TIÊN VÕ ĐẾ VƯƠNG

Chương 390

A….!

Ở một nơi khác, Tạ Vân cầm roi sắt phát huy thần uy, lại thêm ở cảnh giới Chân Dương nên từ khi Khổng Tào bị đánh, nơi này ngoài Tề Dương và Dương Bân đại chiến với Tử Huyên ra thì các đệ tử nội môn còn lại về cơ bản đều ở cảnh giới Nhân Nguyên, do vậy mà hắn cứ thế quét bay đám người.

Hiện trường lúc này thay đổi rõ rệt.

Diệp Thành, Tạ Vân, Hoắc Đằng và Hùng Nhị, bốn tên súc sinh lại giữ ưu thế trấn áp, còn các đệ tử nội môn lại nằm rạp khắp mặt đất, bọn chúng không chết mà chỉ là bị đánh ngất đi.

Không lâu sau đó, phía Diệp Thành kết thúc cuộc chiến trước.

Đây gọi là gì, đây chính là bị trả thù thê thảm. Cả đội quân hùng hùng hổ hổ vốn tưởng rằng sẽ có kết cục tất thắng nhưng cuối cùng vì sự xuất hiện của hình nộm mà nằm rạp hết đám này tới đám khác.

Còn những tên vốn đã bị Diệp Thành đánh bại, chôn sống trong rừng hoang thì lúc lại lại lần nữa bị đánh bại ngay tại đây. Đúng là tạo nghiệp!

“Sướng”, Hùng Nhị thét lên, hắn ôm một đống túi đựng đồ, mặc dù cũng bị đánh tím mặt nhưng hắn vẫn tươi cười hớn hở.

“Lần này thu hoạch cũng được đấy”, ở bên, Tạ Vân cũng ôm theo cả mấy chục túi đựng đồ.

“Lần này đánh nhau cũng không uổng”, Hoắc Đằng không ngoại lệ, hắn ôm đống túi đựng đồ mà miệng cười ngoạc cả ra.

Ầm!

Rầm!

Có điều cuộc đại chiến vẫn chưa kết thúc. Cả bốn tên nhìn ngay sang vòng chiến phía Tử Huyên và Tề Dương, Dương Bân.

Cả ba đang đánh hết sức nảy lửa, Tề Dương và Dương Bân loạng choạng, trên người không biết bao nhiêu vết máu, còn Tử Huyên mặc dù cơ thể rắn chắc nhưng vẫn bị những đòn đánh của hai tên kia làm cho phần cơ thể lồi lõm đi.

“Hay là đánh luôn cả hai tên này?”, Diệp Thành nói rồi nhìn sang bọn Tạ Vân ở bên.

“Được”, Tạ Vân xoa xoa tay.

“Cướp của chúng”, Hùng Nhị mắt sáng lên nhìn Dương Bân và Tề Dương giống như nhìn hai món bảo bối có giá trị lắm.

“Hai tên này rất giàu có”, Hoắc Đằng cũng không chịu lép vế.

“Không biết hình nộm của ta có thể trụ được không”, Diệp Thành chăm chú nhìn Tử Huyên. Tử Huyên mặc dù đang chiếm ưu thế nhưng ngặt nỗi Tề Dương và Dương Bân đều là loại không dễ chơi, nhất thời không thể xử hai tên này gọn lẹ được.

Vả lại Tề Dương và Dương Bân không phải là Giang Dương hay Khổng Tào, mặc dù đánh không lại Tử Huyên nhưng nếu như bỏ chạy thì e rằng kể cả là Tử Huyên thì cũng không thể ngăn chúng lại được.

“Phải nghĩ cách gì đó”, Diệp Thành xoa xoa cằm, mắt đảo đi đảo lại.

Cuối cùng, Diệp Thành nhìn về phía mấy người Tạ Vân: “Có Thiên Linh Chú không?”

“Có nhưng Thiên Linh Chú của bọn ta đều là loại cấp thấp, căn bản không có tác dụng với Tề Dương và Dương Bân”, Tạ Vân khoát tay.

“Một đạo hai đạo đương nhiên không có tác dụng nhưng nhiều thì chưa chắc”, Diệp Thành chớp mắt nói: “Nếu không được thì đánh bại một trong hai tên cũng được”.

Nghe vậy, cả ba tên mắt sáng lên, tên nào tên nấy lục túi đựng đồ. Tạ Vân lấy ra ba đạo Thiên Linh Chú, Hoắc Đằng thêm một đạo, tổng là bốn đạo Thiên Linh Chú, chỉ có tên béo Hùng Nhị là vượt ngoài dự đoán của Diệp Thành, hắn lấy ra tám đạo Thiên Linh Chú”.

Diệp Thành cũng vỗ vỗ túi đựng đồ lấy ra ba đạo Thiên Linh Chú: “Thêm của ta ba đạo nữa, mười tám đạo Thiên Linh Chú chặn một trong hai tên trong hai mươi giây không thành vấn đề”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi