TIÊN VÕ ĐẾ VƯƠNG

Chương 457

“Muội tên gì?”, Diệp Thành cố gắng nói nhẹ nhàng nhất có thể, hy vọng có thể tìm được chút manh mối từ thiếu nữ này.

“A… A Lê”, thiếu nữ nơm nớp lo sợ nhìn Diệp Thành, dường như cảm nhận được khí tức nguy hiểm nào đó trên người hắn nên cơ thể hư ảo của cô bé co rúm lại, giống như một đứa trẻ đang sợ hãi.

“Muội còn nhớ dáng vẻ của kẻ đã tàn sát mọi người không?”, Diệp Thành lại hỏi.

“Y… y phục huyết sắc”.

“Y phục huyết sắc”, Diệp Thành khẽ chau mày. Theo như lời A Lê nói, thế lực tà ác tàn sát thôn làng này đều mặc y phục huyết sắc, mặc dù lượng tin tình báo rất ít nhưng cũng có chút thu hoạch.

“Bọn chúng có bao nhiêu người?”, Diệp Thành lại hỏi, hy vọng có nhiều thông tin hơn.

Nhưng A Lê lại có vẻ mơ hồ, sau đó cô bé chỉ lắc đầu.

Tiếp theo Diệp Thành lại hỏi rất nhiều câu, nhưng ký ức khi còn sống của A Lê rất mờ nhạt, đa phần cô bé chỉ lắc đầu, ngoài y phục huyết sắc ra, hắn không có thêm thông tin nào nữa.

“Tiểu muội muội, muội có tâm nguyện nào chưa hoàn thành à?”, cuối cùng Diệp Thành vẫn từ bỏ việc hỏi thế lực tà ác, mà hỏi chuyện A Lê còn chưa buông bỏ được. Mặc dù không quen không thân với A Lê, nhưng hắn không muốn thấy thiếu nữ yếu ớt này phải làm cô hồn dã quỷ ở nơi hoang liêu này.

“Muội đang đợi ca ca của muội”, lần này thiếu nữ trả lời rất rõ ràng.

Dưới ánh trăng, A Lê khoanh đôi tay nhỏ bé trước ngực, nở nụ cười rạng rỡ: “Năm đó ca ca đi, huynh ấy nói nam tử hán đại trượng phu phải bảo vệ nước nhà, huynh ấy còn nói nhất định phải làm Đại tướng quân, áo gấm về làng. Huynh ấy trồng cây hoa đào này, bảo muội ở đây chờ huynh ấy về”.

“Nhưng muội đã chờ mười năm rồi vẫn chưa thấy ca ca về”, nói đến đây A Lê hơi cúi đầu.

Nhìn A Lê cô đơn, Diệp Thành chỉ biết im lặng, cho dù một thiếu nữ khi chết rồi cũng vẫn không muốn rời xa quê hương, chuyện còn vương vấn cũng chỉ là chờ đợi người thân duy nhất của mình quay về.

Chỉ là đôi khi có những chuyện rất tàn nhẫn.

Có lẽ ca ca của A Lê đã chết ngoài sa trường trở thành một đống xương khô từ lâu, nhưng đáng thương thay cô bé vẫn đang chờ đợi, cho dù hoá thành hồn phách cũng tiếp tục đợi.

Có đôi khi hắn là tu sĩ cũng phải khâm phục chấp niệm của người phàm, hoa đào năm nào cũng nở rồi tàn. Mười năm của tu sĩ có lẽ chỉ là một chớp nhoáng, nhưng với A Lê mà nói thì đó lại là hơn ba nghìn ngày đêm thương nhớ.

“Ca ca, A Lê nhớ huynh”, khi Diệp Thành thầm cảm thán thì hồn phách đang lay động của A Lê đã cuộn mình dưới gốc hoa đào, hai tay ôm đầu gối, dáng vẻ cực kỳ yếu ớt khiến người nhìn không khỏi xót xa.

“Đi theo huynh nhé! Huynh đưa muội đi tìm ca ca của muội”, cuối cùng Diệp Thành vẫn lên tiếng, mặc dù hắn không phải chúa Jesus, nhưng hắn cũng không muốn thiếu nữ yếu ớt, khốn khổ này phải trở thành cô hồn dã quỷ.

“Muội không đi được, ca ca về không tìm thấy muội thì sao?”, A Lê khẽ lắc đầu, bó gối ngồi dưới gốc cây hoa đào.

Haiz!

Diệp Thành thở dài bất lực, nhưng cũng không cưỡng ép, chỉ lẳng lặng quay người, đi được vài bước hắn lại quay đầu, nhìn tiểu cô nương đáng thương dưới gốc cây hoa đào rồi hỏi: “Tiểu muội muội, ca ca muội tên gì?”

“Dương Phàm”.

“Dương Phàm”, Diệp Thành lẩm nhẩm, sau đó nhìn A Lê rồi mới quay người, biến mất trong đêm đen.

Đêm đến, trong Hoàng cung của nước Triệu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi