TIÊN VÕ ĐẾ VƯƠNG

Chương 506

“Nữ tiền bối tóc trắng này có lai lịch gì đây?”, trong lòng chấn động khiến Diệp Thành không khỏi nhìn Phục Linh trước mặt.

Cái nhìn này khiến hắn không khỏi nheo mắt lại, bởi hắn thấy phù văn lờ mờ trên đầu mày của Phục Linh, ồ không đúng, nói chính xác hơn phải là chú văn Vu Chú cổ xưa.

“Vu Chú”, có lẽ vì ngạc nhiên nên Diệp Thành vô thức thốt ra thành lời.

Hế?

Ngay khi lời này vừa nói ra, Gia Cát Vũ bên cạnh khẽ giật mình, lão ngạc nhiên nhìn Diệp Thành: “Tiểu tử, ngươi có thể nhìn ra trên người nàng ấy có Vu Chú?”

“Tiểu hữu, có phải ngươi đã từng thấy Vu Chú không?”, nữ tử tóc trắng tên Phục Linh nhẹ giọng nói, giọng nói tuyệt vời như âm thanh của tự nhiên.

“Con từng thấy”, Diệp Thành gật đầu, không giấu giếm: “Mấy ngày trước khi đến chợ đen U Minh để tham gia đấu giá, con đã nhìn thấy trên người một tiền bối của Thiên Huyền Môn, người đó còn nhờ con luyện hoá Vu Chú giúp”.

“Thật sao?”, Diệp Thành không ngờ Gia Cát Vũ còn kích động hơn Phục Linh – người đang trúng Vu Chú, đôi tay già nua nắm lấy vai Diệp Thành, đôi mắt gian giảo phát ra ánh sáng nóng rực.

Ừm ừm!

Diệp Thành nhe răng toét miệng gật đầu, Gia Cát Vũ ra tay không nặng không nhẹ, đôi vai nhỏ bé của hắn suýt nữa thì bị lão bóp nát.

Được Diệp Thành chính miệng thừa nhận, lúc này Gia Cát Vũ mới kích động nhìn Phục Linh bên cạnh: “Phục Linh, ta nói mà! Ông trời sẽ không vô tình vậy đâu, tiểu tử này có lẽ chính là cứu tinh cuộc đời nàng”.

Nữ tử tóc trắng tên Phục Linh nở nụ cười nhẹ nhàng hiếm thấy.

“Tiền bối, người đưa con tới đây là để giúp nữ tiền bối này luyện hoá Vu Chú đúng không?”, Diệp Thành nhìn Gia Cát Vũ.

“Nói thừa!”

“Vậy thì mau lên được không ạ! Xong việc con còn phải đến Chính Dương Tông nữa”, Diệp Thành đã xắn tay áo lên: “Nếu không sẽ không kịp”.

“Được được, để ta chuẩn bị”, Gia Cát Vũ cũng không lề mề, lật tay lấy ra một tế đàn, sau đó lấy ra sáu trận kỳ nho nhỏ cắm ở sáu hướng trên tế đàn.

Trong một khắc tiếp theo, Gia Cát Vũ vẫn luôn bận rộn làm việc với sáu trận kỳ, từng đạo phù văn được khắc ra, sau đó phù văn được thắp sáng tạo thành từng trận văn.

Sau khi làm xong, Gia Cát Vũ mới nhìn nữ tử tóc trắng tên Phục Linh kia.

Phục Linh khẽ gật đầu, bước lên tế đàn, ngồi xếp bằng trên đó, phù văn rắc rối chuyển động, xoay quanh người nàng.

“Luyện hoá Vu Chú còn cần tế đàn sao?”, Diệp Thành hơi ngạc nhiên nhìn Gia Cát Vũ: “Lần trước con giúp tiền bối Thiên Huyền Môn kia luyện hoá Vu Chú, không có mấy bước rườm rà này”.

“Ngươi biết cái gì”, Gia Cát Vũ vừa nói vừa đẩy Diệp Thành lên tế đàn: “Chọn bừa một người ở Thiên Huyền Môn cũng có tu vi cao hơn ta, người ở cấp bậc như họ đương nhiên không sợ Vu Chú phản phệ. Mà Phục Linh nhà ta không như thế, một khi Vu Chú phản phệ rất có thể sẽ mất mạng, ta phải bày phong ấn đại trận trước để đề phòng sơ sót. Nếu chân hoả của ngươi không thể luyện hoá được Vu Chú trong cơ thể nàng ấy thì ta sẽ lập tức khởi động phong ấn trận, phong ấn nàng ấy lại”.

Ồ ồ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi