TIẾN VÀO BÓNG ĐÊM - SÁT LIỄU GIÁ CÁ THẦN

Nhan Phóng mở cửa ra, dựa người vào ngạch cửa, nghiêng đầu nhìn cô, cậu bước lên một bước.

Bên ngoài là một mớ hỗn độn, vết máu loang lổ, không khó để nhận ra rằng ở đây đã xảy ra một trận chiến ác liệt.

Nhan Phóng đi về phía trước, cô ở phía sau từ từ đi theo cậu, hai người vẫn giữ khoảng cách nhất định.

Cậu dừng lại ở dưới lầu nhà cô, chờ cô lên lầu, không chờ động tác chậm chạp của cô.

Cậu đã quay đầu lại, thấy cô đứng cách đó không xa, giống như một đứa trẻ bị mắc lỗi, không dám nói chuyện.

“Đi lên đi, anh phải đi đây.”

Ôn Nguyệt thấy cuối cùng cậu cũng chịu nhìn cô, cô lấy hết can đảm tiến lên nắm lấy góc áo của cậu, còn cậu thì nghĩ là cô tính nắm lấy bàn tay dính máu của mình, nên cậu vội vàng tránh đi.

Tay cô lại chạm vào khoảng không.

Đôi mắt cô ngấn nước, nhìn cậu, không tiếng động hỏi: “Vì sao?”

Giống như con thỏ vừa yếu ớt vừa bất lực, cậu chỉ muốn ôm cô vào ngực mà dỗ dành.

Hô hấp Nhan Phóng cứng lại, trái tim như bị ai đó nắm chặt.

“Anh……” Nhan Phóng dừng lại, cậu thiếu chút nữa đã mềm lòng: “Anh đi trước.”

Cậu giống như đang chạy trốn.

Đèn đường sáng trưng, xe chạy như nước, cậu thì tâm phiền ý loạn. Khi đến cửa nhà, mới phát hiện Ôn Nguyệt đi theo cậu suốt một đoạn.

Cậu quay đầu lại, Ôn Nguyệt ở phía sau lập tức cúi đầu, nhưng vẫn không lùi bước.

Cô không biết tại sao mình lại tới đây, cô chỉ muốn cậu cho cô một câu trả lời rõ ràng mà thôi.

Có phải cô bị vứt bỏ rồi không?

Cũng không phải, cô không có tư cách đó.

Không có chuyện không bị vứt bỏ hay vứt bỏ, có thể cậu đã cảm thấy mệt mỏi rồi thôi.

Giống như, cô chỉ là một người yếu đuối và không thú vị.

Nhan Phóng đứng trong bóng tối, không di chuyển, chỉ lẳng lặng đứng ở đây, chăm chú nhìn cô.

Gió đêm thổi nhẹ, tiếng ve sầu lặng lẽ giấu mình, giống như bức thư tình được kẹp trong sách cho rằng sẽ không ai hay biết, nhưng lại văng vẳng bên tai, khuấy động cả mùa hè.

Thật lâu sau, cậu mới xoay người vào nhà.

Tất cả kiên trì và dũng khí của Ôn Nguyệt liền tan biến, cô ngồi xổm trên mặt đất che mặt khóc thút thít. Cô làm không được, cô thật sự không thể hỏi cậu tại không lại đối xử với cô như vậy.

Rõ ràng một giây trước còn tốt đẹp, là do cô ghen sao? Bởi vì cô vượt quá giới hạn, vượt qua giới hạn của bọn họ.

“Khóc cái gì mà khóc? Còn không mau vào.” Nhan Phóng ở ban công lầu hai, nói với người đang ngồi xổm trên mặt đất.

Ôn Nguyệt nghe được giọng của cậu, ngẩng đầu lên, thấy cửa dưới lầu vẫn còn đang mở.

Cô vui vẻ chạy vào nhà.

Nhan Phóng Nhìn thấy cô như vậy, giống như một con cừu non ngây thơ vui vẻ tiếng vào hang sói.

Đây là lần thứ hai.

Là do em không chịu rời đi.

Nghe được tiếng động, cậu quay đầu lại, mỉm cười nhìn cô.

Ôn Nguyệt chạy thẳng về phía cậu, nhào vào lòng ngực cậu, cậu theo quán tính lảo đảo vài cái, kêu lên một tiếng, ôm lấy cô.

Cơ thể cô mềm mại, rõ ràng ngày thường hai người đều rất thân thiết, nhưng cái ôm này lại có loại cảm giác mất mà tìm lại được.

Nhan Phóng tham lam ngửi mùi hương trên cơ thể cô, cảm giác mệt mỏi trong cơ thể đều được cô chữa lành.

“Gấp như vậy? Có suy nghĩ gì hay không đó?” Cậu không có ý tốt nhéo nhéo mông cô.

Ôn Nguyệt ngẩng đầu, nước mắt như pha lê, đôi mắt hồng hồng nhìn cậu, lông mi dài mang theo nước mắt. Cô biết cậu không thích cô đeo kính, vì vậy lúc lên lầu cô đã tháo ra.

Cô cũng hiểu rõ, mối quan hệ của bọn họ đã được dịu lại, không nên hỏi nguyên nhân chuyện lúc trước. Bụng đầy ủy khuất cô đều nuốt vào trong, nhưng cảm giác dễ bị tổn thương này giống như một con dao treo trên đầu cô, không chú ý một chút thì nó sẽ thừa lúc cô sắp quên hết tất cả mà rơi xuống, cho cô một đòn trí mạng.

Cô không biết làm sao để duy trì một mối quan hệ, nhưng cô không muốn ngày nào cũng phải lo sợ và đứng ngồi không yên.

“Nhan Phóng, có phải anh chán ghét em rồi không?” Cô khóc lóc hỏi cậu, bi thương trong mắt muốn tràn ra ngoài.

Bàn tay nhỏ của cô ôm chặt eo cậu, giống như đang nói dù anh chán ghét em, anh cũng là của em, có chết em cũng không buông tay đâu.

Nhưng trong lòng cô vẫn bất an, sợ hãi câu trả lời của cậu. Lại làm cô khóc, cậu thở dài một hơi.

Cậu giơ tay, hết sức chăm chú dùng lòng bàn tay lau sạch nước mắt của cô, nhưng nước mắt của cô giống như vòi nước vậy, vừa lau khô nó lại chảy ra, ngược lại khuôn mặt trắng như tuyết của cô đã dính một chút máu.

Cậu làm sao mà chán ghét cô được?

Ôn Nguyệt thấy cậu không nói, cho là cậu ngầm thừa nhận.

“Thật xin lỗi anh, em không nên ghen, em sẽ không như vậy nữa……” Nước mắt của cô ào ào chảy xuống, khóc rất thương tâm.

Nhan Phóng thấy cậu vừa lau khô mặt cho cô, nước mắt lại ào ào chảy xuống. Cậu nâng cằm cô lên, hôn lên cái miệng đang lải nhải của cô.

Cậu bá đạo giữ chặt ót của cô, khiến cô không thể tránh được, bị bắt thừa nhận hơi nóng ở môi cậu.

Ôn Nguyệt ngẩng đầu, hai đầu lưỡi triền bên nhau, cơ thể hai người dán vào nhau, ai cũng đều muốn đem đối phương hòa vào xương cốt của mình.

Máu trên tay Nhan Phóng làm dính lên cằm nhỏ của cô, vết máu trên khuôn mặt nhỏ đã đọng lại, nước mắt nóng hổi cũng chưa lau sạch.

Cho dù bị lây nhiễm, cũng chỉ có thể là của cậu.

Khi nụ hôn dừng lại, Nhan Phóng xoa xoa hai má đầy thịt của cô, lúc này cậu mới trả lời câu hỏi của cô, nói những lời nói cao ngạo như ngày thường: “Anh ưu tú như vậy, em ghen một chút cũng là hợp tình hợp lý thôi.”

Cậu đang thừa nhận rằng cô có tư cách để ghen.

Ôn Nguyệt không suy nghĩ xa về lời cậu nói, chỉ cho là cậu đang đánh cá ở vùng biển gặp khó khăn. Cô tức giận trừng mắt nhìn cậu một cái, nắm tay nhỏ đánh vào ngực cậu, dáng vẻ ủy khuất khiến trái tim cậu như muốn tan chảy.

Cậu không nghĩ là mình sẽ bị cô đánh, cậu rên rỉ một tiếng, lúc này Ôn Nguyệt mới phát hiện trên người cậu dính đầy máy.

“Anh bị thương à? Anh không sao chứ?” Cô lo lắng kiểm tra cơ thể cậu, dáng vẻ như muốn cởi áo cậu ra.

Cậu nắm lấy tay cô, hiểu nhầm ý cô: “Gấp cái gì? Vẫn đang ở ban công đó, quay về phòng sẽ thỏa mãn em.”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi