tâm trạng cậu vui vẻ, nhướng mày với Thẩm duy Ngọc. Thời điểm nghỉ ngơi giữa trận, điểm ban 2 đã áp chế ban 5.

Thẩm duy Ngọc nhận hai bình nước Liễu Từ đưa qua, cậu ta cười: “Cảm ơn.” Liễu Từ đẩy cậu ta, vội vàng nói: “Cậu đi đưa cho Nhan Phóng đi.”

Cô ta biết bản thân đưa nước cho Nhan Phóng cậu nhất định sẽ không nhận, mỗi lần đến đây cô fa đều phải nhờ Thẩm duy Ngọc chuyển đồ.

Thẩm duy Ngọc hiểu được bản thân chỉ đang giúp người khác, không tiếng động thở dài, rũ mắt thấp giọng nói: “Được.”

Kết quả hai người trông thấy Nhan Phóng, một tay xoa tóc, đi về phía mọi người đang vây xem bên kia. Hai người đều đang không hiểu chuyện gì, không hiểu Nhan Phóng muốn làm gì.

Nhan Phóng đi được một nửa, đột nhiên nghĩ đến Ôn Nguyệt không thích bị người khác vây quanh.

Nếu cậu lại đó chào hỏi với cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ giận dỗi với cậu nửa ngày mất.

Cậu quay đầu lại, nữ sinh đưa nước xông lên vây quanh cậu. Ánh mắt cậu lạnh lùng đảo qua bọn họ, bọn họ không dám tiến thêm một bước.

Cậu quay lại khu nghỉ ngơi của cầu thủ, ngồi ở ghế trên, nhàm chán vỗ vỗ bóng rổ.

Rũ đầu, sợi tóc che khuôn mặt, không nhìn rõ cậu đang suy nghĩ gì, nhưng Ôn Nguyệt cảm thấy tinh thần cậu khả năng đang trầm xuống.

Sầm Triều bên cạnh đẩy Ôn Nguyệt một cái, nhìn cô chớp chớp mắt: “Thất thần làm gì, còn không mau đi đưa nước đi, bạn trai cậu chờ sốt cả ruột rồi kìa.”

“Anh ấy, không phải, bọn tớ……” Ôn Nguyệt nghe được từ bạn trai này, tâm cô bùm bùm nhảy loạn, luống cuống ngay đầu trận tuyến. Mặt mày đỏ bừng, nhưng lại nghĩ tới giữa bọn họ cũng không phải quan hệ như vậy, mà là cái loại quan hệ……

Niềm vui liền nhạt dần.

Cô không biết từ khi nào Sầm Triều đã phát hiện quan hệ của hai người họ, còn không cố kỵ nói thẳng ra như thế.

Cô không nhận ra rằng, mỗi lần Sầm Triều quay đầu tìm Ôn Nguyệt nói chuyện phiếm, cả người Nhan Phóng đều toát ra một sức mạnh để bao che cho cô, Sầm Triều cũng không ngốc, làm sao cô ấy không nhận ra chứ.

Ôn Nguyệt hơi do dự, trong lòng cô vô cùng rối rắm, cô nhìn trong tay cô ấy cũng đang cầm bình nước, hỏi Sầm Triều: “Cậu không đi à?”

Sầm Triều mắt nhìn Liễu Từ đi theo Thẩm duy Ngọc, lắc lắc đầu: “Tớ sẽ không làm những việc không có ý nghĩa thế đâu.”

Nhan Phóng cảm giác trước mặt xuất hiện một cái bóng đen, cậu ngẩng đầu, Thẩm duy Ngọc đứng ở trước mặt cậu đưa cho cậu một chai nước.

Cậu cười cười, không nhận, hướng người phía sau cậu ta ngoắc ngón tay.

Sau khi nhìn thấy Thẩm duy Ngọc đưa nước cho Nhan Phóng, Ôn Nguyệt liền lẳng lặng đứng chờ ở phía sau bọn họ.

Thấy Nhan Phóng phát hiện cô tới, cũng vẫy tay về phía cô, cô mới đi lên trước.

Nhan Phóng vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, Ôn Nguyệt đối diện với ánh mắt khác thường của mọi người xung quanh, cảm nhận được bên trong đám người truyền ra tiếng nói nhỏ khe khẽ.

Cô chần chờ một chút, thở một hơi thật sâu, kiên định đi qua phía cậu, ngồi bên cạnh Nhan Phóng..

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi