TIẾN VÀO BÓNG ĐÊM - SÁT LIỄU GIÁ CÁ THẦN

Ôn Nguyệt dẫn Nhan Phóng tới trường của mình, hai người giống như năm cấp 3 vậy, nắm tay đi trên sân thể dục.

Người xung quanh nhìn hai người trai tài gái sắc, vừa ghen tị lại hâm mộ.

Hai năm Ôn Nguyệt học đại học đã luôn cố gắng nỗ lực để trưởng thành, cũng không còn đi dạo ở sân trường nữa.

Có Nhan Phóng đi bên cạnh, trong lòng cô bình tĩnh hơn rất nhiều, thong thả bước từng bước, chú ý tới cảnh vật xung quanh.

Khuôn viên trường phủ một màu bạc, trong không khí rét lạnh của mùa đông, cơ thể anh lại rất ấm áp.

Bọn họ vừa đi vừa trò chuyện, cả đoạn đường đều là Nhan Phóng hỏi, anh rất muốn biết trong khoảng thời gian mà mình vắng mặt, cô đã vượt qua như thế nào.

Nhan Phóng: “Vì sao lại chọn chuyên ngành này?”

Ôn Nguyệt chớp chớp mắt nhìn anh, đôi mắt sáng như sao trời, linh động hơn mười phần.

“Bởi vì anh.”

Cô học ngành luật, muốn làm luật sư.

Lúc trước vô tình nghe được suy nghĩ trong lòng Nhan Phóng, cô còn kịp khuyên nhủ anh, nhưng anh đã biến mất không tăm tích. Cho nên cô phải lên kế hoạch cho điều tồi tệ nhất, nếu anh thật sự đi giết người.

Cô sẽ luật sư, cứu anh ra ngoài.

Cho nên cô cố gắng tiếp thu, không ngừng chăm sóc sức khỏe, nhưng tốc độ vẫn không nhanh……

Chỉ đơn giản là không làm điều đó.

Nhan Phóng biết được suy nghĩ của cô, vừa chua xót vừa xúc động. Anh ôm chặt cô vào lòng: “Trời cao thương xót.”

May mắn gặp được em.

Mới gặp lại ngày thứ năm, Nhan Phóng đã cầu hôn với cô.

Không phải là một khung cảnh xa hoa sang trọng, nhưng đủ để khiến cô cảm động, ở bên trong tiệm bánh ngọt cô thích. Chàng trai cô yêu quý giờ đây đã trưởng thành trở thành một người đàn ông tuấn lãng, tay cầm bó hoa tươi, quỳ một đầu gối xuống đất.

Cười hỏi cô, có nguyện ý làm cô dâu duy nhất trong cuộc đời anh hay không? Không biết là do bánh quá ngọt nên khiến trái tim cô ngọt ngào theo, hay là bởi vì nụ cười của anh.

Ôn Nguyệt che miệng, cảm động đến mức nước mắt rơi tí tách: “Có phải hơi nhanh rồi hay không?” Cô còn đang đi học đấy.

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng cô lại đưa tay trước mặt anh, anh đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô. Anh hôn nhẹ lên mu bàn tay cô, xung quanh tất cả đều là tiếng hoan hô.

Nhan Phóng tiến đến bên tai cô thì thầm: “Làm sao mà là nhanh? Anh cảm thấy còn chậm lắm đấy.”

Nói xong anh cầm lấy điện thoại gọi một cuộc gọi: “Người trợ giúp đặc biệt, giúp tôi chuẩn bị phương án kết hôn đầu tiên là được rồi. Được, càng sớm càng tốt.”

“Ừ, giúp tôi liên hệ một chút với bố mẹ vợ……” Ôn Nguyệt:…… Trợn mắt há hốc mồm.

Nhan Phóng an bài tốt rồi, quẹt nhẹ chóp mũi cô: “Không sớm cưới em về, anh sợ em chạy mất.”

Ôn Nguyệt lúc này mới phản ứng lại, hình như cô đã giao mình cho anh rồi?

Nhan Phóng căn bản không cho cô cơ hội phản bác, dẫn cô đi đặt đồ chơi, đề phòng cô hối hận.

Ngày cưới đã định, Ôn Nguyệt vẫn còn cảm thấy hốt hoảng và mê man.

Mấy ngày nay cô thật sự ngủ không ngon, hơn nữa nửa đêm Nhan Phóng còn lén lút, nhìn điện thoại giống như đang bận gì đó.

Cô hoàn toàn tin tưởng anh, nhưng không chịu nổi sự tò mò của mình.

Nửa đêm cô tỉnh lại, thấy anh nhìn màn hình điện thoại cười trộm, nhận ra cô đang ở gần, anh vội vàng tắt màn hình.

Bị cô tóm được rồi!

Ôn Nguyệt hừ hừ nói: “Nhìn cái gì vậy? Em cũng muốn nhìn!” “Không cho!” Nhan Phóng từ chối.

“Em càng muốn nhìn!” Ôn Nguyệt chọt lét anh, anh giả vờ phản kháng một chút, liền buông cô ra.

Anh sờ sờ má cô, buồn cười mà xoa xoa đầu Ôn Nguyệt, nhìn cô. Ôn Nguyệt bị anh nhìn đến lông mao dựng thẳng, anh thì vui vẻ, làm cô có chút xấu hổ.

Cô mở điện thoại ra, phát hiện màn hình đều là những tin nhắn lảm nhảm mà cô đã nhắn với Nhan Phóng lúc trước.

Cũng đã qua lâu rồi, rất nhiều lời nói lúc đọc lại đều có cảm giác buồn nôn, làm cô xấu hổ muốn chết.

Cô ném điện thoại qua cho anh, bị anh cười trêu chọc: “Không phải muốn nhìn sao? Sao không nhìn nữa?”

Anh cầm điện thoại, nhìn lời nói ngập tràn tình yêu trên màn hìnor, nhẹ giọng thì thầm: “A Phóng rời đi 148 ngày, hôm nay em cũng rất nhớ anh.”

“Anh cũng rất nhớ em.” Anh thò qua đầu, hôn lên vành tai của cô, khẽ cắn một cái.

“Anh luôn nhớ em.” Anh thẳng lưng ưỡn eo, côn th*t cứng như sắt chọc vào eo cô.

Ôn Nguyệt lấy chăn che mặt, nói: “Vừa làm rồi còn gì!” “Tại sao mỗi ngày anh đều muốn vậy!?”

Nhan Phóng khẽ cười: “Đúng vậy, chuyện lúc nãy kết thúc lâu rồi.” Bây giờ thì khác.

“Về sau anh cũng muốn.” “Em chạy không thoát đâu.”

~HOÀN TOÀN VĂN~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi