TIẾN VÀO BÓNG ĐÊM - SÁT LIỄU GIÁ CÁ THẦN

Mặt trời mùa hè có chút chói mắt, chiếu vào mắt khiến người khác không mở mắt được.

Trước trung tâm mua sắm lớn nhất Tuyết Thị, Nhan Phóng dừng xe ở ven đường, ngồi ở đầu xe nói chuyện điện thoại. Mấy đàn em đang đứng bên cạnh đợi, cười không ngừng.

Giọng điệu của Nhan Phóng có chút không kiên nhẫn: “Thẩm duy Ngọc, rốt cuộc cậu có tới hay không?”

Bọn họ hẹn nhau tới khu trò chơi điện tử, Thẩm duy Ngọc đổi ý ba lần, lúc nói tới lúc lại bảo không tới. Đầu dây bên kia trấn an cậu, nói sẽ tới ngay, vẻ mặt Nhan Phóng mới tốt hơn một chút.

Sau khi cúp máy, mới nhìn thấy bọn Triệu Thác đang chọc đám người mặc đồ gấu bông. Bọn họ lấy đồ trưng bày từ người mặc đồ thú bông, người mặc đồ thú bông đó đuổi theo bọn họ. Lúc đuổi theo, đồ trưng bày bị người đó quăng bên kia.

Mặc đồ thú bông bước đi có chút không tiện, bên trong lại nóng, vận động một chút thì cả người đều đổ mồ hôi. Cô chạy tới người nọ, thì người nọ thảy cho người khác, xém chút nữa khiến cô té xuống đất.

Nhìn thấy người bước tới là Nhan Phóng, cô lập tức đứng dậy quay lưng về phía cậu. Không quan tâm những người khác đang khiêu khích mình.

“Này? Sao không đuổi theo nữa? Không muốn cái này nữa à?” Triệu Thác quơ quơ đồ trưng bày trong tay, thấy cô không để ý tới cậu ta: “Thật nhàm chán, thấy anh Nhan thì không chạy nữa.”

Nhan Phóng nhìn xung quanh một vòng: “Làm cái gì vậy? Giống như một đám thiểu năng, trả đồ cho người ta đi.”

Cô mặc đồ thú bông quay lưng về phía họ, nghe được lời này thì hơi giật mình, Ôn Nguyệt nhớ là mình mặc bộ thú bông ếch.

Nhan Phóng vừa nói xong, thì bọn họ đã trả lại thú bông cho cô, cô cúi người chào Nhan Phóng. Khi ngẩng đầu lên thì thấy bên cạnh anh là một cô gái, cô ấy mỉm cười nhẹ nhàng, hai người họ thật sự rất xứng đôi.

Vẻ mặt Liễu Từ hớn hở: “Nhan Phóng, bọn tớ tới rồi, đi vào thôi.”

Nhan Phóng cau mày nhìn Thẩm duy Ngọc đang đứng phía sau, chỉ thấy người phía sau bất lực nhún vai, ý là cô ta một hai đòi đi theo nên cậu ấy cũng không thể làm gì được.

Thẩm duy Ngọc và Liễu Từ là hàng xóm với nhau từ nhỏ, hai người là thanh mai trúc mã. Thẩm duy Ngọc luôn nghe theo lời Liễu Từ nói, người ngoài cuộc có thể nhìn ra là cậu ấy có ý với cô ta, chỉ là người đó lại thích anh em của cậu ấy.

Thẩm duy Ngọc thực sự rất bất đắc dĩ, vừa tức giận vừa buồn cười.

Đám người Triệu Thác thấy Liễu Từ tới, đôi mắt bọn họ nhìn thẳng vào đôi chân vừa dài vừa trắng của cô ta, không dời mắt được, nói: “Không ngờ hoa khôi lại tới đây, hôm nay tới đây thật sự là không uổng công mà!”

Tiếp theo bọn họ lại nhìn Nhan Phóng, nói: “Đều là nhờ anh Nhan, chúng ta mới có thể mở rộng tầm mắt!”

Nhan Phóng: “Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của bọn mày đi”

Liễu Từ tiếp lời nói: “Nhan Phóng, tớ không nói trước mà đã tới đây, các cậu có phiền không?”

Hỏi các cậu, nhưng chỉ nhìn một mình cậu. Người xung quanh phụ họa theo, đương nhiên bọn họ không để ý.

Nhan Phóng cười nhạt: “Nếu nói để ý, thì cô sẽ về sao?”

Với câu hỏi thẳng thắn như vậy, nụ cười trên mặt cô ta liền cứng lại, sau đó cô ta hừ một tiếng: “Tớ không đi đâu, tớ muốn đi theo anh Duy Ngọc vào đó chơi cùng các cậu.”

Ôn Nguyệt thấy bọn họ vui vẻ bước vào trung tâm mua sắm, mới thu hồi tầm mắt, lấy tại tinh thần, đẩy mạnh tiêu thụ với người qua đường.

Lúc cô tan làm đã là buổi tối, đứng cả một ngày, lưng và chân thật đau. Mặc bộ đồ thú bông đó lâu như vậy, cô cảm thấy cả người mình thúi quắc, muốn lập tức quay về nhà để tắm.

Đi tới cửa tiểu khu, cô thấy có người đứng dựa vào tường để hút thuốc, ánh lửa lúc sáng lúc tối. Là người đàn ông đang đứng ở đó, cô do dự một chút, có chút sợ, trốn sau bức tường, không dám đi qua.

Cô không dám qua đó một mình, chỉ có thể cầu mong người đó nhanh rời đi, ông trời giống như nghe được tiếng lòng của cô, khi cô nhìn lại lần nữa, thì người đó thật sự đã rời đi.

Cô hít sâu một hơi, rồi chạy nhanh về nhà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi