TIÊN VÕ ĐẾ VƯƠNG

Chương 345

“Thôi lui đi”, nói xong câu cuối cùng, Đạo Huyền Chân Nhân phất áo bay đạp không mà đi.

Sau khi ông đi, nhóm trưởng lão phía Phong Vô Ngấn cũng lần lượt rời đi.

“Các ngươi cứ đợi đấy cho ta”, mấy người phía Khổng Tào cũng chẳng còn mặt mũi nào mà ở lại đây, tên nào tên nấy chỉ muốn tránh khỏi tầm mắt của số đông, chỉ là trước khi rời đi, bọn họ vẫn ném cho Diệp Thành cái nhìn tôi độc.

Đệ tử đông như kiến cũng lần lượt rời đi, và đương nhiên, trước khi đi bọn họ vẫn dành cho Diệp Thành cái liếc mắt tò mò.

Hiện trường hôm nay quả thật chấn động, một tên đệ tử thực tập ở cảnh giới Ngưng Khí lại có thể gây ra chuyện đại sự như vậy, đúng là một tên không an phận, những tháng ngày sau này của hắn chắc chắn sẽ rất ồn ào.

“Ha ha, ta là đệ tử nội môn rồi”, vì thông qua được thử thách ở rừng hoang nên những đệ tử ngoại môn vốn dĩ thực lực chưa đủ lại vì vậy mà vui mừng, bọn họ háo hức tiến vào nội môn.

“Lâu lắm mới vui thế này, hay là tối nay chúng ta làm chén rượu nhỉ?”, Tạ Vân trước giờ vẫn chìm trong men rượu nhìn sang Hoắc Đằng và Tề Nguyệt.

“Vậy cũng được”.

“Uống, phải uống chứ”, thấy vậy, Diệp Thành cũng tham gia vào, thế nhưng vừa đi được một bước hắn đã bị Sở Huyên lôi lại, đợi khi Diệp Thành quay đầu nhìn thì mới nhìn ra được khuôn mặt đang nở nụ cười của sư phụ mình.

“Ngươi muốn uống thì vi sư uống với ngươi”, Sở Huyên tươi cười khiến Diệp Thành trông mà sởn da gà, mỗi lần thấy biểu cảm đó của Sở Huyên, hắn luôn có cảm giác sắp bị đánh đến nơi.

“Sư phụ, hay là người cứ…”

Diệp Thành đang định nói gì đó thì Sở Huyên đã ra tay, còn Diệp Thành như con gà nhỏ bị nhấc bổng lên, sau đó bị lôi vào hư không, bay thẳng về Ngọc Nữ Phong: “Vi sư dẫn ngươi đi thăm quan nhà mới”.

A….!

Ngay sau đó, ở phía Ngọc Nữ Phong vang lên tiếng kêu gào thảm thiết.

Tiếng kêu gào đó khiến mấy người phía Tề Vân thót tim. Tìm một sư phụ có khuynh hướng bạo lực như vậy, cuộc đời sau này của Diệp Thành chắc chắn sẽ không êm ả.

Đây là một ngọn núi tuyệt đẹp, với ánh nắng chan hoà chiếu rọi, vân khí bao quanh, khắp núi biết bao cỏ cây hoa lá dồi dào sức sống.

Nơi này chính là Ngọc Nữ Phong ở nội môn Hằng Nhạc Tông.

Đêm tối, Ngọc Nữ Phong dưới ánh trăng chiếu rọi trông mà đắm say lòng người. Diệp Thành vừa bị đưa tới đây trông chẳng có vẻ gì là hoà nhập với nơi này.

Dưới cây linh thụ, cánh hoa tung bay theo gió, Diệp Thành đứng đó bưng mặt, khuôn mặt hắn sưng vù, đôi mắt tím đen như gấu trúc, khắp người toàn vết chân.

Không sai, hắn lại bị đánh.

Sau khi bị lôi tới Ngọc Nữ Phong, Sở Huyên hung hãn đã ấn hắn xuống đất đánh cho hắn thêm một trận.

“Ngươi đúng là có bản lĩnh đấy, nếu như là nữ đệ tử được cử vào rừng hoang thì ngươi cũng lột đồ họ như vậy phải không hả?”, phía trước Diệp Thành, Sở Huyên hai tay chống hông mắng chửi khiến hắn không ngẩng được được mặt.

“Là bọn họ xúm lại đánh con trước mà”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi