TIẾN VÀO BÓNG ĐÊM - SÁT LIỄU GIÁ CÁ THẦN

Cô từng mời Ngô Xu về nhà làm khách, lúc ấy còn tìm cái lí do thoái thác rằng ba mẹ không có ở nhà, từ đầu đến cuối nói với Ngô Xu là họ đi lang thang.

Nhưng sao từ miệng cô ta truyền ra ngoài, lại là như vậy?

Nói cô ra ngoài bán hàng? Cô rất ít tiếp xúc với nam sinh, có rất nhiều nam sinh thấy cô xinh đẹp, đến gần tặng quà, lúc đó cô không biết phải xử lý làm sao, đều là Ngô Xu ra mặt giúp cô từ chối.

Lúc đó cô cực kì biết ơn.

Cô từng nghĩ hai người là bạn tốt của nhau, nhưng cô ta lại vu khống cô. Cô không hiểu vì cái gì.

Ngoài trời tuyết rơi dày đặc, trong tim cô như tro tàn.

Chẳng biết qua bao lâu, cả người lạnh đến tím tái, cô cảm thấy mình sắp chết rồi.

Có người mở cửa, phát hiện ra cô, ngay lúc tính mạng cô chỉ còn như một sợi chỉ thì cô đã được cứu sống.

Những ngày sau đó, quả thực như cô suy nghĩ, ngày hôm ấy chỉ là mới lúc bắt đầu.

Chỉ cần có ý định làm điều ác, thì không thiếu cách để kiếm chuyện, công kích người nhà cô, đánh đập cô.

Ôn Nguyệt thật sự không hiểu tại sao những bạn học thân thiện trước kia lại đột nhiên thay đổi thái độ.

Bọn họ nghe những lời đồn không đáng tin kia từ một phía, thì đã tự coi mình là hiện thân của chính nghĩa, miệng giả dối nói là vì dân trừ hại, nhưng lại càng tăng thêm bạo lực.

Cô không biết, vị thần được người người ngước lên nhìn thì một khi ngã xuống thần đàn, những người từng tôn thờ ngài sẽ không quan tâm vì sao ngài lại ngã xuống, bọn họ chỉ biết phấn chấn vui mừng. Vốn dĩ thần thánh đến cuối cùng

cũng không chịu nổi như vậy, giống như phát hiện được bí mật kinh thiên động địa, lại hóa thành chó dữ cắn xé cô.

Cô không phục, ra sức phản kháng, đổi lại càng bị đánh chửi nghiêm trọng.

Kẻ làm hại còn đúng lý hợp tình lấy thân phận người bị hại là Ôn Nguyệt khoe ngay trước mặt chủ nhiệm lớp, Ôn Nguyệt cầm cờ đi trước, là đứa trẻ được ưu ái trong mắt giáo viên, giáo viên chọn tin tưởng lời nói của Ôn Nguyệt.

Mãi sau này, không biết vì sao chủ nhiệm lại tham gia chuyện này. Hai người đều bị yêu cầu mời phụ huynh lên, Ôn Nguyệt làm mọi cách cũng không thể liên hệ với ba mẹ. Cô bất đắc dĩ đi tìm tìm người thân có thể liên hệ, nhưng nếu bọn họ không chuyển nhà đi nơi khác thì họ cũng không chịu gặp cô khi cô tới nơi làm việc của họ.

Vì thế cô chỉ có một mình đối đáp với bảy cô tám dì trong văn phòng, cô nói một câu lại có một người đáp một câu, đổ lên đầu cô hàng chục câu.

Lai lịch đối phương rất lớn, có hiệu trưởng ra mặt, quở trách Ôn Nguyệt làm ra chuyện tồi tệ, phạt ở lại trường học chịu hình phạt.

Ban ngày phải đối phó với những người đó khiến thể xác lẫn tinh thần cô đều mệt mỏi. Cô vừa về đến nhà, trong đêm tối yên ắng không một tiếng động ngã xuống giường, bây giờ cô mới cảm thấy mình mới chính là mình.

Cô quyết định chuyển trường, nộp đơn cho giáo viên, giáo viên lấy lý do cô không có người lớn quyết định nên từ chối.

Cả một tuần sau đó, cô tự nhốt mình trong phòng, liên tục gọi điện cho ba mẹ, nhưng mà vẫn chẳng ai bắt máy.

Ôn Nguyệt cảm thấy thật nực cười.

Nghe mẹ của bạn thân dì Lý nói, ba mẹ cô vốn không muốn có con, ba đi làm phẫu thuật. Nhưng không nghĩ tới, mẹ cô vẫn có thai, lúc mẹ phát hiện bản thân mang thai thì đã được năm tháng, đứa trẻ trong bụng đã có thể cử động.

Đánh đứa trẻ sẽ làm cho thân thể người mẹ suy yếu, ba nghĩ cứ sinh cô ra rồi tính tiếp. Vốn dĩ họ định tìm một gia đình tốt cho con gái, nhưng sau mười tháng mang thai, sinh ra là một bé gái hồng hào cực kì đáng yêu.

Mẹ luyến tiếc không muốn đưa cô cho người khác, ba cũng vì thế mà tức giận vô cùng, ông cảm thấy con gái đã chiếm hết sự quan tâm và yêu thương của vợ. Nhưng bé gái lớn lên rất giống mẹ, như được điêu khắc từ ngọc quý.

Bọn họ sở dĩ không muốn nuôi con là có lý do. Tính tình mẹ nóng nảy, làm việc không quá ba tiếng đồng hồ, không chịu được gò bó. Ba là người trầm ổn, nhưng mọi việc vẫn là do mẹ quyết định.

Tuy nói giữ lại Ôn Nguyệt là chủ ý của mẹ, nhưng chăm sóc cho Ôn Nguyệt, phần lớn đều là do ba phụ trách.

Bọn họ vốn định rời đi, cũng vì mẹ ở mãi một chỗ rất buồn chán, nên ba muốn mang mẹ đi mỗi nơi một tí.

Cô biết rằng, cô chỉ có thể dựa vào bản thân mình.

Cô không muốn bị ràng buộc, cũng không muốn bị giới hạn về việc học của mình. Cô trở lại trường học, không hề phản kháng, từ lâu cô đã xem chuyện bị bắt nạt là làm hài lòng người khác, cảm thấy thật ngu ngốc và nhạt nhẽo.

Một bàn tay duỗi đến trước mặt cô, là Hứa Độ.

Hắn đã lâu không phát biểu dưới đài quốc kỳ, chợt nhìn thấy cô. Bọn họ không học chung lớp, hỏi thăm nhau rất khó khăn. Hắn thấy bên này có động tĩnh, liền chạy tới xem, không nghĩ tới cô bị người khác bắt nạt.

Ôn Nguyệt không nắm lấy tay hắn, chỉ đứng dậy vỗ vỗ bụi bẩn trên quần áo, cô không nhớ ra hắn là ai.

Nhưng Hứa Độ nhớ rõ cô, cô là ánh sáng của hắn.

Vì hắn có tật nói lắp nên bị mọi người cười nhạo và bắt nạt, là cô xuất hiện bênh vực cho hắn, dẫn hắn thoát khỏi vòng vây.

Cô toả sáng như một ngọn lửa, cứ ngỡ sẽ chẳng thể chạm vào, lại không nghĩ tới sẽ cảm nhận được ấm áp.

Sau đó hắn đi theo cô từ xa, cô từ chối rất nhiều lần, cũng nhận thức được cậu nhóc này, không lâu sau cô tốt nghiệp, bọn họ không còn liên lạc từ đó.

Ban ngày bị thương, buổi tối băng bó. Ôn Nguyệt đã trải qua ba năm trung học không mấy suôn sẻ. Sau đó cô ở ẩn.

Về sau cô thích một người, nhìn qua người đó là người kiêu ngạo khó gần, giống như là một đứa trẻ được chiều hư, có điều ánh mắt rất thâm thuý, sâu thẳm trong đó lại ẩn chứa rất nhiều chuyện xưa.

Nhưng cậu rất dịu dàng, dịu dàng đối với cô.

Cậu vươn một bàn tay về phía cô, bên tai truyền đến tiếng gọi vội vã của cậu. Ôn Nguyệt đưa tay ra.

Nắm lấy thật chặt.

Cô mở mắt ra, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt cô, rất chói, cô hơi híp mắt, nhấc tay lên che trước mặt, hoá ra vừa rồi chỉ là mơ.

Nhưng Nhan Phóng thực sự ở bên cạnh cô.

Nhan Phóng thấy cô đã tỉnh, nhẹ nhõm thở ra một hơi, giấu đi ánh mắt lo âu, ra vẻ thoải mái mà trêu ghẹo: “Em không muốn rời xa anh đến vậy à? Nằm mơ mà cũng liên tục gọi tên anh.”

Ôn Nguyệt nhìn Nhan Phóng, ngón tay sờ lên cằm cậu, nơi đó mọc lún phún vài sợi râu, sờ lên có cảm giác sởn gai ốc.

Nhưng không có gì chân thực hơn so với hiện tại, quá khứ kia giống như những chiếc đinh sắt cắm trên đường, đoàn xe vẫn cứ lao về phía trước, cán qua đinh sắt, lốp xe sẽ bị chọc thủng, thậm chí sẽ bị đinh găm vào thật sâu.

Nhưng không sao cả, cái đinh kia không găm vào lốp xe, sẽ không thể đuổi theo cô được nữa.

Nếu lốp xe trở nên lớn hơn, những cái đinh từng khiến cô vô cùng sợ hãi cũng sẽ chỉ như những cái đinh nhỏ, không có bất cứ uy hiếp gì đối với cô, sẽ không còn thấy đáng sợ.

Cô sẽ biến chiếc lốp xe bị thủng thành những hoa văn sinh trưởng, sẽ mạnh mẽ rút đi cái đinh trong lốp xe của cô.

Cô trước giờ chưa từng thấy bản thân suy nghĩ rõ ràng như thế.

“Có anh ở đây, thật tốt để cho em dũng khí.” Cho cô dũng khí đối mặt với quá khứ, cũng cho cô dũng khí bước đến tương lai.

Cậu ôm cô vào trong ngực, thanh âm từ trên đỉnh đầu truyền đến, khiến cô không thể nhìn thấy biểu cảm cô độc trên mặt cậu: “Cho dù không có anh ở đây, em vẫn có thể sống tốt hơn.”

Ôn Nguyệt sửng sốt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi