TIÊN VÕ ĐẾ VƯƠNG

Chương 49

Mặc dù mật độ linh khí ở ngọn núi phía sau Hằng Nhạc Tông yếu hơn linh sơn nhưng lại là nơi sinh trưởng tốt của linh thảo, các đệ tử của Hằng Nhạc Tông thường tới đây hái linh thảo.

Theo ghi chép bên trong cổ quyển, Diệp Thành đi lại như con thoi giữa những lùm hoa cỏ rậm rạp, chỉ cần nhìn thấy linh thảo thì đều bỏ vào túi, sau một canh giờ hái lượm, hắn gần như đã hái được đủ số linh thảo mà mình cần.

“Chỉ thiếu Tuyết Ngọc Lan Hoa thôi”, sau khi đếm lại số linh thảo hái được, Diệp Thành phát hiện duy chỉ có Tuyết Ngọc Lan Hoa là hắn còn thiếu.

“Cây Tuyết Ngọc Lan Hoa không quá hiếm, không đến mức nơi này cũng không có chứ?”, Diệp Thành khẽ lẩm bẩm rồi lại đi vào lùm cây rậm rạp.

Vận may của hắn cũng không tồi, chẳng mấy chốc hắn đã tìm được một cây Tuyết Ngọc Lan Hoa.

Loài linh thảo này tính ôn hoà, có linh khí bao quanh, toàn thân màu trắng tinh khiết giống như tuyết vậy, cầm vào tay còn có cảm giác mát lạnh.

Có được một cây Tuyết Ngọc Lan Hoa nhưng Diệp Thành vẫn không rời đi. Lần đầu luyện chế Ngọc Linh Dịch, tỷ lệ thất bại vẫn rất cao, hắn cần chuẩn bị nhiều hơn một chút.

Chẳng mấy chốc, cây Tuyết Ngọc Lan Hoa thứ hai đã xuất hiện trong tầm mắt.

“Vận may đúng là mỉm cười với mình”, Diệp Thành cười khúc khích, hắn dẫm chân lên mỏm đá, nhảy tới, vung tay hái.

Có điều, vừa chạm chân xuống đất đã có một giọng nói lãnh đạm vang lên.

“Cây Tuyết Ngọc Lan Hoa đó là của ta”.

Dứt lời, bóng người xuất hiện trong không trung, dưới ánh trăng trông vô cùng thuần khiết, giống như đoá liên hoa vậy.

Nếu nhìn kỹ thì đây chẳng phải là Tô Tâm Nguyệt của Nhân Dương Phong sao?

“Tô sư tỷ, thật trùng hợp”, thấy Tô Tâm Nguyệt, Diệp Thành lên tiếng với giọng thản nhiên.

“Giao Tuyết Ngọc Lan Hoa ra đây”.

“Cây này là của ta, sư tỷ muốn lấy thì thì tự đi tìm đi”, Diệp Thành khẩy khẩy tai, sau đó dứt khoát nhét Tuyết Ngọc Lan Hoa vào ngực.

“Cho thể diện mà không cần”, Tô Tâm Nguyệt lập tức ra tay, cô ta vung tay tạo ra những ánh sáng trắng.

“Tỷ cướp linh thảo đều trong bộ dạng hiên ngang thế này sao?”, Diệp Thành không tiến không lùi, tung ra một chưởng.

Quyền chưởng hai bên giao nhau, cả hai đều lùi về sau.

Tô Tâm Nguyệt lạnh lùng hắng giọng, lại lần nữa di chuyển, mũi chân của cô ta chạm đất, cả cơ thể nhẹ như không, trong vạt áo có linh kiếm bay ra ngoài, cô ta nhanh chóng nắm lấy.

“Thanh Phong Ngâm”, Tô Tâm Nguyệt dứt lời, thanh linh kiếm kia rung lên, linh quang bao vây bị cô ta dùng một kiếm xuyên qua xé ngang trời.

Thấy vậy, mặt Diệp Thành lạnh hẳn lại. Hắn không ngờ Tô Tâm Nguyệt lại sử dụng huyền thuật mật pháp, vả lại ra tay sát phạt như vậy. Hắn chắc chắn rằng nếu không phòng ngự thì nhất định sẽ bị một kiếm đâm xuyên tim.

Diệp Thành lập tức giơ thanh Thiên Khuyết lên.

Keng!

Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên, thanh Thiên Khuyết rung liên hồi. Diệp Thành bị đẩy lùi về sau, và quan trọng hơn đó là chiêu thức Thanh Phong Ngâm của Tô Tâm Nguyệt mặc dù đã bị hắn chặn lại nhưng gió tạt tứ phía, chém rách cả y phục của Diệp Thành và khiến hắn bị thương trên mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi