TIÊN VÕ ĐẾ VƯƠNG

Chương 289

Sở Huyên cũng nghiêng đầu nhìn theo hướng mà Diệp Thành rời đi, trong đôi mắt mang theo cái nhìn khác thường.

Luyện cốt đề tuý, rèn gân kiến mạch, tôi tâm luyện huyết, rèn da dũa thịt, một mật thuật luyện thể bá đạo như vậy một khi vận chuyển thì cơn đau đớn thậm chí còn khốc liệt hơn cả lăng trì tùng xẻo, một tên còn trẻ như vậy với tu vi như vậy mà đã có tâm trí kiên định nhường này, những người ngang tuổi với hắn chắc chắn không ai có thể so bì.

“Khi ngăn lại Bạo Cốt Đan phá huỷ cơ thể, hắn cũng đồng thời phải chịu cơn đau đớn kiệt quệ thân xác, tên tiểu tử này quả là một tên cứng đầu”, ở bên, Từ Phúc xuýt xoa.

“Muội về nội môn trước đây”, Sở Huyên nói rồi cất bước rời đi.

“Sư muội đừng đi”, Từ Phúc sau khi phản ứng lại thì vội tiến lên trước kéo tay Sở Huyên lại.

“Sư huynh có việc gì sao?”, Sở Huyên dừng chân quay đầu nhìn Từ Phúc.

“Thực ra cũng không phải việc gì to tát”, Từ Phúc cười xoà sau đó cho hai tay vào túi áo, lúc này mới ho hắng, nói: “Không biết sư muội thấy Nguyệt Nhi nhà ta thế nào?”

Nghe vậy, Sở Huyên hơi bất ngờ.

“Sư muội nghĩ rằng nếu đẩy Nguyệt Nhi và Diệp Thành lại cùng với nhau thì thế nào?”, Từ Phúc ghé sát lại nói nhỏ và cười nụ cười thần bí.

“Đẩy…đẩy lại cùng với nhau? Là ý gì?”

“Cái đó, nói thẳng ra thì chính là cho hai đứa lên cùng một giường ấy mà”.

Nghe câu này, Sở Huyên trợn tròn mắt, lúc này mới hiểu ra Từ Phúc định làm gì. Đây chính là se duyên cho Tề Nguyệt và đồ đệ bảo bối của cô ta. Cho hai người lên cùng một giường chẳng phải song tu thì là gì?

Nam nữ song tu trong giới tu sĩ gọi là việc hết sức bình thường, một mặt có thể tăng tình cảm đôi bên, mặt khác cũng lợi cho việc song tu, rất nhiều tu sĩ nam và nữ đều lựa chọn cách tu hành này, nó giống như thể làm chơi ăn thật vậy.

Sở Huyên không ngờ Từ Phúc lại muốn ghép Tề Nguyệt và Diệp Thành với nhau. Một người làm sư tôn như cô có vẻ như chưa từng nghĩ tới việc tìm nàng dâu cho đồ đệ của mình.

Được rồi, việc này cứ quyết định vậy thì cô không những phải làm sư phụ của Diệp Thành mà còn làm mẹ chồng của Tề Nguyệt nữa.

Trong chốc lát, trong đầu Sở Huyên hiện lên cảnh tượng này, đó chính là một ngày nào đó, Tề Nguyệt còn có thể sinh cho mình một đứa trẻ bụ bẫm xinh xắn, khuôn mặt núng nính đáng yêu chỉ cần sờ thôi cũng cảm thấy thích rồi.

Nghĩ tới đây, Sở Huyên như một thiếu nữ, đột nhiên cười thật ngây ngô.

“Sư muội?”, thấy Sở Huyên cười si mê, Từ Phúc huơ huơ tay trước mặt Sở Huyên.

Hi hi hi….

Ý thức được mình thất lễ, Sở Huyên cười gượng gạo, vội nói: “Nguyệt Nhi nhà huynh không ý kiến gì chứ?”

“Cái này thì muội yên tâm, Nguyệt Nhi ta tự có cách nói”, Từ Phúc vuốt râu, “phải xem Diệp Thành nhà muội, tên tiểu tử này không dễ bảo đâu, nếu hắn mà không thích làm thì có trời mới ép được”.

“Hắn dám”, Sở Huyên xoa xoa tay, vẻ mặt nghiêm lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi