TIÊN VÕ ĐẾ VƯƠNG

Chương 397

Nghe vậy, Sở Linh chau mày, đầu tiên là liếc nhìn Diệp Thành đang cúi đầu và cơm vào miệng, sau đó lại nhìn Sở Huyên với vẻ mặt khó hiểu, truyền âm tới: “Tỷ, bao nhiêu đệ tử có thiên phú như thế, tại sao lại chọn hắn?”

“Bởi vì hắn đã tạo ra rất nhiều điều không thể”, khi Sở Huyên nói vẫn không quên liếc nhìn Diệp Thành.

“Hắn có biết không?”

“Ta không biết phải nói với hắn thế nào, hắn vẫn chỉ ở cảnh giới Ngưng khí, ta không muốn hắn có quá nhiều gánh nặng. Nếu hắn thực sự được chọn, ta không biết nên vui hay nên buồn cho hắn”.

Lần này Sở Linh im lặng, tính toán nhỏ nhặt trong lòng chẳng những bị nhìn thấu mà còn biết được một bí mật, bí mật này khiến cô gạt bỏ ý định giết Diệp Thành, vì sự an toàn của Hằng Nhạc Tông, cô phải giữ lại cái mạng Diệp Thành.

Bữa cơm diễn ra trong bầu không khí khó tả rồi cũng kết thúc.

Ăn uống xong xuôi, Diệp Thành rón rén đứng dậy, xoa đi vết dầu dính trên miệng, cười xoà: “Cái đó ấy mà, sư phụ à, con xuống núi đi vài vòng nhé”.

Diệp Thành biện đại lý do, thực thế thì đang tìm cơ hội trốn thoát, nếu mà ở lại đây thì sẽ có một nữ nhân điên rồ cứ nhìn hắn chằm chằm, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể bị diệt, Sở Huyên không thể ngày ngày canh bên cạnh hắn được.

Cho nên giây phút biết rõ thân phận của Sở Linh, Diệp Thành đã muốn rời khỏi Hằng Nhạc Tông rồi.

“Xuống núi đi dạo?”, Sở Huyên đặt bát đũa xuống nhìn Diệp Thành rồi cười với điệu cười hết sức bí hiểm: “Việc của ngươi còn nhiều lắm”.

“Tên Hùng béo tìm…tìm con uống rượu”.

“Ngươi thích uống rượu lắm phải không?”, khuôn mặt Sở Huyên vẫn tươi cười khiến Diệp Thành nhìn mà cảm thấy không được tự nhiên. Mỗi lần cô có biểu cảm thế này là hắn luôn có cảm giác bị đánh đến nơi.

“Cũng….cũng bình thường ạ”, Diệp Thành xoa xoa mũi.

“Rượu ấy à, Ngọc Nữ Phong nhiều vô kể, ngươi thích uống thì cứ uống, nếu xuống núi thì thôi bỏ đi”, Sở Huyên nói rồi vung tay.

Diệp Thành hãy còn định nói gì đó nhưng nhận ra mình đã bị một loại sức mạnh vô hình bó buộc lấy cơ thể, sau đó cả người hắn bị cuộn lên, tiếp đó, hắn chỉ cảm thấy tiếng gió bên tai mình.

Lại lần nữa xuất hiện, Diệp Thành nhận ra mình đang ở khu rừng trúc nhỏ, cách Sở Huyên xa như vậy mà cô có thể ném hắn tới đây được.

Ngay sau đó, trên trời còn có thứ gì đó rơi xuống, nếu nhìn kỹ thì đó chính là từng vò rượu bên ngoài phủ đầy bụi cứ thế xếp thành chồng cao khiến Diệp Thành nhìn mà thẫn thờ.

“Uống đi”, phía sau Sở Huyên mỉm cười.

Chết tiệt! Ông đây lấy đâu ra tâm trạng mà uống rượu cơ chứ.

Diệp Thành cứ thế đi xuyên qua từng cây trúc, định chuồn khỏi đây nhưng cuối cùng thì hắn mới phát hiện ra khu rừng này đã bị lập phong ấn, cả khu rừng chìm trong kết giới, hắn căn bản khổng thể ra ngoài.

“Đây…không vui rồi”, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn kết giới, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn.

“Ngoan ngoãn đợi ở rừng trúc cho ta, ngày mai ta đưa ngươi đi luyện, trong lúc này đừng mong thoát ra ngoài, nếu không thì hậu quả thế nào ngươi biết rồi đấy”, lúc này, Sở Huyên mỉm cười bay vào rừng trúc.

Trời!

…….

Đêm yên tĩnh. Trong rừng trúc, Diệp Thành không tu luyện cũng không ngủ, lúc này hắn đang vùi đầu đào hang

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi