TIẾN VỀ PHÍA NHAU

Quý Đông Dương nhìn sang, Lục Tiêu nói tiếp: "Tên là Thẩm Ngôn Quân, cậu biết nhà họ Thẩm ở thành phố S đúng không? Năm nay vừa tròn hai mươi bảy, tuổi trẻ tài cao, có thể coi như là thanh mai trúc mã với Chu Nghi Ninh, lễ đính hôn của hai người bị hủy bỏ làm huyên náo cả một thời gian. Tớ thực sự không hiểu nổi cô ấy, Thẩm Ngôn Quân đẹp trai, gia thế tốt mà cô ấy không ưng, chẳng biết cô ấy thích mẫu đàn ông như thế nào nữa." Anh ta cười, nhìn Quý Đông Dương. "Này, cậu nghĩ tớ có cơ hội không?"

Quý Đông Dương nhìn Lục Tiêu, anh ta có ngoại hình sáng sủa, mấy năm nay lăn lộn trên thương trường gặt hái không ít thành tựu, ứng xử khéo léo, nhìn là biết anh ta là người khôn khéo.

Anh rũ mắt, giọng lãnh đạm: "Không có."

Lục Tiêu cau mày: "Sao cậu biết?"

Quý Đông Dương không nói gì, qua một lúc lâu, anh ngửa đầu uống cạn ly rượu rồi đứng dậy, bỏ lại cho cậu bạn một câu: "Tớ qua kia một chút."

Vệ Trung đang trò chuyện cùng Vạn Vi và Chu Nghi Ninh, thấy Quý Đông Dương đi tới thì vội chào anh: "Này, Đông Dương, nãy giờ cậu ở đâu thế, tôi tìm khắp nơi mà không thấy."

Tim Chu Nghi Ninh nhảy vọt lên một cái, cô nhìn sang, thấy Quý Đông Dương thực sự đang đi về hướng này. Anh lấy ly rượu trên khay từ nhân viên phục vụ, bước chân không hề dừng lại.

Quý Đông Dương mỉm cười: "Gặp cậu bạn thân nên trò chuyện một lát."

Vệ Trung đùa: "Đừng nói là có đạo diễn nào tìm cậu đóng phim mới nhé?"

Quý Đông Dương cũng cười: "Không có, hôm nay ai cũng biết em đóng phim của đạo diễn Vệ mà."

Vạn Vi thấy thế liền cười với đạo diễn Vệ: "Đạo diễn Vệ và ảnh đế Quý cứ nói chuyện với nhau đi nhé, tôi và Chu Nghi Ninh đi trước đây."

Quý Đông Dương nghiêng đầu nhìn sang thì chạm phải ánh mắt của Chu Nghi Ninh, hai người nhìn nhau chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, ánh mắt của anh sâu không thấy đáy khiến người ta nhìn không thấu. Chu Nghi Ninh dời tầm mắt trước, tạm biệt Vệ Trung rồi rời đi cùng Vạn Vi.

Vệ Trung thấy hai người đi xa mới nói: "Hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp Chu Nghi Ninh, càng nhìn càng thấy hợp vai nữ chính, nếu qua buổi thử vai thì... Người diễn với cậu nhiều nhất là nữ chính, hai đứa cũng đã hợp tác với nhau một lần rồi, nghe nói đạo diễn Từ mắng cô ấy ghê lắm, tôi muốn nghe ý kiến của cậu."

Quý Đông Dương suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Cô ấy rất có tiềm năng."

Vệ Trung nhướn mày, "Đánh giá cao nhỉ."

Quý Đông Dương cười, từ chối cho ý kiến.

Vạn Vi đưa Chu Nghi Ninh đi gặp mấy đạo diễn khác, gia thế của Chu Nghi Ninh đã bị bới móc ra từ lâu, mọi người đều biết cô không phải là người mới muốn dùng quy tắc ngầm để trèo cao nên nếu tâng bốc được thì ra sức tâng bốc, có ai khen Vạn Vi tinh mắt thì chị cũng chỉ cười cho qua.

Đi hết một vòng quanh hội trường, chị nhìn Chu Nghi Ninh: "Sao thế? Ghét những buổi tiệc như thế này à?"

Chu Nghi Ninh thấp thỏm: "Không phải, giày hơi nhỏ, mang đau chân quá."

Vạn Vi cúi đầu nhìn đôi giày cao gót dưới chân cô, "Vậy em tìm chỗ nào ngồi nghỉ đi, chắc hẳn chào hỏi cũng xong xuôi hết rồi, có gì thì chị gọi."

Chu Nghi Ninh như được đại xá, vội vàng gật đầu: "Dạ."

Chu Nghi Ninh vừa ngồi thì lập tức có người cũng ngồi xuống đối diện cô, cô ngẩng đầu, là người đàn ông lúc nãy.

Lục Tiêu cười với cô: "Cô Chu, đừng nói là lại quên tôi nữa nhé?"

Chu Nghi Ninh nhìn anh ta, cũng đoán được ít nhiều mục đích của anh ta, thản nhiên nói: "Lục Tiêu, chưa quên."

Lục Tiêu nhướn mày: "Tốt quá."

Khi đàn ông nói chuyện với phụ nữ, việc quan trọng nhất là phải tìm ra đề tài gây hứng thú với đối phương. Lục Tiêu biết chuyện nhà cô, nên mặc dù có hợp tác làm ăn, anh ta cũng không nhắc gì đến nhà cô, mà phim của cô còn chưa chiếu, anh ta cũng chẳng thể nói được gì. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có mỗi Quý Đông Dương là người quen chung của cả hai, thế là anh ta nói: "Bộ phim "Triều đại thái bình" mà cô và Đông Dương vừa quay xong rất được mong đợi, nghe nói tháng hai sẽ chiếu đúng không?"

Đông Dương? Chu Nghi Ninh nắm được trọng điểm: "Anh quen anh ấy?"

Lục Tiêu cười, gật đầu: "Quen, hồi cấp ba đã quen rồi."

Mắt Chu Nghi Ninh sáng rực, chẳng lẽ người bạn thân mà Quý Đông Dương nhắc tới lúc nãy là anh ta? Cô làm ra vẻ bình thường, hỏi: "Thật hả?"

Lục Tiêu ngả người dựa vào lưng ghế, mỉm cười: "Ừ, nhưng cậu ta xấu tính lắm, cô đóng chung với cậu ta có bị ức chế không?"

Không bị ức chế mới lạ, gần đây cô càng ức chế hơn nữa.

Nếu đối phương là bạn thân của Quý Đông Dương thì Chu Nghi Ninh cũng nói thành nói thật,: "Tính tình thối tha!"

Lục Tiêu cười to, cảm thấy cô gái đối diện rất thú vị.

Đề tài cuộc nói chuyện đều vây quanh Quý Đông Dương, rất hợp ý Chu Nghi Ninh. Trong lúc hai người chuyện trò cui vẻ, không biết Thẩm Ngôn Quân xuất hiện từ lúc nào, Lục Tiêu ngẩng đầu nhìn anh, "Giám đốc Thẩm có việc gì à?"

Chu Nghi Ninh nghe thế thì ngẩng đầu, Thẩm Ngôn Quân cười, cúi đầu nhìn cô: "Muộn rồi, anh đưa em về."

Chu Nghi Ninh từ chối: "Em đi cùng quản lý, lát nữa chị ấy sẽ đưa em về."

Thẩm Ngôn Quân: "Anh vừa nói chuyện với chị ấy, chị ấy về trước rồi."

Chu Nghi Ninh: "..."

Cô bị quản lý bán rẻ thế đấy.

Thẩm Ngôn Quân rũ mắt nhìn cô, thấy hơi bất lực: "Đi thôi, có chuyện muốn nói với em."

Chu Nghi Ninh đắn đo một lát rồi cũng gật đầu: "Vâng."

Lục Tiêu trơ mắt nhìn Thẩm Ngôn Quân đưa Chu Nghi Ninh đi, anh ta chậc lưỡi, đứng dậy đi lấy rượu, nhìn thấy Quý Đông Dương đi tới từ phía đối diện.

Chu Nghi Ninh sánh vai cùng Thẩm Ngôn Quân, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Quý Đông Dương, cô nhìn anh nhưng Quý Đông Dương làm như không thấy mà đi lướt qua cô. Cô tức giận, giẫm mạnh đôi giày cao gót, Thẩm Ngôn Quân thấy cô đột ngột tăng tốc thì khó hiểu: "Sao đột nhiên đi nhanh thế?"

"Muốn về nhà sớm."

Anh cười, "Mệt hả?"

...

Quý Đông Dương tới trước mặt Lục Tiêu, giọng lạnh nhạt: "Muộn rồi, tớ về đây."

Lục Tiêu biết anh vừa quay phim xong nên rất mệt, "Ừ, tớ còn ở đây hai ngày nữa, khi nào rảnh thì gặp nhau."

Quý Đông Dương gật đầu, xoay người bỏ đi.

A Minh nhận được điện thoại, chờ ở ngoài cửa, nhìn thấy Chu Nghi Ninh và một anh chàng điển trai cùng lên xe Cayenne, anh ta nhìn bọn họ chằm chằm, chiếc Cayenne nhanh chóng chạy đi, anh ta thì thầm: "Chẳng phải thích Đông ca ư? Sao còn đi với trai lạ?"

Hai phút sau, Quý Đông Dương đi ra, mở cửa ngồi vào xe, "Lái xe đi."

A Minh vội nói: "Dạ."

Quý Đông Dương dựa vào lưng ghế nhìn cảnh vật mờ tối bên ngoài cửa sổ. A Minh quan sát anh qua gương chiếu hậu, qua một lúc lâu sau mới nói: "Đông ca, vừa nãy em thấy cô Chu đi cùng một anh chàng rất đẹp trai."

Quý Đông Dương hờ hững: "Ừm."

Ngay sau đó, lấy miếng bịt mắt đeo lên, tựa đầu vào ghế, hiển nhiên là không muốn nói chuyện với anh ta nữa.

A Minh nuốt mấy lời muốn nói vào bụng, suýt nữa thì nghẹn đến nội thương.

***

Thẩm Ngôn Quân và Chu Nghi Ninh ngồi ở ghế sau, trợ lý của anh lái xe. Chu Nghi Ninh hỏi: "Anh muốn nói gì?"

Thẩm Ngôn Quân nghiêng người nhìn cô, "Dự án "Khúc mắc" là do bác Chu nhận, nhưng bác không muốn ra mặt nên bảo anh xử lý."

Chu Lợi Huy giành lấy dự án này, Thẩm Ngôn Quân và Lục Tiêu đều trở thành nhà đầu tư, để ngăn ngừa phiền phức nên Chu Lợi Huy không nhúng tay vào, ngoài mặt người đầu tư lớn nhất là Thẩm Ngôn Quân, nhưng anh sẽ không nói điều này cho Chu Nghi Ninh biết. Anh muốn hóa giải quan hệ giữa Chu Lợi Huy và Chu Nghi Ninh, chỉ khi nào hai bố con họ gỡ bỏ mọi vướng mắc thì chuyện giữa anh và cô mới có cơ hội.

Chu Nghi Ninh hờ hững "ừ", về nguyên nhân khiến Chu Lợi Huy không ra mặt, trừ Chu Giai Huệ ra thì còn gì nữa? Nếu cô ta biết ông bố luôn cưng chiều cô ta đầu tư cho phim có bà chị đáng ghét của cô ta đóng vai nữ chính thì có lẽ sẽ làm loạn lên mất.

"Vậy là do ông ấy tiến cử em với đạo diện Vệ?"

"Không, là anh."

Chu Nghi Ninh quay đầu nhìn anh, khẽ nhíu mày, Thẩm Ngôn Quân vội giải thích: "Anh chỉ nói tên em thôi, trùng hợp quản lý của em cũng gửi tài liệu cho ông ấy. Em cũng biết đạo diễn Vệ không phải là người làm theo ý nhà đầu tư trong việc chọn vai chính mà, nếu ông ấy thấy em không hợp thì anh cũng đâu làm được gì."

Vạn Vi cũng nói thế, chẳng biết thật không.

Thẩm Ngôn Quân quen cô bao nhiêu năm, tất nhiên biết cô đang nghĩ gì, "Em yên tâm, anh nói thật đấy."

Chu Nghi Ninh thấy hơi yên lòng, trả lời, "Em biết rồi, cho dù thực sự đi cửa sau thì em cũng không từ bỏ cơ hội thử vai đâu."

Thẩm Ngôn Quân nhìn cô, mỉm cười: "Vậy mới đúng."

Tới chung cư, Chu Nghi Ninh mở cửa xuống xe, Thẩm Ngôn Quân cũng xuống theo, anh đứng trước mặt cô, xoa đầu cô như khi còn bé: "Anh lên nhà được không? Xem nhà em thế nào."

Chu Nghi Ninh định tránh tay anh thì một chiếc Mercedes-Benz màu đen quen thuộc chạy tới, lúc ngang qua cô còn bóp còi, tiếng còi như xé rách sự yên tĩnh giữa đêm đông.

A Minh phát điên à, nửa đêm nửa hôm, đường lại rộng thênh thang, bóp còi cho ai nghe?!

Tới chung cư, Quý Đông Dương lấy miếng bịt mắt xuống, nên cảnh vừa nãy đã rơi vào mắt anh.

A Minh sợ Đông ca mắng anh tội nhấn còi inh ỏi nên vội vã bịa chuyện: "Lúc nãy có con mèo."

Quý Đông Dương mím chặt môi, hờ hững đáp: "Ừm."

Chu Nghi Ninh từ chối đề nghị lên nhà chơi của Thẩm Ngôn Quân, nhanh chóng vào chung cư, không biết có đuổi kịp Quý Đông Dương không.

Cũng may khi cô đợi thang máy thì Quý Đông Dương cũng đi thang máy từ tầng hầm lên.

Lúc cửa thang máy mở ra, nhìn thấy Quý Đông Dương đứng trong đó, cô thầm vui trong lòng, vội bước vào, mặt giả vờ làm ra vẻ không để ý mà im lặng đứng bên anh.

Thang máy nhanh chóng lên tới lầu mười hai, nhưng cả hai đều không di chuyển.

Chu Nghi Ninh nhìn anh, đi ra trước.

Quý Đông Dương đút tay vào túi quần, chậm rãi đi sau cô.

Hiện tại, hai người đang so xem ai bình thản hơn ai.

Lúc mở khóa nhà, Chu Nghi Ninh ngoảnh đầu nhìn Quý Đông Dương đang ấn mật mã, sau cùng cũng vì nhỏ hơn mười tuổi nên chẳng kiên nhẫn bằng, cô giẫm mạnh đôi giày cao gót đi tới trước mặt anh, "Này! Mấy ngày nay anh cứ ngó lơ em, anh có ý gì hả? Lần nào anh được lợi cũng cứ ngó lơ em là sao, nếu anh thấy lỗ thì hôn lại em đi!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi