TIẾN VÀO BÓNG ĐÊM - SÁT LIỄU GIÁ CÁ THẦN

Tất cả những kiêu hãnh này đều kết thúc vào kì một của lớp 8.

Từ lớp 8 tới lớp 11, cô không giành được giải thưởng nào, thành tích học tập cũng xuống dốc không phanh.

Thi vào Nhất Trung cũng vừa đủ điều kiện để vào.

“Em đã làm qua rồi đúng không? Trước tiên tự mình tìm vài bài văn mẫu đi, nếu tìm không được thì cô gửi cho em.” Cô giáo ngừng lại một lát, lựa chọn tin tưởng cô: “ Em cũng có thể tự mình viết. Chủ đề liên quan đến văn hoá, viết xong rồi cô sẽ xem giúp em.”

Giáo viên Ngữ Văn nói mọi vài điều cần lưu ý rồi rời đi.

Cách cuộc thi chỉ còn hai tuần, nếu cô tự mình viết, hai tuần đối với Ôn Nguyệt cũng đủ rồi.

Nhờ có kinh nghiệm từ trước, nên cô cũng dễ dàng bắt đầu.

Phòng huấn luyện sau giờ học của ban 2 nằm trong phòng đa phương tiện, các học sinh tham gia thi đấu đang được huấn luyện trong đó.

“Yo, Ôn Nguyệt lợi hại của chúng ta đừng nói là tới chiếm phòng huấn luyện nha?”

“Đúng nha, cậu ta ưu tú như thế, có thể sử dụng bất kỳ nơi nào mà?”

Ôn Nguyệt tham gia đọc diễn cảm, theo lý mà nói cô cũng có thể sử dụng phòng huấn luyện. Nếu như thế, chỉ có thể sử dụng cùng đội kịch, vì thế Ôn Nhạc không muốn làm phiền bọn họ, mỗi tối cô về nhà đều luyện vài lần, bài văn cũng đã học thuộc rồi, chỉ cần duy trì biểu cảm cũng không cần luyện tập đặc biệt.

“Có biết nói chuyện không thế? Nếu không biết thì im miệng lại cho tôi.” Sầm Triêu lạnh giọng nói.

Ôn Nguyệt kéo Sầm Triều lại, sợ cô ấy kích động, thái độ nhân nhượng an ủi: “Không sao! Đừng so đo với bọn họ”

Trương Linh Lị trợn mắt: “Người nào đó cho rằng có quan hệ tốt với nam sinh trong lớp rồi không coi ra gì.”

Lý Kỳ Y cười lạnh: “Cũng chả có ai muốn làm hồ ly cả.”

Những lời này nói ra, Sầm Triều còn chưa mở miệng, Ôn Nguyệt thoạt nhìn có vẻ không vui, bản thân bị mắng cũng không sao nhưng bạn bè vì bênh vực mình mà bị mắng, điều này tuyệt đối không được.

Cô chắn trước mặt Sầm Triều, giọng điệu trách móc: “Cậu tốt nhất nên tôn trọng người khác một chút đi.”

Sầm Triều im lặng, nhìn cô gái lúc nãy còn nói đừng so đo với bọn họ, bây giờ đang chắn trước mặt cô ấy.

Cô ấy kéo Ôn Nguyệt ra sau, loại chuyện cùng người khác cãi nhau này không phù hợp với cô, một chút lực sát thương cũng không có, giống hệt như chú thỏ đang nổi giận vậy.

Sầm Triều không nổi giận mà chỉ cười cười, nhìn chiếc váy bị bọn họ cố tình cắt ngắn lại, nói: “Coi như các cậu đang khen tôi đi, có một số người đến hồ ly còn không bằng, ngược lại giống mấy người phụ nữ lẳng lơ hơn.”

“Cậu…” Trương Linh Lị tức giận đến nỗi hận không thể ngay lập tức xé nát gương mặt Sầm Triều.

Sầm Triều nhìn Ôn Nguyệt cười nói: “Nhưng mà, không ai để ý tới bọn tôi, bọn tôi gấp muốn chết rồi.”

Lý Kỳ Y tiến lên định đánh Sầm Triều: “Cái con nhỏ chó này.” Nhưng bị người bên cạnh ngăn lại.

Thấy bọn họ bị ngăn lại, Sầm Triều vênh váo: “Nếu không có bản lĩnh phách lối thì đừng đem cái miệng không sạch sẽ của mấy người đến nói chuyện với tôi, tôi ngại xui xẻo lắm.”

Thấy tiếng ồn ào ở đây, Thẩm duy Ngọc đến xem đã xảy ra chuyện gì

Ôn Nguyệt liền thấy Sầm Triều đang ở trạng thái chiến đấu đã lập tức biến thành bộ dạng mềm mại yếu ớt.

Khóc lóc nói với Thẩm duy Ngọc: “Lớp trưởng, cậu nhìn hai người bọn họ miệng đầy lời tục tĩu, vu oan cho bọn tớ.”

Sầm Triều chỉ vào hai người bọn họ, Trương Linh Lị không ngờ tới sẽ Sầm Triều trả đũa, đương nhiên cô ta không phục, bất mãn giải thích: “Đừng nghe cậu ta nói bậy, cậu ta vu khống bọn tớ.”

Thấy không hỏi được gì từ miệng hai người họ, Thẩm duy Ngọc hỏi các bạn nam. Họ cũng nói thấy bọn Trương Linh Lị động thủ trước nhưng không biết vì sao bọn họ lại cãi nhau.

Thẩm duy Ngọc nhìn về phía Ôn Nguyệt, nhìn cô có vẻ là người thành thật, lại là người của Nhan Phóng, chắc là không biết nói dối: “Tại sao mọi người lại cãi nhau vậy?”

Sầm Triều sợ Ôn Nguyệt không dám nói bèn tiếp lời: “Còn không phải vì hai người họ thấy bọn tớ đến liền khiêu khích sao, chửi rủa bọn tớ, tớ chỉ nói một câu là cẩn thận tớ nói giáo viên, bọn họ liền muốn đánh người.”

“Đúng là không nói đạo lý! Bọn tớ bị mắng đến mức máu dồn lên não rồi này.” Sầm Triều mặt đầy uỷ khuất, nước mắt lập tức rơi xuống.

Làm cho Ôn Nguyệt ngây ngốc luôn, vì duy trì hình tượng trước mặt Thẩm duy Ngọc, nếu đây không phải tình yêu thì cũng quá liều mạng rồi.

Thẩm duy Ngọc thấy con gái khóc lóc, đầu bắt đầu đau, liền nhìn về phía Ôn Nguyệt.

Áp lực rơi trên đầu Ôn Nguyệt, chẳng lẽ chị em cô cũng không giúp được sao? Cô chớp chớp mắt, sợ cậu ta không tin mà gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Đúng…đúng vậy, giống như lời của Triều Triều nói.”

Trương Linh Lị nhìn hai người bọn họ nói dối, đổi trắng thành đen không biết xấu hổ, tức đến mức không để ý hình tượng mà chửi ầm lên.

Thẩm duy Ngọc có vẻ tin lời nói nhảm nhí của hai người Ôn Nguyệt hơn, cậu cau mày, nhìn bọn họ với vẻ mặt nghiêm túc: “Mọi người đều học cùng một lớp, hi vọng mọi người có thể hòa đồng thân thiện giúp đỡ lẫn nhau, đừng làm tổn hại đến hình tượng của lớp và lợi ích của tập thể. Con gái nên nhường nhịn nhau một chút, đừng quá so đo tính toán, mọi người đều không phải cố ý.

Chuyện này tới đây ngừng lại được rồi, mỗi người đều lùi một bước, xin lỗi nhau rồi sau này chung sống hoà thuận”

Sầm Triều vì giữ thể diện cho Thẩm duy Ngọc, mới hào phóng đứng ra xin lỗi: “Xin lỗi các cậu, đều là lỗi của bọn tớ, bọn tớ đến các cậu thấy không vừa mắt, lần sau bọn tớ thấy các cậu nhất định sẽ đi đường vòng.”

Thẩm duy Ngọc nghe được cô ấy đang đổ thêm dầu vào lửa, cau mày cắt ngang: “Sầm Triều.”

Sầm Triều thích thú trả lời: “Dạ.”

Hai người Trương Linh Lị cũng vì Thẩm duy Ngọc, cũng miễn cưỡng xin lỗi.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi